Cảnh tượng trên đỉnh núi đều biến mất thay vào đó là chỉ còn lại những cây cổ thụ cao lớn, che khuất cả một vùng. Diệp Vân Thường cảm nhận được sau khi đeo chiếc nhẫn vào thì linh khí nơi này bỗng chốc không còn tràn đầy như trước nữa. Như vậy thì lý do tại sao nơi này lại tụ linh khí nhiều đến thế là có liên quan tới chiếc nhẫn này, còn nhiều bí mật mà nàng chưa biết nhưng không sao chỉ cần mạnh lên thì không sợ sẽ không tìm ra.
“Tỷ, quyển sách đâu rồi?” Diệp Trí Mặc lên tiếng, lúc họ còn ở trong không gian kia thì vẫn thấy quyển sách đó. Lúc nãy xảy ra việc không gian biến đổi thì hắn cũng ngạc nhiên không kém nhưng lúc nhìn lại thì quyển sách biến mất rồi.
Diệp Vân Thường nhìn bàn tay trống không, chân mày khẽ nhíu lại. Không phải lúc nãy nàng vẫn còn cầm nó sao? Tại sao lại biến mất rồi?
“Hai ngươi đã làm gì phải không? Thành thật một chút cho ta, nếu không đừng trách!” Diệp Trí Mặc lên tiếng hỏi, giọng nói còn có tia cảnh cáo.
“Không phải ta làm mà! Tại sao nó lại tự động biến mất được?” Phượng Nhi hoảng hốt lên tiếng. Hai người họ còn chưa bình tĩnh lại trước cảnh tượng lúc nãy đây, làm sao có thể làm được gì. Huống chi bây giờ họ đã lập khế ước chủ tớ với Diệp Vân Thường thì dám làm gì nữa sao.
Khế ước Chủ tớ cũng không phải là khế ước bình thường, người bị lập khế ước cả đời không được cãi lời của chủ nhân khế ước, không được làm thương tổn chủ nhân khế ước, chủ nhân khế ước chết, họ cũng sẽ phải chôn theo cùng nếu không sẽ bị đánh xuống địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh. Bọn họ dám làm gì sao?
Hai tỷ đệ Diệp Vân Thường cũng hiểu rõ loại khế ước này nên không nói thêm nữa. Nhưng tại sao rõ ràng lúc trước còn đó bây giờ lại biến mất, ở đây cũng không có người nào ngoài bốn người họ.
Dường như Diệp Vân Thường nghĩ đến gì đó, phất tay một cái, một quyển sách liền xuất hiện trước mắt. Diệp Vân Thường cầm quyển sách trong tay, ánh mắt lộ ra một tia ngạc nhiên. Lúc đầu nàng cũng không rõ thế nào nhưng trong một khắc đó linh hồn lại hiện ra một số hình ảnh, dường như đang truyền dạy cho nàng gì đó. Sau đó thì làm ra hành động đó, quyển sách liền hiện ra.
Diệp Trí Mặc cũng ngạc nhiên nhìn chăm chú vào quyển sách trong tay Diệp Vân Thường, trong mắt có tia nghiền ngẫm, không phải là quyển sách này ở bên trong người tỷ tỷ hắn chứ. Vì sao ra khỏi không gian đó vật này liền biến vào trong cơ thể tỷ ấy?
Diệp Vân Thường nhìn chăm chú quyển sách trên tay, trong đầu nhẩm lên ý niệm thì quyển sách liền biến mất không thấy nữa. Hình như nàng có chút hiểu rõ việc này rồi.
“Tỷ tỷ! nó ở trong người của tỷ?” Diệp Trí Mặc chỉ chỉ lên người mình rồi nói. Thật sự là ở trong người tỷ tỷ.
“Ừm!” Diệp Vân Thường gật đầu.
“Thần kỳ như vậy! Đệ cũng mới thấy lần đầu tiên có quyển sách như thế!” Ánh mắt Diệp Trí Mặc lóe lên tia hứng thú, chỗ này còn có vật thú vị như vậy, hắn muốn tìm hiểu thêm về vật này, sau này có thời gian hắn phải mượn xem mới được.
“Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi xuống núi thôi!” Diệp Vân Thường nhìn bầu trời đã xuất hiện một vài vì sao nói.
Diệp Trí Mặc thấy ở đây cũng không còn gì để hắn tò mò nữa liền gật đầu đồng ý.
Ba ngày chớp mắt đã trôi qua...
Mặt trời vừa mọc lên khỏi chân trời mang đến những tia sáng đầu tiên cho cả sơn cốc, làm bừng sáng cả khu rừng, những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua những cụm hoa mới vừa hé nở làm chúng rung rinh theo gió. Trong gió mang theo hương thơm hoa cỏ bay ra khắp khu rừng, các loài chim muông thú vật bừng tỉnh, huyên náo cả một vùng.
Thiếu niên tuấn mỹ, một thân y phục màu xanh biếc, bên ngoài phủ thêm một áo lụa trắng, tà áo bay bay trong gió, tóc đen dài được cột cao, khuôn mặt trầm tư nhìn về hồ nước trước căn nhà.
“Tiểu Mặc! Chúng ta cũng nên đi rồi!”
Một giọng nói vang lên phá vỡ tâm trạng trầm tư của thiếu niên.
Diệp Trí Mặc chợt quay mặt nhìn người thiếu nữ đang bước về phía hắn. Thiếu nữ một thân bạch y, tóc đen buộc tùy ý sau lưng, trên người không mang nhiều trang sức dư thừa, một thân y phục nhẹ nhàng.
“Tỷ! Lão tiền bối không quay lại!” Diệp Trí Mặc lên tiếng với ánh mắt vươn chút buồn bã.
Diệp Vân Thường nhìn ánh mắt Diệp Trí Mặc, trong lòng nàng cảm thấy có chút không nỡ, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của hai người họ, giúp đỡ họ nhiều như vậy, nhưng trước khi bọn họ đi thì không gặp lại được. Lần này họ rời đi không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau.
“Thời gian còn dài! Lão tiền bối không quay lại thì chúng ta ra ngoài tìm, còn không được sao? Tỷ nói có đúng không?” Diệp Vân Thường bước đến đứng ngang hàng với Diệp Trí Mặc cùng nhìn về phía trước lên tiếng an ủi hắn.
“Tỷ nói phải, thời gian còn rất dài! Có duyên sẽ gặp lại. Chúng ta đi thôi!” Trong ánh mắt Diệp Trí Mặc lóe lên tia sáng vui vẻ, hắn nói xong thì nhấc chân bước về con đường đá dẫn ngang qua mặt hồ nước.
“Được!”
Diệp Vân Thường cũng nhấc chân bước theo sau.
Hai người bước qua cầu giữa hồ nước lại đi xuyên qua khu vườn trồng hoa trước căn nhà, một khắc sau hai người đã đến bên ngoài khu vườn. Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc quay mặt lại nhìn khung cảnh này lần nữa, họ muốn ghi nhớ nơi này.
Nơi mà Diệp Vân Thường đã trưởng thành ở đây, tuy không phải là nơi nàng được sinh ra nhưng đây là nơi mà nàng được sống lại một lần nữa. Hôm nay rời đi, không biết khi nào mới có thể quay trở lại đây, nàng luyến tiếc nơi này. Nhờ nơi này mà nàng cùng Tiểu Mặc trưởng thành hơn, tu luyện cũng nhanh hơn, quả thật giúp họ rất nhiều.
Nhưng họ phải rời đi, ngoài kia Diệp Vân Thường còn rất nhiều việc phải làm, cần làm sáng tỏ những bí mật mà chưa được biết.
“Tỷ! Khi nào giải quyết xong những việc đó, tìm được cha mẹ liền mang họ đến nơi này, bốn người chúng ta yên bình sống qua ngày, có được không tỷ tỷ?” Diệp Trí Mặc kéo nhẹ tay áo nàng nói.
“Được! Ta cũng có suy nghĩ giống đệ, vậy nên chúng ta phải nhanh chóng tìm được cha mẹ.”
“Dạ!”
Diệp Trí Mặc kéo tay nàng đi ra ngoài, hai người vừa bước ra khỏi khu vườn, không khí liền khác hẳn bên trong, cảm nhận hai người đều thấy rõ là đây là hai không gian khác nhau.
Bỗng nhiên khu vườn phía sau lưng họ phát ra ánh sáng, hai người quay lại thì nhìn thấy khung cảnh khu rừng nơi họ mới đứng đang thu nhỏ lại, sau đó hóa thành một tia sáng bay vọt vào chiếc nhẫn trên tay Diệp Vân Thường.
Khu vườn cùng căn nhà, hồ nước, tất cả ở nơi hai người từng sinh sống liền biến mất thay vào đó là một khung cảnh khác biệt hoàn toàn, nơi họ đang đứng là ở giữa một khu rừng.
Còn nơi họ từng sinh sống lúc trước thì lại biến mất không còn lưu lại gì nữa, nói đúng hơn là đã bị thu vào chiếc nhẫn trên tay Diệp Vân Thường. Hai người bốn mắt cùng nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn, không lẽ nơi họ đã sống cũng là do nó tạo ra, thật sự có nhẫn không gian thần kỳ như thế này sao?
Diệp Vân Thường nhìn chiếc nhẫn mà suy nghĩ, nàng đã nhặt được bảo bối gì thế này? Nó còn có thể cường đến vậy? Lúc nàng nghe hai người Phượng Nhi nói về người kia cũng không có chút hứng thú tìm hiểu về người đó, nhưng trải qua mấy lần kinh ngạc trước những thứ thần kỳ này lại khơi dậy lòng tò mò của nàng. Không biết người kia là người như thế nào mà có thể cường đại đến như vậy? Tạo ra nhiều thứ thần kỳ như thế?
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng gay gắt xuyên qua những tán lá cây, cả khu rừng ấm áp lên.
“Tỷ! Chúng ta đi thêm một chút là ra khỏi khu rừng kì quái này rồi. Phía trước có con đường, không biết là dẫn đến nơi nào?” Diệp Trí Mặc vui vẻ trong lòng nói.
Là một võ giả như hắn tại sao không dùng linh lực di chuyển mà phải đi bộ bằng hai chân, lý do là khu rừng này không sử dụng linh lực được. Nói thẳng ra là nếu mang người đến nơi này giết thì dù có thực lực cường đại cũng khó mà chạy thoát được.
“Chúng ta cố gắng chút nữa là ra khỏi nơi này rồi! Không biết tại sao nơi này lại có cấm chế không cho sử dụng linh lực? Đối với một võ giả mà lại không có linh lực thì không khác gì người bình thường cả. Nếu có võ giả xui xẻo chạy trốn vào nơi này thì coi như tìm đường chết rồi!” Diệp Vân Thường lên tiếng trêu đùa, cũng chỉ có hai tỷ đệ họ mới có thế bình an vô sự đi qua khu rừng kì lạ này mà không bị gì. Kỳ quái hơn nữa là cấm chế này chỉ có tác dụng với con người mà thôi, ma thú, yêu thú đều có thể sử dụng ma lực và yêu lực.
Diệp Vân Thường có hai người Phượng Nhi cùng Phượng Vũ bảo hộ, nhờ họ mà không có ma thú hay yêu thú nào dám đến gần bọn họ. Đó chính là điểm tốt của người có thực lực cường đại.
“Tỷ nói thử xem ai mà rảnh rỗi đi làm mấy việc nhàm chán này thế? Tự nhiên lại đem cấm chế ở nơi này, có ý nghĩa gì sao? Hay là có âm mưu giết người diệt khẩu ở đây?” Diệp Trí Mặc cũng nói đùa theo lời nói của Diệp Vân Thường.
“Soạt! Soạt!”
Một âm thanh vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
Hai người dừng lại, lắng nghe xem âm thanh từ nơi nào đến. Bỗng trong đầu Diệp Vân Thường vang lên giọng nói của Phượng Nhi: “Chủ nhân! Phía trước có người đang chạy về hướng chúng ta.”
Khuôn mặt Diệp Vân Thường cứng lại, ánh mắt nàng nhìn phía trước nơi Phượng Nhi vừa nói, ở nơi đó có người đến đây. Người đến là ai? Diệp Vân Thường kéo tay Diệp Trí Mặc núp sau một gốc cây đại thụ gần đó, tiện thể nhìn xem là ai xui xẻo đến nơi này.
Bỗng bên ngoài rừng truyền đến tiếng nói: “Ngươi chắc chắn bọn họ chạy vào đây sao?” Người vừa lên tiếng là một nam nhân.
“Dạ! Đúng là chính mắt thuộc hạ nhìn thấy hai người họ chạy vào khu rừng này!” Một người khác đáp lời, trong lời nói còn có chút nịnh nọt cùng gian xảo.
“Nếu đúng là như ngươi nói thật thì sau khi ta giết được bọn họ! Ngươi sẽ được trọng thưởng hậu hĩnh.” Nam nhân nói tiếp, giọng nói có vẻ rất hài lòng vì âm mưu đã đạt thành. Người đó liền nói tiếp: “Đi! Theo ta vào đó...giết chúng.”
Diệp Vân Thường nghe cách nói chuyện có vẻ như là đang tìm kiếm người nào đó, mà người bọn họ đang tìm có lẽ đã chạy vào khu rừng này. Số phận người kia cũng quá xui xẻo đi, chạy chỗ nào không chạy mà chạy vào nơi kì quái này.
“Chờ đã công tử! Người đừng vào khu rừng đó!”
“Tại sao ta lại không vào đó được? Ngươi nói.” Nam nhân kia lên tiếng hỏi.
Bên ngoài khu rừng, có khoảng hơn mười người đang đứng trước con đường dẫn vào khu rừng. Trong những người đó có một nam nhân y phục màu đỏ, xung quanh hắn là những người nam nhân mặc y phục màu đen che hết mặt mũi không nhìn ra dung mạo của họ. Người vừa nói chuyện hiển nhiên là người nam nhân hồng y cùng thuộc hạ của hắn.
“Công tử từ nơi khác đến nên không biết khu rừng này! Ở đây ai cũng biết nơi này, những người bước vào sẽ không còn mạng bước ra đâu. Khu rừng này rất kì quái, dù võ giả có thực lực cường đại cỡ nào nhưng khi bước vào khu rừng này đều sẽ mất hết linh lực không khác gì người bình thường. Trong khu rừng này lại có rất nhiều ma thú, yêu thú, người không có linh lực hỗ trợ thì chỉ có đứng yên để bọn nó xâu xé mà thôi, hoàn toàn không chống lại được!” Người thuộc hạ kia giải thích. Truyện Trinh Thám
“Hửm! Còn có chuyện thú vị như thế thật sao? Hay là ngươi đang muốn kéo dài thời gian để bọn họ chạy trốn...Hả?”
“Dạ! Thuộc hạ sao dám làm chuyện như thế! Mong công tử suy xét lại. Cho ta mười lá gan cũng không dám lừa gạt người! Nếu công tử không tin, người có thể cho người đến thử!” Người kia run sợ lên tiếng giải thích. Trong lòng hắn nói thêm một câu “Cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám gạt người này. Người này là Nhị hoàng tử của Vĩnh An Quốc nha, lừa gạt hắn thì chỉ còn đường chết”. Hắn mới không ngu như vậy.
“Được, nếu như ta biết ngươi gạt ta, thì ngươi biết kết quả ra sao rồi! Ngươi, ngươi và ngươi, ba người các ngươi đến, vào đó tìm cho ta.” Nam nhân hồng y ra lệnh cho những người mặc hắc y sau lưng hắn.
“Dạ chủ tử!” Những hắc y đó đáp lại, sau đó liền chạy vào khu rừng trước mặt.
Người được những người đó gọi là chủ tử cũng chính là con thứ hai của Thiên Vũ đế còn được gọi là Nhị hoàng tử của Vĩnh An Quốc, Yến Mộ Phong.
Yến Mộ Phong miệng khẽ nhếch lên một cái, trong ánh mắt chỉ có sự cuồng bạo cùng sát khí.
“Ngũ đệ, đệ đừng trách vi huynh ác độc, có trách thì trách ông trời tại sao lại cho đệ sinh ra ở hoàng tộc.” Hắn nói thầm trong miệng.
Trong các hoàng tử thì Nhị hoàng tử có thể nói là dung mạo làm cho người khác kinh ngạc. Vẻ ngoài tuấn tú, một thân y phục đỏ làm nổi bật lên làn da trắng trẻo. Giờ đây đôi mắt phượng hơi híp lại, môi nở nụ cười lạnh lẽo nhìn khu rừng trước mặt.