Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta

Chương 22




“Khụ khụ!”

Một nam nhân tuổi còn trẻ nhưng lại học người già thanh giọng, thanh âm thâm trầm vang lên trong đại sảnh yên tĩnh.

“Hoan nghênh các vị tham gia hội đấu giá của Vân Đằng lâu hôm nay! Ta tin chắc rằng hội đấu giá ngày hôm nay sẽ không làm các vị thất vọng và cũng chúc các vị ở đây sẽ mang được món hàng mà mình yêu thích về.”

Phía dưới liền xôn xao, cười nói.

“Nhanh cho chúng ta xem xem hôm nay các ngươi có những gì? Đừng làm ra vẻ thần bí nữa!”

Vũ Phàm cũng không để họ chờ đợi quá lâu liền cho người mang vật phẩm đấu giá đầu tiên lên đài.

“Các vị!” Vũ Phàm cười nhạt.

“Đây là...”

Thanh âm của Vũ Phàm rất có sức dụ hoặc, lập tức khiến đám người phía dưới sôi trào.

Từng món từng món được Vũ Phàm mang lên, kèm theo sau đó là từng tiếng hò hét của những người tham gia đấu giá vang lên. Có những vật phẩm có giá trên trời cũng có những vật phẩm không có giá trị đều có người ra giá để mua về. Người mua được thì cười tươi còn người không mua được thì cũng không buồn quá lâu vì ở đây có rất nhiều thứ tốt còn ở phía sau.

Diệp Vân Thường nhìn những người ở đây tranh nhau ra giá, mà những vật phẩm đó lại không gợi lên hứng thú của nàng. Diệp Trí Mặc ngồi bên cạnh buồn chán nói: “Tỷ...”

“Gọi ca ca!” Diệp Vân Thường nghiêm mặt nhắc nhở.

“Ca ca, chúng ta có khi nào bị bọn họ gạt mà đến nơi buồn chán này hay không? Đệ thấy không có gì mới mẻ, hiếm lạ gì như bọn họ truyền tai nhau cả! Hay là chúng ta đi tìm chỗ khác xem đi.”

Diệp Vân Thường tính toán sẽ đồng ý rời khỏi Vân Đằng lâu này nhưng vào lúc này Vũ Phàm trên đài cho người mang lên một thứ gì đó giống như một cái lồng được che phủ bằng tấm màn đen, bên trong đó lâu lâu lại phát ra một âm thanh rên rỉ rất nhỏ. Trong đại sảnh lúc này lại rất ồn ào, có lẽ chỉ những người có linh lực cao mới có thể nghe ra âm thanh rên rỉ kia. Hai tỷ đệ nàng cũng ở trong số những người nghe được âm thanh kia phát ra.

Là tiếng của trẻ con!

Tuy là ở nơi này xuất hiện tiếng trẻ con Diệp Vân Thường cũng không mấy ngạc nhiên nhưng cái nàng ngạc nhiên ở đây là âm thanh kia có gì đó thu hút nàng.

Tiếng Vũ Phàm vang lên.

“Các vị! Kế tiếp là vật phẩm đấu giá hôm nay, giá khởi điểm của vật phẩm này là ba mươi đồng vàng!”

“Ba mươi đồng vàng?”

Nghe vậy, mọi người lại nhìn nhau, đáy mắt khó che giấu khiếp sợ.

Vừa rồi đấu giá các vật phẩm trước cao nhất cũng chỉ mười mấy đồng vàng, mà lần này khởi điểm đã là ba mươi đồng vàng? Chẳng lẽ lần này là vật phẩm còn trân quý hơn trước nữa sao?

“Vũ chưởng quản, ngươi đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau cho chúng ta xem vật phẩm này là cái gì mà lại có giá như thế?”

“Ha ha!” Vũ Phàm cười nói, “Vật phẩm này, nếu là người hiểu biết sẽ không bỏ qua được nhưng đối với người không biết thì nó không có gì quá đặc biệt! Không để các vị chờ đợi lâu! Mời xem vật phẩm đấu giá lần này...”

Tay Vũ Phàm nhẹ kéo một cái, tấm màn đen kia liền tụt xuống để lộ ra cảnh tượng bên trong.

Sau khi thấy vật được che đậy bên trong tấm màn đen kia, đại sảnh một mảnh yên lặng. Bên trong đúng như Diệp Vân Thường suy đoán là một cái lồng được chế tạo rất chắc chắn, trong lồng còn nhốt mấy đứa trẻ lớn có nhỏ có, đứa lớn nhất cũng chỉ mới tám chín tuổi, đứa nhỏ nhất thì chỉ mới lên ba mà thôi. Lúc tấm màn được kéo xuống, ánh sáng chiếu vào đột ngột làm cho mấy đứa trẻ không kịp thích ứng, bọn chúng nhắm tịt mắt lại, phải một lúc lâu sau khi nghe tiếng người phía dưới bàn tán thì mới mở to mắt mà nhìn xung quanh. Sau khi nhìn thấy những ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh thì bọn chúng hoảng sợ co rúm thân thể lại, ánh mắt hoảng loạn.

Cùng lúc Vũ Phàm kéo màn xuống thì tiếng nói kích động của Phượng Nhi cũng vang lên bên tai Diệp Vân Thường.

“Đây là...”

Diệp Vân Thường ngạc nhiên khi nghe tiếng nói kích động của Phượng Nhi, từ lúc nàng biết Phượng Nhi thì không có chuyện gì có thể làm cho cô ấy kích động như thế.

“Phượng Nhi làm sao vậy?”

Phượng Nhi kiềm chế kích động của bản thân mà nói: “Chủ nhân, đây là...”

Phượng Nhi còn chưa nói hết câu, Vũ Phàm bên trên đã lên tiếng cắt ngang.

“Các vị! Chắc hẳn các vị ở đây đều biết đến tộc người bên trong khu rừng nơi biên ải Tây Cương kia. Gọi là tộc Huyết Lang, đây là những tộc nhân cuối cùng của tộc Huyết Lang Tây Cương. Các vị cũng biết với tộc Huyết Lang, bọn họ là tộc người có sức mạnh ghê gớm cùng sức sống mãnh liệt. Tuy bọn họ không tu luyện linh lực như chúng ta nhưng sức mạnh của bọn chúng chắc chắn ai ở đây cũng biết rất rõ có đúng không?”

“Vũ chưởng quản, ngươi có gạt chúng ta hay không? Tộc Huyết Lang này ở sâu trong rừng sâu hiểm độc, rất ít người có thể bắt được bọn họ không những như thế mà tộc Huyết Lang này vô cùng yêu thương con của họ, không thể nào để chúng ta bắt đi dễ dàng như thế, mà ở chỗ này có tới sáu đứa trẻ! Vũ chưởng quản, ngươi chắc chắn đây là tộc Huyết Lang thật sao?” Một nam nhân nghi ngờ nói.

Vũ Phàm mỉm cười nói tiếp: “Đúng như vị khách quan này nói rất đúng về tộc Huyết Lang này, quả thật là bọn họ rất trông coi con họ rất kỹ, nhưng mọi người cũng biết một thời gian gần đây trong khu rừng đó thức ăn không còn sung túc như lúc trước mà thay vào đó là sự thiếu hụt trầm trọng khiến cho tộc nhân Huyết Lang kia không còn có thể sinh sống mãi trong đó được nữa. Họ phải rời khỏi khu rừng để ra ngoài tìm nơi sinh sống mới. Vì ở bên ngoài thời gian lâu dài thì cũng có người trong tộc phát sinh quan hệ cùng người bên ngoài tộc tạo ra một thế hệ sau. Đó gọi là tộc Huyết Lang không thuần chủng và những đứa trẻ này chính là con của những người tộc Huyết Lang không thuần chủng kia. Cho nên bọn chúng mới có giá như vậy, nếu là Huyết Lang thuần chủng thì mọi người biết chắc chắn sẽ không có giá thấp.”

“Tộc Huyết Lang...” Diệp Vân Thường như có gì đó suy nghĩ.



Phượng Nhi cũng lên tiếng: “Phải, đây đúng là tộc Huyết Lang! Nhưng đây không đúng như hắn nói, bọn họ chính là Huyết Lang thuần chủng nhất mà ta đã gặp qua! Chủ nhân, nếu người có thể mang theo bọn chúng bên người thì sau này có lợi nhiều hơn hại rất nhiều!”

Diệp Vân Thường nhìn chăm chú vào chiếc lồng đang nhốt mấy đứa trẻ trên đài lớn kia. Trong trí nhớ nàng hiện lên từng câu từng chữ, có cả hình ảnh, tất cả đều có liên quan tới tộc Huyết Lang này như thể nàng rất lâu trước đó đã có một mối quan hệ nào đó với tộc người này mà nàng không giải thích được. Khi nhìn thấy mấy đứa trẻ này nàng đã có quyết định sẽ mang bọn chúng ra khỏi nơi này, nàng không muốn nhìn thấy bọn chúng như bây giờ. Cho nên không cần Phượng Nhi phải nói, nàng cũng sẽ làm như thế, nhưng khác với cách nghĩ của Phượng Nhi, nàng cứu mạng bọn chúng mà chỉ đơn thuần là không muốn để chúng bị người khác làm hại mà thôi.

Vũ Phàm trên đài lớn cũng đã gõ búa nhỏ để bắt đầu cuộc đấu giá.

“Ba mươi lăm đồng vàng!” Một tiếng nam nhân trên lầu trên vang lên.

“Bốn mươi đồng vàng!” Một tiếng nói khác phía dưới cũng vang lên.

“Năm mươi!”

“Sáu mươi!”

Giá tăng lên theo thời gian, vẻ mặt tươi cười của Vũ Phàm cũng theo từng tiếng hét bên dưới mà càng ngày càng vui vẻ.

“Một trăm bốn mươi đồng vàng!”

Bên dưới lúc này hoàn toàn yên tĩnh, tuy tộc Huyết Lang này có nhiều lợi ích cho người sử dụng chúng nhưng bỏ ra một trăm mấy đồng vàng chỉ để mua mấy đứa trẻ này về còn phải nuôi dưỡng chúng trưởng thành, có thể dùng được hay không còn rất khó nói, với giá này hoàn toàn không đáng.

Vũ Phàm chờ đợi một lúc không còn ai có thể ra giá cao hơn thì cầm lấy búa nhỏ gõ xuống nói: Một trăm bốn mươi lần một! Một trăm bốn mươi lần hai! Một trăm bốn mươi lần...”

“Ba trăm đồng vàng!” Diệp Vân Thường cầm bảng số thứ tự của mình đưa lên cao, mỉm cười nói.

Khi nghe cái giá Diệp Vân Thường vừa nói, mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, họ đưa mắt nhìn về phía hai tỷ đệ Diệp Vân Thường đang ngồi với một ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.

Vũ Phàm bên trên cũng ngạc nhiên không kém. Hắn cũng không nghĩ đến những đứa trẻ này có người trả giá cao như vậy, hắn nghĩ một trăm bốn mươi đồng vàng đã là quá cao. Nhưng không ngờ lại có người còn trả cao hơn như vậy.

Diệp Trí Mặc nhìn thấy tất cả ánh mắt của những người ở đây, nhưng cũng không nói gì chỉ là mở miệng nhắc nhở người bên trên kia.

“Này! Ngươi không muốn bán nữa sao?”

Lúc này Vũ Phàm mới giật mình hoàn hồn lại, vội vàng cầm búa gõ xuống.

“Ba trăm lần một! Ba trăm lần hai! Ba trăm lần ba!”

Lần này không một người nào có thể kêu một cái giá cao hơn nữa.

Vũ Phàm tươi cười nói đến vui vẻ: “Chúc mừng vị công tử đây đã mua được vật phẩm lần này với giá ba trăm đồng vàng! Xin chúc mừng!”

Vũ Phàm nói xong, bên dưới tiếng bàn tán xôn xao vang lên.

Diệp Vân Thường không quan tâm tới sự châm chọc của họ, ánh mắt vô cùng bình tĩnh mà nhìn mấy đứa trẻ trong lồng kia.

Những đứa trẻ kia dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng đang nhìn bọn chúng, liền ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Vân Thường. Hai ánh mắt chạm vào nhau, nhưng chỉ lướt qua mà thôi. Sau khi nhìn rõ người đang nhìn là ai thì những đứa trẻ liền cúi đầu cho nên không một ai có thể nhìn thấy được trong ánh mắt của những đứa trẻ đó lóe lên sự lanh lợi, còn có chút vui mừng, không giống với ánh mắt ngơ ngác lúc đầu nữa.

Tuy bọn chúng che giấu rất tốt nhưng không thể qua mắt được Diệp Vân Thường, chỉ là nhìn lướt qua nhưng nàng thấy rất rõ.

“Công tử, xin mời đi bên này.” Một người hầu nói.

“Được, ngươi đi trước dẫn đường.”

Diệp Vân Thường được người hầu dẫn đến gặp một nam nhân trung niên, có vẻ như đây là chủ nhân nơi này. Sau khi nói được vài ba câu, nàng mới biết người này không phải chủ của nơi này mà chỉ là người làm công mà thôi, hỏi đến chủ nhân thì người kia chỉ mỉm cười cho qua, nàng cũng hiểu có những việc không nên quá cố chấp thì không tốt.

Sau khi Diệp Vân Thường thanh toán số tiền đấu giá lúc nãy thì cả hai người cũng không nán lại nơi này quá lâu, họ cần phải đi xem những nơi khác.

Trải qua mấy canh giờ đi khắp nơi trông khu chợ này, giờ đây hai người đang đứng trước một tửu lâu.

“Khách quan, người muốn dùng cơm hay ở trọ vậy ạ?” Tiểu nhị trong lâu bước nhanh ra, tươi cười hỏi.

“Dùng cơm. Chỗ ngươi có còn phòng trống hay không?” Diệp Trí Mặc hỏi.

“Dạ, còn! Mời hai vị đi bên này ạ!” Tiểu nhị vừa cười nói.

Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc bước theo tiểu nhị lên lầu, bước vào căn phòng của tửu lâu kia. Sau đó hai người gọi món ăn, họ đi từng lúc sáng sớm đến bây giờ, bụng cũng đói cồn cào hết cả rồi.

Trong lúc chờ thức ăn lên, hai tỷ đệ nói chuyện đôi ba câu về những chuyện hôm nay đã gặp được.



Bỗng nhiên một tiếng nói vang lên: “Chủ tử! Mọi chuyện đã an bài đâu vào đấy rồi ạ! Chỉ cần đợi lệnh của chủ tử mà thôi!”

“Được, nếu lần này ngươi không làm ta thất vọng thì sẽ không bạc đãi ngươi đâu, còn nếu như...thì ngươi biết ngươi thế nào rồi chứ?”

“Dạ, tiểu nhân đã rõ! Lần này nhất định sẽ thành công!”

“Ừm! Ta chờ tin vui của ngươi! Giờ thì đi đi! Nhớ rõ những gì ta đã nói.”

“Dạ, tiểu nhân đã nhớ rõ rồi ạ!”

Hai tỷ đệ Diệp Vân Thường nhìn nhau, ánh mắt khó hiểu.

Sao lần nào họ cũng gặp những trường hợp như vậy? Họ cũng đâu có muốn nghe lén người khác nói chuyện đâu? Chỉ trách linh lực họ quá cao nên không muốn nghe nhưng tiếng nói cứ bay vào lỗ tai họ.

Haizz!!!

Hai tiếng thở dài cùng lúc vang lên.

Tuy là đã nghe những người kia nói chuyện nhưng hai người cũng không có ý định sẽ xen vào chuyện của người khác nên sau khi ăn uống thì họ đã rời khỏi tửu lâu tiếp tục việc của họ.

Tại khu phố ở phía Bắc của kinh thành.

Trong một căn nhà đã lâu không ai ở, cây cỏ mọc um tùm làm cho nó càng trở nên âm u.

Lúc này bên trong sân của căn nhà có một nhóm người nam có nữ có, già có trẻ có, họ đang nói chuyện xôn xao.

Bỗng hai bóng người xuất hiện trước mặt họ, sau khi nhìn rõ người đến là ai thì bọn họ liền yên tĩnh lại. Đây là hai người đã bỏ tiền ra mua bọn họ về đây.

Hai người kia đúng là Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc và căn nhà này cũng là hai người họ đã mua nó.

Sau khi đi đã đủ mệt, giờ đây Diệp Vân Thường nhìn thành quả sau khi đi dạo hết cả một ngày. Trước mắt họ giờ đây là một nhóm người đang đứng chờ lệnh của nàng.

Diệp Vân Thường nhìn những người đang đứng trước mặt kia một lượt, sau đó mỉm cười nói: “Sau này các ngươi sẽ sống ở đây! Ta sẽ là chủ tử của các ngươi!”

Nàng nói đến đây, sau đó dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn tất cả biểu cảm trên khuôn mặt của những người kia. Khi thấy được biểu cảm nàng muốn thấy thì nói tiếp: “Ta không cần biết lúc trước các ngươi như thế nào, nhưng hiện tại bây giờ đến chỗ ta, các ngươi phải tuân theo những lời ta nói.”

“Dạ, chủ tử!” Những người kia đồng loạt trả lời.

Diệp Vân Thường gật đầu, sau đó nói tiếp.

“Điều thứ nhất là phải trung thành tuyệt đối, không được có lòng riêng.

Điều thứ hai là lời nói của ta, các ngươi phải tuân theo không được làm trái.

Ngoài ra còn có...”

Diệp Vân Thường nhẹ nhàng kéo cánh tay Diệp Trí Mặc bước lên trước những người kia rồi nói.

“Đây là đệ đệ của ta, sau này cũng là chủ tử của các ngươi, ngoài lời nói của ta thì lời nói của hắn cũng giống như của ta. Bây giờ các ngươi đã rõ chưa?”

“Dạ, chủ tử!”

“Rất tốt! Hiện tại ta không thể ở lại đây! Mấy ngày tiếp theo các ngươi sẽ nghe theo lệnh của hai người này mà làm việc! Sau khi ta xong việc sẽ đến xem các ngươi!”

Lúc này những người kia mới để ý thấy phía sau chủ tử họ còn có hai người khác, mà hai người đó xuất hiện lúc nào bọn họ cũng không nhận ra. Khi hai người kia đứng trước mặt, bọn họ vô cùng ngạc nhiên, đó là một nam một nữ. Hai người đều mặc y phục màu đỏ, dung mạo tuyệt sắc làm cho người nhìn đều không thể rời mắt được.

Phượng Vũ cảm giác được nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào vợ của hắn, cho nên liền bước đến chặn lại những ánh mắt, không cho họ nhìn vợ hắn nữa.

Diệp Vân Thường nhìn sắc trời không còn sớm, nàng xoay người lại nói thêm với Phượng Nhi cùng Phượng Vũ đứng phía sau: “Hai ngươi cứ xem xét mà phân việc cho bọn họ! Sau khi ta xong việc nơi đó sẽ đến!”

Phượng Vũ, Phượng Nhi cung kính đáp: “Dạ, chủ nhân yên tâm! Chúng ta sẽ không làm người thất vọng!”

“Được! Chúng ta đi trước! Hai ngươi làm việc đi!”

Diệp Vân Thường nhấc chân định bước đi thì chợt nhớ gì đó liền dừng bước, nàng xoay người nói: “À, còn có...mấy đứa trẻ kia, ta giao bọn chúng cho hai ngươi!”

“Dạ, chủ nhân!”

Sau khi đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa, hai người cũng vui vẻ, cùng nhau đi dạo một vòng. Lúc hai người về đến Diệp phủ trời đã tối đen, nhưng cũng không có một ai để ý tới hai người đi hay về lúc nào làm gì.