Phía trước phát ra tiếng động, tiếng động đó càng ngày càng gần.
“Soạt! Soạt!”
Diệp Vân Thường ngẩng đầu nhìn liền trông thấy hai người nam nhân đang chạy đến chỗ nàng. Trong đó có một nam nhân thân y phục màu tím, dung mạo tinh xảo khiến người nhìn kinh diễm, mày kiếm hơi nhíu lại, đôi mắt đỏ ngầu tỏa ra sát khí, khuôn mặt trắng bệch vì mất máu quá nhiều, trên người còn bị trọng thương không nhẹ.
Bên cạnh hắn là một nam nhân khác, người này một thân y phục màu xanh, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt lo lắng nhìn người nam nhân bên cạnh.
“Chủ tử! Người chịu đựng thêm chút nữa! Người của ta sắp đến!” Nam nhân lục y lên tiếng nói, trong giọng nói còn có tia lo lắng cùng hoảng hốt.
Hai nam nhân đứng cách chỗ Diệp Vân Thường một đoạn ngắn cũng vừa lọt vào đúng tầm mắt của nàng. Nhìn kỹ trang phục đang mặc trên người nam nhân, nàng chợt nhận ra đây là không phải loại vải bình thường.
Đây là vải nổi tiếng được làm ra ở thành Mạn Thảo, loại vải này được dệt từ một loại trùng quý hiếm gọi là Bạch Thảo tằm, vải được dệt ra từ sợi tơ Bạch Thảo tằm có thể giúp người mặc có thể cản lại công kích của người khác. Nhưng một năm chỉ dệt ra được mười cuộn, giao nộp thuế cho hoàng cung bảy cuộn mỗi năm, còn lại ba cuộn bán ra ngoài cho nên không phải ai cũng được mặc. Ngay cả người trong hoàng tộc trong cung cũng ít người có được, nhưng mà người nam nhân này đang mặc bộ y phục được làm từ vải đó.
Chứng tỏ bọn họ không phải người tầm thường, nàng có linh cảm thực lực của hai người này rất cao, nhưng họ rất xui xẻo khi chạy trốn vào khu rừng này. Chạy vào đây không khác gì chạy vào đường cùng, bên ngoài thì người truy sát vào đây thì bị ma thú đuổi. Thực lực cường đại nhưng khi vào nơi này hoàn toàn không sử dụng được.
Diệp Vân Thường nghe thấy có tiếng bước chân đang tiến vào khu rừng. Không biết hai người nam nhân này gây ra thâm thù đại hận gì mà đến nỗi người ta đuổi cùng giết tận như thế. Nhưng dù chuyện gì nàng cũng không nên xen vào chuyện người khác sẽ gây ra rắc rối không đáng cho hai tỷ đệ bọn họ nên chọn con đường khác để đi. Trời không còn sớm, nếu không đi sẽ không kịp ra khỏi khu rừng này trước khi trời tối.
Nàng kéo nhẹ tay áo Diệp Trí Mặc, nói khẽ: “Chúng ta đi đường khác!”
Diệp Trí Mặc gật đầu đồng ý.
Diệp Vân Thường nhìn nhìn hai người nam nhân đang trốn trong bụi cây bên kia rồi quay sang một hướng khác, nhấc chân bước nhẹ đi trong im lặng.
Bỗng “rắc” tiếng cành cây bị đạp gãy vang lên. Diệp Vân Thường cười khổ trong lòng, đúng là bị trời hại mà.
“Ai ở đó? Ra đây!” Nam nhân lục y đứng lên cầm thanh kiếm rút ra, hướng về phía hai tỷ đệ Diệp Vân Thường nói tiếp: “Bước ra đây! Nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Diệp Trí Mặc khi nghe người nam nhân nói vậy liền tức giận, trên đời này hắn ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Hắn muốn bước ra nhưng bị Diệp Vân Thường cản lại, hắn thấy tỷ tỷ lắc đầu, chân liền dừng lại không bước ra nữa.
“Ta chỉ đi ngang qua nơi này, không có ý muốn xen vào chuyện của hai vị đây nên ta đành phải tìm đường khác để đi mà thôi!” Diệp Vân Thường lên tiếng không nhanh không chậm, bình tĩnh nói.
“Một nữ nhân? Tại sao lại ở nơi này? Ngươi nói ngươi đi ngang qua đây, nhưng lúc chúng ta vào đây xung quanh toàn là rừng cây, không có người dân nào sống gần nơi này. Vậy ngươi từ đâu đến đây?” Nam nhân lục y nghi ngờ hỏi, hắn không tin nữ nhân này chỉ đi ngang qua nơi này. Chắc chắn có vấn đề.
“Nhà ta ở thành Tịch U. Ta nghe mọi người nói ở nơi này có một khu rừng rất kì lạ nên ta tò mò tìm đến nơi này, ta chỉ muốn nhìn xem nó như thế nào thôi!” Diệp Vân Thường thong thả đáp lời.
Các ngươi muốn ta bước ra liền nghe theo lời các ngươi sao? Nàng chính là ghét bị uy hiếp, cũng không thích bị ra lệnh, trên đời này người có thể ra lệnh cho nàng còn chưa ra đời đâu.
“Nếu ngươi không có quỷ trong lòng làm sao không dám bước ra gặp người? Ta nghi ngờ ngươi cùng một bọn với hắn, ngươi ra đây, nếu không ta sẽ...” Nam nhân lục y còn chưa nói hết câu, phía sau hắn phát ra tiếng bước chân đang đến gần.
Diệp Vân Thường cũng nghe được âm thanh đó, có lẽ những người đó đã vào sắp đến chỗ này. Mấy chuyện giết người diệt khẩu này tốt hơn hết là đừng biết nếu không người chết tiếp theo sẽ chính là hai người bọn họ. Không thể ở đây thêm nữa.
“Hai vị công tử! Ta thấy nếu bây giờ hai người không đi thì sẽ không có cơ hội để đi nữa đâu! Hai vị tốt hơn hết là dành thời gian đi càng nhanh càng tốt chứ không phải ở đây dây dưa với người khác!” Diệp Vân Thường lên tiếng nhắc nhở, nàng thấy môi người nam nhân tử y chuyển từ đỏ sang đen, mặt thì lại đỏ như máu, chân mày nhíu lại như đang cố gắng chịu nổi đau đớn trong cơ thể, có thể là hắn đã bị trúng độc không hơn nữa là độc đã lan ra khắp kinh mạch, nếu không kịp cứu chữa thì hắn sẽ chết.
“Ta thấy công tử bên cạnh ngươi có vẻ như trúng độc không nhẹ! Nếu ngươi không mang hắn đi cứu chữa, hắn sẽ mất mạng.”.
||||| Truyện đề cử: Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương |||||
“Lưu Thiên! Chúng ta đi.” Nam nhân tử y trong giọng nói mang theo khí thế lạnh lẽo.
“Chủ tử! Chúng ta buông tha cho người này sao?” Nam nhân lục y lên tiếng hỏi một cách khó hiểu, từ khi nào mà chủ tử lại nhân từ với người đã biết khuôn mặt thật của hắn.
“Đi!” Giọng nói của nam nhân tử y lại lạnh lẽo hơn trước, còn có tia tức giận, cảnh cáo vang lên. Hắn nói xong liền xoay người đi hướng khác.
Trước khi đi hắn liếc mắt qua chỗ Diệp Vân Thường một cái, trong cái liếc mắt đó mang theo sự lạnh lẽo còn mang theo một chút nghiên cứu, một chút cảnh cáo và cả sát khí. Nàng cảm giác sau lưng có một sự lạnh lẽo, một cơn gió lướt qua người nàng mới phát hiện lưng đổ đầy mồ hôi.
Diệp Vân Thường thấy hai người kia đã đi liền thở phào nhẹ nhõm, người nam nhân tử y kia tuy là rất tuấn mỹ nhưng cũng rất đáng sợ chỉ bằng một cái liếc mắt cũng làm người khác run sợ. Nàng tuyệt đối không bao giờ dính dáng đến người nam nhân nguy hiểm này, nàng rất yêu mạng của mình nha.
“Tiểu Mặc! Chúng ta cũng đi thôi. Có vẻ những người đó sắp vào đến đây!” Diệp Vân Thường nói xong, nhấc chân bước về hướng ngược lại hai người kia vừa đi, hy vọng hai tỷ đệ họ sẽ không xui xẻo gặp lại họ nữa.
“Tỷ! Tại sao không để đệ ra dạy cho họ một bài học cho họ biết là chúng ta không phải người họ có thể chọc vào? Hừ! Còn dám uy hiếp chúng ta.” Diệp Trí Mặc nghiến răng, nghiến lợi lên tiếng.
“Đúng! Tiểu tử này nói câu này rất đúng ý của ta! Bọn họ nghĩ họ là ai? Dám ra lệnh cho chủ nhân chúng ta! Hừ!” Phượng Vũ tức giận. Đây là chủ nhân của họ nha.
“Không cần thiết phải làm như vậy! Hiện tại chúng ta không tiện lộ mặt trước người khác, việc gì nên nhịn thì nhịn chút cũng không sao. Dù sao cũng sẽ không gặp lại nhau nữa!” Diệp Vân Thường bình tĩnh nói.
Hiện tại nàng không biết những người này là ai? Họ là bạn hay thù? Tốt hơn hết là nên tránh đi.
Diệp Vân Thường không ngờ là câu nói lúc đó lại thành hiện thực, mấy năm sau nàng vẫn không tin được người nam nhân nguy hiểm mà nàng nói tuyệt đối sẽ không dính dáng đến vậy mà bây giờ lại muốn tách cũng không thoát được, nhưng đó là chuyện của mấy năm sau.
Mà lúc này Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc đã bị lạc đường, chính xác là bị lạc đường rồi. Hai người đứng trước một gốc cây, trên thân cây có cột một sợi dây màu đỏ. Sợi dây đỏ đó là do hai người cột lên làm dấu hiệu nhận biết, bởi họ đã đi qua đi lại nơi này ba lần rồi nhưng vẫn quay về đúng chỗ này.
“Đây là làm sao vậy?” Diệp Trí Mặc khó hiểu lên tiếng, hai người họ đã đổi rất nhiều hướng để đi nhưng sao vẫn trở về đúng chỗ cũ vậy.
Từ lúc tách ra những người kia, hai người Diệp Vân Thường liền đi một con đường khác, nhưng khi đến chỗ này thì liền bị mắc kẹt lại ở đây, thử cách nào cũng không ra khỏi được nơi này. Họ đi từ lúc mặt trời còn trên cao mà bây giờ mặt trời cũng sắp lặn mất mà họ vẫn chưa tìm được đường ra ngoài.
“Đêm nay có lẽ chúng ta phải ở lại chỗ này một đêm, sáng mai sẽ đi tìm kiếm đường ra ngoài. Ban đêm trong khu rừng này cũng không an toàn, mạo hiểm đi lung tung cũng không phải là biện pháp tốt. Chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức một đêm, sáng mai lại tìm tiếp. Ta không tin nơi này có thể nhốt được chúng ta!” Diệp Vân Thường bình thản lên tiếng.
“Bây giờ chỉ còn cách như vậy mà thôi!” Diệp Trí Mặc gật đầu đồng ý.
Hai người quyết định sẽ qua đêm ở chỗ này.
Hiện tại ban đêm trong rừng đã bắt đầu se lạnh, ban ngày có ánh nắng sẽ không sao nhưng bây giờ từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua người làm họ hơi run rẩy. Bình thường võ giả có linh lực trong người sẽ không sợ cái lạnh lẽo này, nhưng hiện tại linh lực bị khóa chặt trong đan điền, hoàn toàn không sử dụng được thì việc giữ ấm cơ thể cũng là một vấn đề lớn.
Còn việc quan trọng không nhỏ hơn việc giữ ấm, đó chính là thức ăn. Võ giả tu luyện đến cấp chín thì có thể sử dụng Tích cốc đan như vậy có thể không cần ăn vẫn có thể sống được nhưng hiện tại hai tỷ đệ họ vẫn chưa dùng Tích cốc đan nên vẫn phải dùng thức ăn để sống nha.
Cho nên lúc này hai người họ đang nhặt những cành cây khô để đốt lửa sưởi ấm cùng nấu chín thức ăn của bọn họ.
“Đừng để đệ biết người nào đã tạo ra nơi này! Nếu không đệ sẽ đánh người đó đến khi kêu cha gọi mẹ mới thôi. Hừ!” Mặt của Diệp Trí Mặc tối sầm đến dọa người trong ánh mắt còn lóe lên tia gian ác. Người tạo ra nơi này đáng đánh, làm hắn cùng tỷ tỷ phải ở chỗ này chịu lạnh một đêm. Không nhờ công của người tạo ra nơi quỷ quái này thì lúc này hắn và tỷ tỷ đã ở trong chăn ấm đệm êm rồi. Hừ! Đáng đánh. Hắn quyết định phải tìm được người tạo ra nơi này, phải đánh người kia một trận thì mới hạ được cơn giận này.
Diệp Trí Mặc nhìn Diệp Vân Thường đang đi tới đi lui nhặt củi khô, tức giận trong lòng lại dâng lên thêm một tầng nữa. Đã bao giờ hắn để tỷ ấy phải lao lực, bây giờ lại phải tỷ ấy vất vả đi nhặt củi như thế.
Diệp Vân Thường nghe đệ đệ nói như vậy cũng hơi buồn cười, “Đệ vì chuyện nhỏ này mà đòi đánh đòi giết người ta, lỡ như người đó đã không còn trên đời nữa, đệ làm sao đánh được họ!”
“Chuyện này...đệ chưa nghĩ đến! Như vậy thì may mắn cho hắn. Nếu không để đệ tìm được thì...hừ hừ!” Diệp Trí Mặc nói xong miệng liền nở nụ cười gian xảo. Hắn sẽ làm cho người đó hối hận khi đã làm việc này.
“Được rồi! Khi nào chúng ta an toàn qua đêm nay, còn có thể thoát ra ngoài liền tính đến chuyện đó đi! Bây giờ đệ cùng tỷ đi tìm ít thức ăn cho đêm nay đi!” Diệp Vân Thường cười tươi nói. Từ sáng sớm tới giờ đệ ấy vẫn chưa có gì vào bụng,chắc chắn là đã đói bụng rồi! Chỉ khi đói bụng đệ ấy mới nóng giận như thế.
Thật ra Diệp Vân Thường có thể vào nhẫn không gian lấy thức ăn nhưng hiện tại nàng không biết có ai đang nhìn họ không? Nếu có thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng hai người, bí mật trong nhẫn không gian, không thể để người khác biết được.
Khi đi qua đi lại nơi này, Diệp Vân Thường nhớ rõ hình như gần chỗ họ đang đứng có một con hồ nước nhỏ, vậy họ có thể đến đó bắt cá ăn rồi.
Lúc này Diệp Trí Mặc đang đứng trong hồ nước tìm cá, mắt nhìn chăm chú bên dưới nước, trên tay hắn cầm một cành cây được chuốt nhọn làm vũ khí bắt cá, hắn đã cởi bớt quần áo trên người giờ chỉ còn quần áo trong màu trắng, ống quần kéo cao lộ đôi chân thon dài. Diệp Vân Thường ngồi trên bờ nhìn thiếu niên anh tuấn đang đứng dưới nước kia thầm than thở: “Con đường tình duyên chắc chắn sẽ rất náo nhiệt!”
“Tỷ tỷ! Đệ bắt được cá rồi này!” Giọng nói tràn đầy vui vẻ của Diệp Trí Mặc vang lên, trên cành cây là một con cá đang vùng vẫy muốn chạy thoát.
Diệp Vân Thường nhìn hắn mỉm cười, hy vọng đệ đệ sẽ giữ được nụ cười đó trên môi.
“Đệ thật giỏi! Như vậy đêm nay chúng ta không sợ bị đói rồi!” Giọng nói Diệp Vân Thường cũng vui vẻ theo.
“Đệ bắt thêm vài con cá nữa để khi nào tỷ đói liền có thể ăn! Cá ở đây vừa to vừa béo, chắc chắn thịt sẽ rất ngon!” Diệp Trí Mặc đem con cá vừa bắt cầm trên tay nhìn cười tươi nói.
“Được! Đệ bắt cá, tỷ sẽ làm thức ăn ngon cho đệ! Có được không?”
Lúc hai tỷ đệ bên đây còn đang vui vui vẻ vẻ, người bắt cá người làm thức ăn, một cảnh tượng ấm áp thì bên ngoài kia có hai bóng người đang chật vật, chân lảo đảo đi về phía này. Chính là hai nam nhân lúc nãy vừa rời đi, lúc này người nam nhân tử y đã mất hết sức được người gọi là Lưu Thiên đỡ hắn đi từng bước khó khăn về phía trước.
“Chủ tử! Người cố chịu đựng thêm một chút nữa. Trên đường đi thuộc hạ có để lại dấu hiệu, người của ta sẽ sớm tìm thấy chúng ta thôi!” Lưu Thiên vừa nói vừa dìu người nam nhân tử y kia đi về phía trước.
Mắt nam nhân tử y đã nhắm nghiền lại, cặp chân mày nhíu chặt lại, môi đã chuyển sang màu đen dữ tợn, khuôn mặt thì đỏ bừng như nhỏ máu, cơ thể hoàn mỹ run rẩy lên từng cơn. Người nam nhân này có chút gì đó tương tự như người nam nhân hồng y ngoài kia. Hắn cũng chính là người nam nhân kia gọi là Ngũ đệ, Yến Mộ Thành, Ngũ hoàng tử Vĩnh An Quốc.