Bỗng tiếng rên khẽ trên nóc nhà cách đó không xa, kia còn không phải là người mà bọn họ đang tìm kiếm sao.
Vì sao người đáng lẽ bị đánh thì không sao, còn người đánh thì lại như vậy?
Ánh mắt người xung quanh khó hiểu, không chỉ có mọi người ngạc nhiên với chuyện này mà ngay cả tiểu cô nương đến bây giờ vẫn không tin vào những gì vừa xảy ra. Cô ấy nhìn bàn tay của mình với ánh mắt nghi ngờ.
Từ khi nào mà mình lại mạnh đến như vậy?
Không...không phải do mình mạnh mà do người kia giúp? Mà người kia...
Tiểu cô nương xoay người lại phía sau, bất chợt ánh mắt chạm phải hai người nam nhân đang đứng nổi bật trong đám đông. Hai người như hạc đứng giữa bầy gà, tuy là không nhìn thấy được dung mạo phía sau mặt nạ kia nhưng thế nào nhưng theo trực giác của cô ấy, hai người kia không phải là người tầm thường. Quan trọng hơn là hai người kia...linh lực kia... Cô ấy không cảm nhận được cấp bậc của hai người họ nên không biết là võ giả cấp mấy nhưng chắc chắn là rất cao.
Diệp Vân Thường dùng ánh mắt lạnh nhạt đảo qua người nằm trên nóc nhà cách chỗ nàng không xa, miệng nở nụ cười.
Có một giọng nữ nhân vang lên, Diệp Vân Thường thu lại ánh mắt nhìn về phía phát ra giọng nói kia, là tiểu cô nương nàng vừa cứu.
“Tiểu nữ tạ ơn cứu mạng của công tử!” Tiểu cô nương bước đến trước mặt Diệp Vân Thường chấp tay, cúi đầu cảm kích nói.
“Cô nương không cần phải khách sáo như vậy, chỉ là ta không thích bọn hắn nên mượn tay cô nương dạy dỗ một chút mà thôi!” Diệp Vân Thường nhẹ nhàng đỡ tay tiểu cô nương, mỉm cười.
Công tử này lớn lên thật tuấn mỹ, giọng nói còn hay như vậy, từ nhỏ tới lớn cô chưa từng gặp qua một người nam nhân nào như thế, khuôn mặt lạnh nhạt nhưng không biết vì sao làm cho mình có cảm giác đây là người mà có thể cho cô làm chỗ nương tựa.
“Nói như thế nào thì việc công tử đã cứu mạng ta cũng là sự thật, ta nhất định phải báo đáp ân tình này của công tử.”
Diệp Vân Thường thấy không thể lay chuyển được quyết định muốn “báo đáp” kia của tiểu cô nương, nàng cũng rất tò mò là cô ấy lấy gì để “báo đáp”.
“Được, vậy cô nương muốn “báo đáp” ta như thế nào?”
Lúc này tiểu cô nương mới ngẫm nghĩ, nhìn từ trên xuống dưới chân, chán nản thở dài, lúc ngẩng mặt lên thì vẻ mặt tiểu cô nương vô cùng khó xử mà ngập ngừng nói: “Ta...ta...ta không có gì đáng giá để báo đáp công tử, ta duy chỉ còn lại cái mạng hèn mọn này...”
Diệp Vân Thường nhìn vẻ mặt kia của cô ấy liền cảm thấy buồn cười. Chẳng lẽ cô ấy muốn “lấy thân báo đáp” nàng chứ?
“Nếu công tử không chê thì ta...có thể làm được tất cả các công việc nặng nhẹ ta đều làm được nhưng mà ta sẽ không lấy thân ra báo đáp!”
Đúng là người mà Diệp Vân Thường nàng nhìn trúng, nếu cô ấy dùng thân mình để báo đáp thì cho dù người đó có tốt thế nào nàng cũng sẽ không nhận. Bởi vì ngay cả chính bản thân mình còn không biết trân trọng thì làm sao có thể làm được chuyện gì nữa.
“Việc này...chúng ta tìm nơi khác nói chuyện!” Diệp Vân Thường nở nụ cười, nhẹ nhàng nói.
“Được, mời công tử!” Tiểu cô nương gật đầu, vươn tay mời.
Thời điểm ba người xoay người rời đi, một tiếng hét kiêu ngạo truyền đến.
“Này, các ngươi đứng lại!”
Diệp Trí Mặc liếc hắn một cái, lạnh lùng nói ra một chữ: “Cút!”
“Ngươi thật to gan!” Dương Lâm phẫn nộ rống to, “Ngươi có biết ta là ai không? Ta là Thế tử gia, ngươi lại dám bảo ta cút? Ngươi nghĩ ngươi là thứ gì, dám đánh ta, còn nhục mạ ta, nếu hôm nay không giáo huấn ngươi một chút, ta liền không gọi là họ Dương nữa!”
Diệp Vân Thường hơi híp mắt, dung nhan tuyệt sắc càng thêm lạnh băng, con ngươi mang theo lãnh ý.
Nhưng nàng còn chưa kịp ra tay, một kiếm khí từ bên cạnh hướng thẳng Dương Lâm mà đến.
Kiếm khí kia mang theo linh lực không nhỏ, nơi nào nó đi qua liền kéo theo không ít gạch đá.
Nháy mắt mọi người đều nhanh chân tránh xa chỗ Dương Lâm đang đứng.
Lúc này Dương Lâm còn chưa hoàn hồn khi nhìn thấy một kiếm khí mang theo linh lực cường đại như thế, hắn muốn chạy nhưng đôi chân lại không nghe theo, hoàn toàn không động đậy được chỉ biết đứng yên tại chỗ mà trơ mắt nhìn kiếm khí kia đánh vào người.
Khoảng khắc tưởng chừng như Dương Lâm sẽ bị kiếm khí kia đánh chết thì có một bóng người nhẹ nhàng bay đến kéo Dương Lâm lùi ra phía sau tránh kiếm khí kia. Sau khi người kia đứng vững thì phía trước mặt, nơi Dương Lâm đã đứng lúc nãy lõm xuống một lỗ vẫn còn bốc lên một làn khói trắng.
Dương Lâm rung rẩy một cái.
Nếu như lúc nãy người này không cứu hắn thì cái lỗ này nhất định sẽ ở trên người hắn! May quá! Nhưng người này là ai? Tại sao lại cứu hắn?
Sau khi xác nhận Dương Lâm không bị gì, người đó nhìn Diệp Vân Thường cùng người đã đánh ra kiếm khí kia, cũng chính là Diệp Trí Mặc, môi nhẹ mỉm cười: “Hai vị là người từ nơi khác mới đến đây sao?”
Diệp Vân Thường trong lòng ngạc nhiên nhưng vẻ mặt lại không có cảm xúc gì, nàng nói: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Vì ở kinh thành này, không có võ giả nào còn trẻ như hai vị mà lại có linh lực cao như thế mà ta không biết, như vậy chỉ có từ nơi khác đến mà thôi.” Người kia mỉm cười giải thích.
“Không biết vị đây là...”
“À! Tại hạ họ Doãn, tên một chữ Tâm.”
“Doãn Tâm.”
Diệp Vân Thường nghe người nọ nói ra tên họ, nàng rất ngạc nhiên.
Người này chính là Doãn Tâm sao?
Trong ký ức của nàng, người tên Doãn Tâm này chính là người bạn cũ, cũng có thể nói là anh em kết nghĩa của cha nàng. Lúc nàng còn bé cũng đã gặp qua người này rất nhiều lần, còn thân thiết gọi hắn một tiếng Doãn thúc.
Nàng còn nhớ người này là một người sống rất có tình có nghĩa, rất hay cười, lần nào đến phủ đều mang quà cho nàng, lúc thì một cây kẹo, khi thì là một món đồ chơi kỳ lạ mà hắn tìm thấy trong lúc đi du sơn ngoạn thủy. Là một người để lại cho nàng rất nhiều ký ức vui vẻ.
Trong lòng Diệp Vân Thường cũng rất vui khi được gặp lại người quen cũ, nàng cũng rất muốn vui vẻ mà đến chào hỏi người nọ nhưng lý trí nàng nói rằng “không được”.
“Người thật sự là Doãn Tâm?” Diệp Vân Thường kiềm chế sự vui mừng trong lòng, kinh ngạc hỏi lại.
Doãn Tâm không nóng không lạnh, bình thản đáp: “Phải, vị công tử đây là có quen biết ta sao? Không biết ta có thể biết danh tính hai vị công tử đây hay không?”
“Chúng ta chỉ là những kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi, nói ra sợ sẽ làm bẩn tai tiền bối!” Diệp Vân Thường khiêm tốn nói, nàng nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt Doãn Tâm, tuy không có nhiều sự thay đổi nhưng nàng cũng nhìn ra được “hắn đang muốn kéo dài thời gian để thăm dò hai người bọn họ”, nàng sẽ không để hắn có cơ hội để làm việc đó, cho dù người này là một người thân thiết với nàng.
“Nếu tiền bối không còn việc gì khác thì chúng ta xin cáo từ trước.” Diệp Vân Thường nói xong, xoay người bước đi.
Doãn Tâm nhìn bóng lưng hai người kia, trong đầu liền hiện lên hình ảnh một người quen cũ mà hai vị công tử này có chút gì đó rất tương đồng cùng người quen kia của hắn. Nhưng không thể nào là người đó được, có lẽ là hắn nhìn nhầm.
Tay hắn vô thức đặt lên trước ngực, nhẹ nhàng vuốt, ánh mắt ưu thương, miệng hắn lẩm nhẩm một câu: “Đại ca, tẩu tẩu! Hai người trên cao có linh thiên, nếu như Thường nhi còn sống thì hãy phù hộ cho ta sớm ngày tìm được con bé, còn nếu đã...không, ta không tin! Linh cảm của ta không bao giờ sai!” Doãn Tâm hắn đã thề nhất định sẽ tìm được con bé và sẽ trả lại mối thù oán năm xưa của ca tẩu hắn.
Không một người nào để ý, cách đó không xa, trên một gian phòng có một người đã đứng đó nhìn hết tất cả sự việc đã xảy ra.
Mà lúc này có một bóng đen nhanh nhẹn bay đến nơi đó, sau đó cung kính nói: “Chủ tử, thuộc hạ đã thăm dò được, món đồ đó hiện tại đang ở Vân Đằng lâu.”
“Ừm!” Một giọng trầm ấm của nam nhân vang lên.
Bóng đen nghe như vậy cũng không có cử động gì mà im lặng chờ đợi người kia nói tiếp. Một lúc sau giọng nói trầm ấm kia lại nói tiếp: “Đêm nay ta sẽ đính thân đến đó một chuyến, ta muốn xem xem nơi đó lợi hại thế nào!”
“Chủ tử, ngài không cần phải mạo hiểm như vậy? Chuyện này để thuộc hạ...” Bóng đen kia còn chưa kịp nói hết câu thì bị chặn lại, người đó nói tiếp: “Được rồi! Đi chuẩn bị đi, đêm nay đi cùng ta đến đó.”
“Dạ, chủ tử!” Sau đó bóng đen kia liền biến mất khỏi căn phòng đó. Người nam nhân xoay người lại, lúc này mới nhìn rõ dung mạo người kia, hắn cũng chính là Yến Mộ Thành.
Sau khi Diệp Vân Thường đi cùng tiểu cô nương đi một đoạn cách khu chợ không xa thì dừng lại. Trải qua một thời gian nói chuyện đủ để có thể biết được tất cả thông tin nàng cần.
Hỏi ra mới biết được tiểu cô nương này họ Chu tên Uyển, năm nay vừa tròn mười tuổi, nhà ở một thôn nhỏ gần kinh thành. Cha mẹ cô ấy chỉ là một thôn dân nghèo, do nhà nghèo nên từ lúc cha mẹ cô ấy còn nhỏ cũng không được ai coi trọng, cơ thể thì trời sinh không thích hợp tu luyện, nên có thể nói nhà bọn họ là tầng lớp thấp kém nhất ở nơi này.
Lúc bình thường cha cô ấy lên núi lấy củi cùng săn bắt một ít thú rừng để đem về đổi một ít thức ăn cho cả nhà, còn mẹ thì do lúc sinh cô ấy không được chăm sóc tốt dẫn đến cơ thể bị suy yếu. Tất cả tiền cha cô kiếm được đều dùng để mua thuốc bồi bổ cho mẹ cô nhờ vậy mà tình trạng mẹ cô mới tốt hơn một chút nhưng vào một hôm thì mẹ cô nói bà đột nhiên đau ở lòng ngực. Sau đó cha cô chạy đi tìm đại phu trên đường đi thì lại bị ngã xuống núi mà mất mạng, còn mẹ cô thì do không kịp chữa trị cũng đã trút hơi thở cuối cùng. Cô ấy thì còn nhỏ, nhà thì không còn gì để bán, chỉ còn mạng của cô ấy chỉ còn cách là bán mạng này đi để có chút tiền chôn cất cha mẹ nên mới có sự việc như hôm nay Diệp Vân Thường nhìn thấy.
“Cho nên công tử, tiểu nữ chỉ có tính mạng này mà thôi! Mong công tử có thể...” Chu Uyển quỳ gối xuống, cúi đầu cầu xin.
Diệp Vân Thường nhẹ nhàng đỡ hai tay Chu Uyển dìu cô ấy đứng lên, nhẹ giọng nói: “Tiểu cô nương, mau đứng lên, đừng làm như vậy! Đứng lên rồi nói.”
Sau khi đỡ Chu Uyển đứng lên, Diệp Vân Thường nói tiếp: “Tiểu cô nương, ta hỏi cô một câu, nếu lúc đó cô đồng ý thì ta sẽ thu nhận cô! Có được không?”
“Được! Công tử cứ hỏi.”
“Cô có sợ chết hay không?” Diệp Vân Thường bình tĩnh, ánh mắt nhìn chăm chú vẻ mặt của Chu Uyển, chờ đợi câu trả lời của cô ấy.
Chu Uyển sau khi nghe được câu hỏi của Diệp Vân Thường thì có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã bình tĩnh mà trả lời: “Sợ chứ! Là một con người thì bất cứ người nào cũng sợ chết! Nhưng chết thế nào là do chính bản thân mình chọn."
Diệp Vân Thường nhìn thấy được thay đổi của Chu Uyển, tuy lúc đầu cô ấy có chút kinh ngạc khi nghe câu hỏi của nàng nhưng cô ấy lấy lại được sự bình tĩnh rất nhanh. Trong lòng nàng có chút khen ngợi tiểu cô nương này, còn nhỏ tuổi mà có thể giữ vững cảm xúc của bản thân như thế rất tốt.
“Ta lại hỏi cô một câu! Bây giờ ta có hai con đường cho cô lựa chọn: Một là con đường bằng phẳng có thể đưa cô nương đến một tương lai không lo không buồn còn được sống sung sướng, nhưng cũng chỉ sống như vậy mà thôi. Hai là con đường đầy rẫy chông gai cùng nguy hiểm, có thể đánh mất cả tính mạng của bản thân nhưng đổi lại tương lai có thể đứng trên cao mà nhìn xuống, có thể quyết định tất cả chuyện mà bản thân muốn làm. Như vậy cô nương sẽ lựa chọn thế nào?”
Dường như Chu Uyển đã lựa chọn từ khi Diệp Vân Thường vừa nói xong. Cô ấy không cần suy nghĩ nhiều liền trả lời: “Nếu chỉ là sống một đời làm một con người vô dụng thì cho dù là ăn sung mặc sướng thế nào tiểu nữ cũng không cần! Cái tiểu nữ cần chính là muốn có thể làm những việc mà ta muốn làm, tiểu nữ nghi ngờ về cái chết của cha mẹ tiểu nữ, muốn làm rõ việc này nhưng hiện tại công tử cũng thấy tình cảnh của tiểu nữ hoàn toàn không thể làm được việc đó! Cho nên tiểu nữ muốn bản thân mình trở nên thật mạnh mẽ.”
Khi nói ra những lời này vẻ mặt Chu Uyển tràn đầy sự kiên định cùng quyết tâm làm bừng sáng.
Đối với sự quyết tâm đó của Chu Uyển, Diệp Vân Thường rất hài lòng.
“Ừm, rất tốt! Ta hy vọng cô nương sẽ giữ được sự quyết định này đến cùng!” Diệp Vân Thường mỉm cười nói, nàng mở túi nhỏ bên hông lấy ra hai năm đồng vàng đưa cho Chu Uyển.
“Đây là công tử...” Chu Uyển nhìn năm đồng vàng trên tay, khó hiểu, ngập ngừng nói.
“Cô nương cầm tiền này về lo tang sự cho cha mẹ cô! Sau khi lo liệu xong việc cần làm thì hãy đến căn nhà ở phố Bắc kinh thành tìm ta!”
Chu Uyển nghe thấy vậy liền nở nụ cười tươi, gật đầu.
“Dạ, tiểu nữ sẽ nhanh tìm công tử! Tiểu nữ đa tạ công tử đã thu nhận ta!”
“Được rồi, cô nương đi làm việc của bản thân trước! Còn việc cảm tạ ta thì để sau này lại nói đi!”
Sau đó bọn họ liền tách nhau ở hai hướng mà đi.
“Này! Này! Nghe gì chưa? Ở Vân Đằng lâu đang diễn ra hội đấu giá món hàng mới về hôm nay đó!”
“Thật sao? Mau đến đó xem thử đi!”
“Phải! Phải! Xem thử có gì thú vị hay không?”
“Nhanh lên, nếu không sẽ không còn chỗ để vào đâu.”
Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc bình thản đi dạo trên phố nhân tiện quan sát người đang đi trên đường. Bỗng có một nhóm người vội vội vàng vàng mà kéo nhau chạy về phía trước, Diệp Vân Thường bị một người trong đó đụng trúng làm cho lung lay một cái, may mà Diệp Trí Mặc nhanh tay đỡ lấy mới không cho nàng té xuống. Người kia sau khi đụng xong cũng không quay đầu lại xin lỗi mà cứ thế chạy đi mất, làm cho Diệp Trí Mặc vô cùng tức giận mà hét lên: “Chạy đi đầu thai cho kịp giờ hay sao vậy? Đụng người khác cũng không biết xin lỗi sao?”
“Tiểu Mặc, tỷ không sao! Chúng ta cũng đến đó xem thử.”
Hai người hòa cùng dòng người đang vội vàng đi trên đường.
Vân Đằng lâu là một nơi giống như một hội đấu giá nhưng khác với những nơi đấu giá khác ở chỗ là ở Vân Đằng lâu này không phân biệt người sang hèn hay vì địa vị ngươi cao mà được thiên vị, là một nơi bình đẳng. Ngươi có tiền thì có thể cho ra giá cao mà mua hàng đấu giá của họ, còn không có tiền thì cũng phải chịu mà thôi, nơi này chỉ nhận tiền không nhận người.
Nếu ngươi vì không thắng được món hàng ngươi cần mà nổi lòng muốn phá rối nơi này thì chính là ngươi muốn tìm đường chết, vì đứng sau Vân Đằng lâu này có một võ giả đạt cảnh giới Tiên Thiên tọa trấn và vô số võ giả cường đại khác trông giữ, ngay cả người nơi cao cao tại thượng kia cũng phải nể mặt Vân Đằng lâu này năm phần.
Mà lúc này phía trước cửa Vân Đằng lâu tụ tập rất đông người, sắp xếp theo thứ tự nhau mà vào bên trong, hoàn toàn không ai dám náo loạn ở chỗ này, hai bên còn có hai hàng võ giả cấp sáu canh giữ. Diệp Vân Thường nhìn cảnh tượng trước mắt làm cho ngạc nhiên. Nàng không ngờ một nơi náo loạn như ở đây lại xuất hiện một nơi nghiêm chỉnh thế này, làm cho nàng rất hứng thú với người đã tạo ra Vân Đằng lâu này.
Vân Đằng lâu là một căn nhà sang trọng, cao hai tầng. Tầng dưới được dùng làm một tửu lâu, tầng trên là nơi dành cho khách trọ, nơi được tổ chức đấu giá là đại sảnh chính giữa căn nhà như vậy thì tất cả mọi người đều có thể xem được lúc tổ chức đấu giá.
Lúc mới bước chân vào Vân Đằng lâu, Diệp Vân Thường bị một cơn gió nhẹ thoáng qua, là hương hoa. Đối với các loại mùi hương nàng vô cùng mẫn cảm, tuy chỉ là một mùi hương do gió mang theo thoáng qua rất nhẹ nhưng cũng có thể nhận ra. Bên trong đại sảnh của Vân Đằng lâu, một loạt các ghế ngồi được sắp xếp gọn gàng phía trước một cái bục lớn, dựng lên vô cùng chắc chắn ở phía Đông căn nhà.
Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc cũng tìm một chỗ để ngồi xuống.