Lưu Thiên đang đi thì nhìn thấy có ánh lửa lập lòe, còn có tiếng nói chuyện rôm rả phát ra ở phía trước. Ở nơi này cũng còn có người khác sao? Không lẽ cũng giống như bọn họ bị lạc đường trong đây. Hắn cùng chủ tử đi vào nơi này để tìm chỗ chờ người cứu viện tới nhưng không ngờ họ đi mãi cũng không ra khỏi được nơi này, vòng đi vòng lại vẫn ở chỗ cũ, lúc này mới phát hiện là bọn họ bị lạc đường.
Bỗng giọng nói truyền vào tai Lưu Thiên. Hắn lắng tai nghe, thì nghe được người đó nói.
“Tỷ tỷ! Tỷ nói hai người lúc sớm chúng ta gặp là ai?”.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Là một nam nhân nhưng giọng nói có vẻ như còn rất trẻ có lẽ là một thiếu niên.
“Tỷ cũng không biết họ là ai? Nhưng theo những gì tỷ quan sát thì họ không phải người tầm thường, có lẽ là thiếu gia của một gia đình quyền quý hay là nói đúng hơn là người trong hoàng tộc!” Một giọng nói nữ nhân vang lên, nữ nhân này được người thiếu niên kia gọi là tỷ tỷ thì có lẽ là một thiếu nữ.
Một nữ nhân cùng một nam nhân?
Lưu Thiên nghe cuộc nói chuyện của hai người kia thì chắc chắn là đang nói đến hắn cùng chủ tử, nhưng lúc hai người họ vào đây cũng không gặp qua người nào...khoan đã một nữ nhân.
Không lẽ là người lúc sớm mà họ đã gặp ở bên kia, lúc đó nữ nhân kia chỉ có một người, không phải một mà là hai nhưng người nam nhân kia không lên tiếng nên hắn nghĩ chỉ có một người. Tại sao trùng hợp như vậy? Trùng hợp? Hắn không tin đây là một trùng hợp.
Hai người đang nói chuyện bên kia đúng là Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc, hai người còn đang nướng cá vừa trò chuyện.
Giống như cảm nhận được gì đó, Diệp Vân Thường quay lại nhìn về phía sau lưng, nhưng không nhìn ra được gì ngoài đó chỉ có một màu đen của màn đêm. Có lẽ nàng quá nhạy cảm rồi.
“Tỷ đang nhìn gì vậy?” Diệp Trí Mặc thấy Diệp Vân Thường đột nhiên quay mặt nhìn về phía sau nhíu mày thì hắn tò mò hỏi.
“Không có gì! Có lẽ tỷ nghe nhầm thôi! Đệ ăn nhiều vào nếu không sẽ đói!” Diệp Vân Thường cầm con cá đã nướng chín đưa cho Diệp Trí Mặc, mỉm cười nói.
“Tỷ cũng ăn đi! Cá rất ngon, thịt lại ngọt nữa!” Diệp Trí Mặc cầm con cá đưa lên miệng cắn một miếng, mắt sáng lấp lánh, miệng thì vừa nhai vừa khen ngon.
“Rắc” một tiếng động nhỏ vang lên...
Diệp Trí Mặc đang ăn cá ngon lành thì nghe thấy tiếng động đó, hắn bỏ con cá xuống, người liền đứng lên, sát khí trong người liền bộc phát,lên tiếng: “Ai?”
Diệp Vân Thường cũng nghe thấy, nhưng nàng không di chuyển vẫn ngồi chăm chú nướng cá, khóe miệng khẽ nhếch một cái: “Hai vị nếu đã đến thì bước ra đây đi! Nghe lén người khác nói chuyện không phải là việc quân tử nên làm đâu!”
Lưu Thiên kinh ngạc, nữ nhân kia biết bọn họ đang ẩn nấp ở đây?
Lúc này Yến Mộ Thành cũng vừa tỉnh lại một chút, đúng lúc nghe Diệp Vân Thường nói câu nói kia. Ánh mắt hắn lóe lên tia sáng không rõ, nữ nhân này không tầm thường, theo như hắn cảm nhận được thì hai người họ mới vừa ở đây chưa đầy nửa khắc vậy mà nàng lại phát hiện ra bọn họ.
Yến Mộ Thành nghe nói như vậy cũng đành phải bước ra ngoài.
Sau khi thấy rõ người đến, Diệp Trí Mặc kinh ngạc nói: “Là các ngươi?”
Diệp Vân Thường biết rõ người đến là ai nên khi họ bước ra, nàng cũng không ngạc nhiên gì vẫn ngồi nướng cá, ánh mắt cũng không thèm nhìn hai người đang đứng đó một cái. Tại sao nàng biết là bọn họ? Vì trước đó một chút nàng đã nghe có tiếng động nhưng chỉ nghĩ là do nghe nhầm. Sau đó thì Phượng Nhi truyền âm nói là có người, mà người đến là hai người lúc sớm đã gặp qua.
“Nếu đã gặp nhau lần nữa thì cũng coi như chúng ta có duyên! Nếu hai vị không ngại thì cùng ngồi chung đi!” Diệp Vân Thường nở nụ cười, bình tĩnh không nhanh không chậm nói.
Yến Mộ Thành thấy Diệp Vân Thường sau khi thấy bọn họ cũng không ngạc nhiên, không có vui mừng hay khinh thường, ánh mắt bình tĩnh không chút cảm xúc nào, dường như cô nương này không hề quan tâm người tới là ai và cô ấy cũng không có hứng thú để biết thân phận của họ. Ánh mắt chỉ chăm chú nhìn con cá trên tay, không nhìn hắn dù chỉ một cái liếc mắt. Yến Mộ Thành hắn cũng có thể nói là dung mạo tuấn mỹ, người khác nhìn thấy dung mạo này còn kinh diễm một hồi nhưng trước mặt nữ nhân này điều đó không có cảm xúc gì. Nữ nhân này...
“Nếu như hai vị không muốn ngồi cùng bọn ta thì đường ở bên kia! Không tiễn!” Diệp Trí Mặc nhìn nam nhân kia đang nhìn chằm chằm vào Diệp Vân Thường, ánh mắt còn lóe lên tia hứng thú không hề nhỏ, hắn liền nhấc chân bước đến chắn ánh mắt kia, Diệp Trí Mặc khó chịu lên tiếng.
Lưu Thiên nghe trong giọng nói của Diệp Trí Mặc có tức giận, ánh mắt thì trừng to nhìn bọn họ. Hắn liền khó hiểu, hai người họ khi nào thì chọc giận tiểu tử này vậy, là người thẳng thắn nên liền hỏi: “Xin hỏi tiểu công tử đây! Khi nào mà chúng ta đã chọc giận ngươi sao? Vì sao ngươi lại nói chuyện khó nghe như vậy?”
Diệp Trí Mặc nghe Lưu Thiên nói như vậy liền ngước mặt lên nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên một chút, nở nụ cười: “Các ngươi không có làm gì chọc giận ta, nhưng chính là vừa nhìn thấy các ngươi ta liền khó chịu!”
“Tiểu Mặc! Người tới là khách, đệ không được thất lễ như vậy!” Tuy là Diệp Vân Thường nói như đang dạy dỗ Diệp Trí Mặc nhưng trong giọng nói hoàn toàn không có chút nghiêm khắc nào còn có chút sủng nịch, giống như đang diễn cho người khác xem.
Người khác ở đây ý chỉ không phải là Yến Mộ Thành cùng Lưu Thiên sao. Không ngờ bọn họ lại làm cho người ta không thích như vậy sao?
“Đệ đệ còn nhỏ nên nói những lời không phải phép! Ta thay mặt hắn xin lỗi hai vị. Mong hai vị không chấp nhặt hắn làm gì!” Diệp Vân Thường nở nụ cười tươi trong ánh mắt còn có chút khó xử nhìn hai người Yến Mộ Thành.
Người ta đã nói như vậy hai người Yến Mộ Thành cùng Lưu Thiên còn lời nào để phản bác lại sao.
“Không sao! Ta cũng sẽ không chấp nhặt với trẻ nhỏ làm gì!” Yến Mộ Thành đáp lời, ánh mắt trêu đùa nhìn về phía Diệp Trí Mặc.
“Vậy hai vị....” Diệp Vân Thường nhìn hai người Yến Mộ Thành rồi nhìn lại khoảng trống trước mặt, không nóng không lạnh nói.
“Đa tạ cô nương!” Yến Mộ Thành nhìn ánh mắt Diệp Vân Thường liền hiểu ý muốn nói gì. Hắn liền nhấc chân bước đến trước mặt hai người Diệp Vân Thường, tìm một chỗ ngồi xuống. Hiện tại độc trong người hắn phát tác rất nặng, muốn đi cũng không đi được, miễn cưỡng đi nữa thì cũng rất nguy hiểm, cứ ở lại đây dù sao hắn cũng không mất gì, còn có người bồi hắn nói chuyện không phải rất tốt sao.
Yến Mộ Thành ngồi bên cạnh tay trái của Diệp Vân Thường, Lưu Thiên ngồi cạnh hắn đối diện Diệp Trí Mặc, bốn người cùng ngồi bên đống lửa đang cháy bập bùng, soi sáng khuôn mặt của người ngồi xung quanh.
Lúc này Yến Mộ Thành mới chính thức được nhìn thấy dung mạo Diệp Vân Thường, hắn trong lòng rất kinh ngạc nhưng vẻ mặt lại không cảm xúc gì. Hiện tại hắn đã hiểu tại sao khi nhìn thấy dung mạo hắn, cô nương này không có gì là kinh ngạc.
Vì trước mắt hắn là một mỹ nhân, cô ấy có một khuôn mặt nhỏ nhắn, chân mày lá liễu, phía dưới là đôi mắt đen như một hồ nước bình lặng không chút gợn sóng, mặt mày cùng bộ dạng này căn bản là một mỹ nhân. Cô nương này có dung mạo tuy là không phải một mỹ nhân tuyệt sắc nhưng cũng có thể làm ánh mắt người khác không thể rời khỏi khuôn mặt cô ấy.
“Hừ!” Diệp Trí Mặc hừ lạnh một cái.
Ánh mắt người kia cứ nhìn chằm chằm tỷ tỷ hắn như vậy làm gì? Chưa từng thấy nữ nhân xinh đẹp hay sao? Diệp Trí Mặc không thích ánh mắt của người khác cứ nhìn chằm chằm tỷ tỷ hắn như vậy. Tuy đó chỉ là một khuôn mặt giả mà thôi.
Yến Mộ Thành thấy hắn thất lễ khi nhìn chằm chằm nữ nhân nhà người ta liền nói: “Ta không có ý mạo phạm cô nương, chỉ là thấy cô nương có chút giống với một cố nhân của ta nên nhìn nhiều thêm chút mà thôi! Mong cô nương thứ lỗi cho sự thất lễ của ta!”
“Công tử nói thế nào thì cứ như vậy đi! Đối với ta cũng không có gì quan trọng, chỉ là nhìn thêm chút ta cũng không mất gì cả!” Diệp Vân Thường chính là lười tranh chấp với người khác, những ánh mắt nhìn nàng từ trước giờ cũng không ít hơn đâu. Nàng đã quen khi bị người khác nhìn mình chằm chằm như vậy. Với lại đây cũng không phải khuôn mặt thật thì cần gì phải làm to chuyện, muốn nhìn cứ để cho họ nhìn.
Yến Mộ Thành nghe Diệp Vân Thường nói như vậy liền ngạc nhiên, một người đã trải qua những chuyện gì mới có thể bình thản mà nói câu này. Hắn có chút hứng thú với vị cô nương này, không biết đây là tiểu thư nhà ai? Từ trước đến nay hắn vẫn chưa gặp được nữ nhân nào như thế này! Cô nương này thật là một người thú vị nha! Cô ấy đã khơi dậy sự tò mò của hắn. Hắn muốn hiểu thêm về nữ nhân này, muốn biết đã trải qua những chuyện gì mới có thể luyện được một thân bình thản như thế.
Diệp Vân Thường nhìn con cá trên tay đã chuyển từ trắng sang màu vàng, nàng cầm bình sứ xanh ngọc bên cạnh mở nắp đổ một ít bột màu trắng lên thân cá, lật lại bên kia cũng làm như vậy, sau đó để lại trên lửa, thân cá tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, nhìn cá đã chín, ngẩng mặt lên hỏi: “Hai vị có muốn ăn cá nướng hay không?”
Lưu Thiên do dự không trả lời, ánh mắt nhìn con cá trên tay Diệp Vân Thường còn có tia nghi ngờ không nhỏ, hắn không biết bột mới rắc lên thân cá là gì? Hắn không thể không phòng bị.
Diệp Trí Mặc nhìn ánh mắt của Lưu Thiên liền cười lạnh trong lòng.
Hừ! Bọn ta muốn làm gì các ngươi thì đã làm từ sớm chứ không chờ đến bây giờ mới ra tay đâu, hắn mà ra tay thì chắc chắn không ai có thể nhìn thấy.
“Tỷ! Tỷ có lòng tốt cho người ta nhưng hình như người ta không muốn nhận lòng tốt đó của tỷ! Người ta sợ chúng ta có lòng mưu đồ hãm hại! Nên tỷ tỷ đưa con cá đó cho đệ đi!” Giọng Diệp Trí Mặc tràn đầy sự châm chọc rõ ràng, hai người Yến Mộ Thành nghe mà không hiểu được ý của hắn cũng khó.
“Đa tạ cô nương! Nhưng ta không...Ọt! Ọt!” một loạt âm thanh từ bụng hai người Yến Mộ Thành đột ngột vang lên cắt ngang câu hắn đang nói dang dở.
Diệp Vân Thường rất muốn cười nhưng đành phải kiềm chế bản thân lại, người trước mặt nàng không chọc được, lúc này nên tỏ ra vẻ không nghe thấy âm thanh đó thì tốt hơn. Nhưng có một người không nghĩ như vậy.
“Phì! Ha ha ha!” Tiếng cười của Diệp Trí Mặc vang vọng khắp tứ phía.
Hiện tại Diệp Vân Thường không nhìn rõ khuôn mặt của hai người kia nhưng cũng biết giờ đây vẻ mặt họ chắc chắn sẽ không tốt lắm đâu. Ai trong trường hợp như vậy đều có sắc mặt không tốt nha.
Diệp Vân Thường liền lên tiếng cản lại tiếng cười của đệ đệ, nếu không sẽ có chuyện xảy ra mất thôi: “Tiểu Mặc! Không được vô lễ!”
Diệp Trí Mặc nhìn trong ánh mắt Diệp Vân Thường có chút nghiêm khắc, hắn biết mình đã đùa hơi quá đáng rồi nên liền ngừng cười, cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi rồi.
“Hai vị đừng lo! Bột màu trắng đó chỉ là chút nguyên liệu thêm vào giúp thức ăn ngon miệng hơn mà thôi! Nếu hai vị nghi ngờ thì để ta dùng thử cho hai vị xem.” Diệp Vân Thường nói xong định đưa cá lên miệng cắn thì bị giọng nói ngăn lại.
“Cô nương! Không cần thử đâu! Ta tin ngươi!” Yến Mộ Thành cầm lấy con cá không chút do dự đưa lên miệng cắn một cái.
“Chủ tử!!!” Lưu Thiên thấy chủ tử không hề nghi ngờ gì liền ăn con cá đó. Hắn liền hoảng hốt kêu to.
“Ta không sao! Ngươi gào cái gì?” Yến Mộ Thành nhíu mày, giọng nói có chút không hài lòng.
“Chủ tử...” Lưu Thiên ấp úng như muốn nói lại thôi. Mắt cứ nhìn chăm chú vào Yến Mộ Thành như nhìn xem chủ tử có bị làm sao không? Nếu như có thì hắn sẽ đem hai người kia xuống theo bồi chủ tử.
“Không sao! Ta tin tưởng họ! Nếu họ muốn hại chúng ta thì nên ra tay từ sớm chứ không chờ đến bây giờ mới làm.” Yến Mộ Thành đáp lời, ánh mắt hắn nhìn Diệp Vân Thường nở nụ cười: “Đa tạ cô nương! Cá nướng rất ngon!”
Lưu Thiên nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt Yến Mộ Thành, kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.
Chủ tử cười?
Hắn không ngờ chủ tử còn biết cười tươi như vậy! Tuy lúc bình thường chủ tử hắn cũng cười nhưng nụ cười đó chỉ là diễn cho người khác xem mà thôi, cũng không như bây giờ một nụ cười thật tâm, khóe mắt còn cong cong.
Yến Mộ Thành như cảm ứng được ánh mắt kinh ngạc của Lưu Thiên liền liếc mắt qua hắn một cái, ánh mắt đó muốn lạnh bao nhiêu liền lạnh bấy nhiêu, còn đâu nụ cười lúc nãy hắn thấy. Chắc chắn Lưu Thiên hắn bị đói đến hoa mắt nhìn nhầm rồi.
Mấy năm sau Lưu Thiên mới biết lúc đó hắn hoàn toàn không nhìn nhầm. Nhưng ánh mắt đó, nụ cười đó chủ tử chỉ dành cho một người.
Bỗng nhiên Yến Mộ Thành đang ăn thì phun ra ngụm máu, rồi ngã xuống làm cho Lưu Thiên ngồi bên cạnh giật mình hoảng sợ đứng bật lên, chạy lại đỡ người đang sắp ngã xuống.
“Các ngươi đã làm gì chủ tử ta? Nói! Không thì ta sẽ không tha cho các ngươi! Chủ tử ta có mệnh hệ nào ta sẽ cho các ngươi đi theo bồi người!” Ánh mắt Lưu Thiên tràn ngập sát khí, trừng mắt nhìn chằm chằm hai người tỷ đệ Diệp Vân Thường như muốn ăn tươi nuốt sống hai người.
“Ngươi dựa vào đâu mà nói chúng ta hại hắn! Ngậm máu phun người! Hừ!” Diệp Trí Mặc nổi giận, đúng là làm ơn mắc oán mà.
Lưu Thiên nghe Diệp Trí Mặc nói như vậy càng thêm nóng giận liền đáp trả lời hắn: “Ở đây chỉ có hai người các ngươi mà thôi! Không phải các ngươi thì là ai? Lúc nãy còn khỏe mạnh sao tự dưng lại hộc máu được chứ? Chắc chắn các ngươi đã động tay động chân vào.”
“Vị công tử này! Ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy như vậy được! Nếu ngươi nói chúng ta làm gì hắn thì ngươi có bằng chứng gì chứng minh người là do bọn ta hại? Không có liền đừng nói lung tung.” Diệp Vân Thường nghe hắn nói cũng không nén giận trong lòng liền nói lại. Nàng nói thêm, “Bọn ta hại hắn có lợi ích gì cho chúng ta! Tại sao phải hại hắn! Bọn ta rảnh rỗi như vậy sao?”
“Ngươi....ta không nói lại các ngươi!” Lưu Thiên ngập ngừng không nói nữa. Lời bọn họ nói chính xác là như vậy, bọn họ không cần hại chủ tử vì có được lợi ích gì cho họ đâu. Đối với thân phận chủ tử hai người, họ còn không biết thì cần gì phải làm việc này. Nhưng ở đây không có ai ngoài họ thì còn ai làm được điều đó.
“Phụt!!!”
“Chủ tử! Người có sao không?” Lưu Thiên thấy Yến Mộ Thành lại phun máu thì hoảng hốt, lo sợ lên tiếng.
“Ta thấy độc trong người hắn đã lan rộng tới lục phũ ngũ tạng rồi! Ta có biết chút y thuật nếu ngươi không ngại để ta xem thử cho hắn! Nếu ngươi không muốn cũng không sao!” Dù sao Diệp Vân Thường cũng là một thầy thuốc không thể thấy chết không cứu.
“Ngươi biết y thuật? Ngươi là Luyện Đan Sư?” Lưu Thiên ngạc nhiên hỏi. Hắn không ngờ một cô nương còn trẻ như thế lại là một luyện đan sư.
Nếu là thời gian vài năm về trước, cho dù một luyện đan sư tài giỏi thế nào đứng trước mắt hắn thì cũng không làm hắn ngạc nhiên như vậy. Nhưng từ lúc ở đại lục này xuất hiện một thế lực thần bí chuyên truy sát luyện đan sư nên hiện tại ở nơi này càng ngày càng ít, đến bây giờ thì rất hiếm khi gặp được một luyện đan sư. Thế nên luyện đan sư có địa vị rất cao ở đại lục này.
Võ giả thì ở nơi nào cũng có nhưng luyện đan sư lại rất hiếm hoi, một luyện đan sư còn trẻ tuổi như vậy lại càng hiếm có.
“Ta biết chút chút về y thuật mà thôi!” Diệp Vân Thường cũng không thể nói nàng rất giỏi về luyện đan được đúng không.
“Được, ta tin ngươi!” Lưu Thiên nói.
Diệp Vân Thường nhấc chân bước đến, cầm lấy cổ tay Yến Mộ Thành xem xét. Nửa khắc sau nàng liền buông ra, nàng đã biết hắn bị trúng độc gì rồi. Chỉ là một loại độc đơn giản mà thôi.
“Ngươi cho hắn uống viên đan dược này vào! Một lát sau hắn sẽ tỉnh lại.” Diệp Vân Thường lấy từ trong túi đồ lấy ra một bình sứ màu đồng, mở nắp đổ một viên ra đưa Lưu Thiên rồi nói.
Lưu Thiên nhìn chăm chú vào viên đan dược màu xanh biếc còn lấp lánh ánh sáng trong tay. Không do dự đem viên đan dược bỏ vào miệng Yến Mộ Thành. Sau đó chờ Yến Mộ Thành nuốt xuống, Lưu Thiên liền để hắn nằm xuống.
Yến Mộ Thành cảm nhận được Lưu Thiên bỏ viên gì đó vào miệng, vừa vào viên đó liền tan ra, sau đó một luồng khí mát lạnh lan tỏa khắp kinh mạch, cơn đau liền giảm đi một nửa, một lúc sau cơ thể liền thoải mái. Hắn không ngờ viên đan dược đó lại phát huy tác dụng nhanh đến như vậy.
Trong chớp mắt Lưu Thiên ngồi cạnh Yến Mộ Thành thấy hắn thở ra một hơi, không còn hộc máu nữa, sắc đỏ trên mặt cũng nhạt dần, màu đen trên môi cũng biến mất thay vào đó là một sắc hồng, vết thương trên người cũng đã lành lặn.
Chỉ trong chớp mắt mà thay đổi như thế, thần kỳ như vậy?
Lần đầu tiên Lưu Thiên thấy được đan dược có thể trong chớp mắt liền có tác dụng thần kỳ như vậy.
Diệp Vân Thường bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên cùng hoảng hốt của Lưu Thiên, nàng cũng biết đan dược mà nàng luyện ra có bao nhiêu bá đạo. Nàng bước chân đến cầm cổ tay Yến Mộ Thành xem lần nữa, sau đó liền bỏ tay hắn xuống, “Độc của hắn đã được giải nhưng hiện tại hắn vẫn còn rất yếu, sau khi ra ngoài ngươi nên tẩm bổ cơ thể hắn lại, một thời gian sau sẽ không có việc gì nữa!”