Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta

Chương 20: (Kết)




Ban đêm, ánh trăng trong trẻo tỏa sáng.

Lúc này Đông viện Nhàn Vương phủ, thư phòng.

Một người mặc trang phục ám vệ đang cung kính đứng, phía trước hắn có một người nam nhân anh tuấn, lạnh lùng đang ngồi cúi đầu xem thứ gì đó trên bàn, càng xem chân mày nam nhân càng nhíu chặt. Trải qua khoảng một khắc, cuối cùng nam nhân đó cũng đã ngẩng mặt lên nhìn ám vệ đang thấp thỏm đứng chờ trước mặt: “Vẫn chưa tìm được người sao?”

Người nam nhân đó chính là Tứ hoàng tử Yến Mộ Thành, người được mọi người gọi là Nhàn Vương và một cách gọi khác là quỷ bệnh của Vĩnh An Quốc.

Ám vệ thân thể chợt rung lên một cái, cung kính trả lời: “Bẩm chủ tử, vẫn chưa tìm được ạ! Họ như bốc hơi khỏi thế gian vậy, cho dù tìm kiếm thế nào cũng không tìm được chút manh mối cùng tin tức nào của họ.”

“Tiếp tục tìm! Ta không tin hai con người sống sờ sờ ra đó mà lại không tìm được.” Yến Mộ Thành vẻ mặt bình tĩnh ra lệnh cho ám vệ, sau đó đứng lên, xoay người bước đến trước cửa sổ, ánh mắt nhìn màn đêm trước mắt như đang hồi tưởng.

“Dạ, chủ tử! Còn một việc...thuộc hạ muốn bẩm báo! Là chuyện lúc trước chủ tử...” Ám vệ còn chưa nói xong thì nghe một giọng nói thật nhẹ như có như không phát ra, hắn phải cố gắng lắng nghe mới có thể nghe được câu nói của chủ tử đang nói: “Ta đã trở về bao lâu rồi?”

“Dạ, chủ tử trở về đã được nửa tháng.” Tuy trong lòng ám vệ rất ngạc nhiên nhưng vẻ mặt thì không một chút thay đổi.

“Nửa tháng...cũng đã có trải qua thời gian nửa tháng rồi, vì sao lại không có một chút tin tức nào như vậy? Đáng lẽ ra với thời gian này thì người nên đến cũng đã đến...” Giọng nói Yến Mộ Thành nhẹ như không nhưng cất giấu trong đó bao nhiêu cảm xúc mà hắn đang cố kìm nén trong lòng.

Câu nói của Yến Mộ Thành có lẽ đang nói cùng ám vệ nhưng cũng có thể là hắn đang nói với chính bản thân hắn. Hắn đang lo lắng.

“Chủ tử, không có tin tức cũng không hẳn là tin xấu, có lẽ bọn họ đã an toàn ở một nơi nào đó cũng không chừng.” Ám vệ cẩn thận nói ra từ chữ, hắn chỉ sợ nếu nói sai một từ nào thì chủ tử có dùng một kích đoạt mạng của hắn luôn hay không đây.

“Ừm, lúc nãy ngươi nói có chuyện bẩm báo, là chuyện gì?”

Ám vệ được Yến Mộ Thành cho phép thì bắt đầu báo cáo lại: “Nơi đó hôm nay đã có người bỏ tiền ra mua lại và người mua là hai tiểu công tử, con của một gia đình thương nhân ở nơi khác đến. Thuộc hạ không biết tại sao trước khi hai người đó bước vào nơi đó thì thuộc hạ có thể dễ dàng quan sát tất cả hành động của họ, nhưng một lát sau thì hoàn toàn không còn nhìn thấy được gì và lúc họ đi ra khỏi nơi đó trở lại như bình thường không có gì khác lúc đầu.”

Sau khi ám vệ nói xong, không nghe thấy tiếng động gì thì len lén liếc mắt nhìn Yến Mộ Thành một cái, liền thấy vẻ mặt lạnh nhạt không chút cảm xúc của chủ tử, hắn chỉ thấy chân mày chủ tử đang chau lại biểu hiện sự chuẩn bị tức giận.

Chuyện lúc trước chủ tử muốn hắn đi điều tra tuy có tin tức nhưng lần theo manh mối đó thì lại đi vào ngõ cụt, giống như có ai đó đã nhanh chân hơn đến trước một bước đã xóa bỏ tất cả và đánh lạc hướng điều tra. Lúc có chút manh mối thì lại dẫn bọn họ đến một căn nhà đã bị bỏ hoang từ lâu và bắt gặp được một nhóm người ở nơi đó. Khi điều tra những người đó thì kết quả chỉ là cuộc mua bán bình thường, manh mối lại bị cắt đứt.

“Hai công tử? Thương nhân? Gần đây ta hoàn toàn không nghe thấy có tin tức của thương nhân từ nơi khác đến. Vì sao lại trùng hợp đến như vậy?” Yến Mộ Thành càng nhíu chặt chân mày.

Một căn nhà bị bỏ hoang rất lâu không một người hỏi đến, lại đúng lúc tin tức mà hắn tìm được thì có người đến mua lại nơi đó. Có chuyện trùng hợp vậy sao?

“Thuộc hạ nghi ngờ hai người kia không phải là con của một nhà thương nhân như họ đã nói nên đã đi theo nhưng chuyện phía sau càng đáng nghi ngờ là...họ biến mất. Thuộc hạ đã tìm kiếm rất lâu nhưng họ hoàn toàn biến mất và không để lại bất cứ manh mối gì, càng giống như họ chưa từng tồn tại.”

“Sao? Biến mất?” Giọng nói Yến Mộ Thành càng thêm lạnh lẽo, nghiêm nghị.

Ám vệ run run liền quỳ xuống, run rẩy nói: “Thuộc hạ vô dụng! Chủ tử trách phạt!”

Yến Mộ Thành nhìn vẻ mặt hoảng sợ của ám vệ, không nóng không lạnh lên tiếng: “Đứng lên đi!”

Hắn biết rõ năng lực thuộc hạ của mình, nếu ngay cả bọn họ cũng không điều tra được thì nhất định chuyện này có vấn đề. Hai con người sống mà tự dưng biến mất là một chuyện không thể nào xảy ra được.

Khoan đã...hai người? Đột nhiên biến mất? Không lẽ...

Đột nhiên Yến Mộ Thành như nghĩ ra chuyện gì đó, hắn lên tiếng hỏi ám vệ vừa mới đứng lên: “Ngươi nói...hai người đó có hình dáng thế nào? Họ biến mất ở nơi nào?”

Ám vệ bắt đầu kể lại sự việc đã xảy ra lúc đó cho Yến Mộ Thành nghe, càng nghe hắn càng khó hiểu. Không lẽ hắn đã nhầm? Họ hoàn toàn khác biệt.

“Hai người đó đã mua lại nơi đó thì chắc chắn sẽ quay lại! Cho người đến đó quan sát, không được rời mắt khỏi nơi đó, ta muốn xem xem người nào đang giả thần giả quỷ ở đây.” Yến Mộ Thành ra lệnh.

“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh!” Ám vệ cung kính đáp.

“Được rồi, đi làm việc đi!” Yến Mộ Thành cho thuộc hạ lui ra ngoài, sau đó đưa tay vào túi lấy ra một bình sứ màu đồng, hắn cầm bình sứ đó trong tay mà ngắm nghía.

Bình sứ màu đồng vô cùng sạch sẽ, sáng bóng, có thể thấy người cầm rất yêu thích cái bình sứ này. Ngón tay Yến Mộ Thành nhẹ nhàng vuốt ve bình sứ, ánh mắt như đang nhìn thấy hình bóng của người kia đang hiện diện trước mặt hắn.

Không biết bây giờ nàng ấy đang ở đâu? Đang làm gì? Và có chút gì đó nhớ đến ta như ta đang nhớ nàng ấy hay không?

Bên ngoài ánh trăng sáng rọi, gió thổi từng cơn, tiếng con trùng kêu gọi nhau réo rắt. Bên trong phòng một cảnh người đang sầu não vì tương tư đến thất thần.



Ở một nơi không ai chú ý, một nhóm người mặc trang phục ám vệ ẩn nấp, họ vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt như không tin vào mắt mình.

Chủ tử đang mỉm cười? Cầm bình sứ mà mỉm cười?

Cái bình sứ này, số lần chủ tử cầm nó mà vuốt ve không dưới trăm lần từ lúc người về phủ, vuốt đến nổi nó bóng loáng và số lần bọn họ nhìn thấy nụ cười của chủ tử cũng ngang bằng với việc chủ tử cầm nó trong tay. Nhưng lần nào cũng làm bọn họ như không tin vào cảnh tượng trước mắt này, bọn họ cũng rất tò mò muốn biết chủ nhân của nó là người nào mà có thể làm cho một chủ tử lạnh lùng như một tảng băng ngàn năm không cảm xúc có thể mỉm cười như vậy.

Lúc này ở Tử Yên viện Diệp phủ, Diệp Vân Thường thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, nàng lau mồ hôi trên trán, chăm chú nhìn ngọn lửa màu xanh trong bàn tay, lúc này mới hài lòng mỉm cười. Bỗng nhiên nàng cảm thấy mũi hơi khó chịu: “Hắc xì!!!”

Ai đang đang nói xấu nàng? Mà người nói xấu nàng hình như cũng không ít đâu. Mặc kệ thôi! Đi ngủ trước đã, ngày mai nàng còn rất nhiều việc cần phải làm.

Diệp Vân Thường nhìn nhìn y phục trên người mình đều là mồ hôi, vô cùng khó chịu: “Cần phải thay đổi cái khác rồi!” Nàng nhấc chân bước đến phía sau bình phong, tay tiện thể cầm một bộ y phục, bắt đầu thay vào.

Keng!!!

Một vật từ trong áo rớt xuống đất, Diệp Vân Thường cúi xuống nhặt lên, đó là một miếng ngọc bội màu đỏ.

Đây là...ngọc bội của Yến Mộ Thành đã đưa cho nàng ngày hôm đó. Hắn? Không biết bệnh tình của hắn thế nào rồi? Chắc là bình an về cung rồi đi? Mà tại sao lại nhớ đến hắn? Mình điên rồi!

Diệp Vân Thường mải mê suy nghĩ mà không hề biết trong vô thức trên môi nàng là nụ cười dịu dàng. Bỗng nụ cười kia vụt tắt thay vào đó là cái mím môi, trừng mắt tức giận: “Giờ này chắc chắn hắn đang chìm đắm trong chăn ấm nệm êm, mỹ nữ kề cận rồi. Mà tại sao mình lại tức giận? Hắn làm gì thì có liên quan gì đến mình, cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi! Quản hắn đang làm gì cơ chứ! Cũng tại ngươi! Hừ!”

Bộp!!!

Diệp Vân Thường đặt mạnh miếng ngọc bội lên bàn trang điểm gần giường, nàng còn trừng mắt nó, sau đó quay lưng đi đến bên giường. Đi ngủ! Đúng chính xác là nàng lên giường đi ngủ mà không nhìn đến miếng ngọc bội đó thêm lần nào nữa.

Sáng sớm, không khí se lạnh, màn sương bao phủ xung quanh tiểu viện, giống như mây nhẹ nhàng, mênh mông sương mù giữa non xanh nước biếc, tựa như mộng ảo.

Cửa sổ gian phòng phía đông đã sớm mở ra, không khí mát mẻ tràn vào phòng.

Trên giường, một nữ tử đang im lặng ngủ, mặt mày như họa, cả người giống như sen trắng trong sương mù, thêm vài phần rực rỡ như hoa.

Đột nhiên đôi mắt đang nhắm liền mở ra mang theo chút lười biếng. Nàng ngồi dậy, ánh mắt liếc qua khung cửa sổ, môi mỉm cười: “Lại bắt đầu một ngày mới!”

Cốc! Cốc! Cốc!

Diệp Vân Thường đang suy nghĩ, bên ngoài chợt vang lên âm thanh gõ cửa, một giọng nói trầm ấm vang lên: “Tỷ, tỷ đã thức rồi à?”

“Tiểu Mặc, là đệ à? Sao đệ lại dậy sớm vậy?” Vừa nói nàng vừa bước đến phía tủ quần áo, tùy tiện cầm một bộ lên thay vào, sau đó lại nói tiếp: “Đệ vào đi!”

Cánh cửa phòng mở ra, một khuôn mặt tuấn tú đang tươi cười nhìn Diệp Vân Thường. Thân thể nhanh nhẹn bước vào phòng, trên tay còn cầm một thau đồng: “Tỷ, đệ mang nước cho tỷ rửa mặt!”

“Cảm ơn đệ!”

“Tỷ mau đến rửa mặt rồi chúng ta đi dùng điểm tâm đi! Đệ đói bụng!”

Diệp Vân Thường nở nụ cười, gật đầu: “Được! Một lát liền xong ngay đây!”

Sau khi dùng điểm tâm, hai tỷ đệ Diệp Vân Thường một đường hướng đến cổng chính Diệp phủ mà đi. Hôm nay nàng muốn đến nơi phía Bắc kinh thành nhìn qua một chút, xem thử nơi đó sẽ như thế nào.

Hai người thuận lợi một đường đi đến cổng lớn Diệp phủ mà không một người nào chú ý tới, mà cũng đúng thôi, trong mắt người trong phủ này, tỷ đệ Diệp Vân Thường chỉ là hai con người vô dụng.

Trải qua một canh giờ, hai người cũng đã đến khu chợ nổi tiếng trong lời đồn, đập vào mắt họ là một cảnh tượng náo nhiệt, người xe tấp nập nhưng cũng rất náo loạn. Từ xa đã nghe thấy tiếng rao bán, tiếng cười nói, tiếng cãi vã cùng nhiều âm thanh khác.

Diệp Vân Thường ngẩng đầu nhìn tấm bảng trước mặt, trên bảng khắc ba chữ “Giáo Phường Ti” và được sơn một màu đỏ nổi bật.

“Giáo Phường Ti” là một nơi trao đổi mua bán hàng hóa, vật phẩm, dược liệu, binh khí, tin tức, con người,...và có cả ma thú cùng yêu thú. Đây cũng là nơi buôn mua bán nô lệ, cả trai lẫn gái, gia quyến nhà quan lại bị phạm tội bị đưa vào đây hoặc là bị xung vào quân đội làm kỹ nữ, cũng có những người vì hoàn cảnh mà phải bán thân làm việc.

Ở nơi này chỉ cần có tiền thì bất cứ việc gì đều có thể làm được, ngay cả muốn giết người diệt khẩu chỉ cần ngươi ra giá cao thì cũng có thể làm được. Nơi này thượng vàng hạ cám, có tất cả các loại người, rồng rắn có đủ và “Giáo Phường Ti” này không thuộc quyền kiểm soát của Hoàng cung vì muốn cũng không thể thực hiện được.

“Tỷ, nơi này thật lộn xộn!”Diệp Trí Mặc cau mày khó chịu.

“Ở đây loại người nào cũng có, chúng ta cần phải cẩn trọng một chút!” Diệp Vân Thường nhắc nhở. Bây giờ tuy là hai người họ đã dịch dung sẽ không bị người khác biết được khuôn mặt thật nhưng cũng phải cẩn thận một chút thì tốt hơn.



“Đi, chúng ta vào đó xem thử.”

Nói rồi Diệp Vân Thường nhấc chân đi vào Giáo Phường Ti, thấy vậy Diệp Trí Mặc cùng nhanh chân chạy theo vào.

Hai bên đường đều là người nghèo đói vì tiền mà bán thân, trai gái đều có, cha mẹ bán con,...tiếng rao bán vang vọng khắp nơi.

Cho dù thế nào cũng phải cố gắng vì miếng ăn mà nổ lực, nhưng cũng không phải người nào cũng vì tiền mà bán rẻ lòng tự tôn của bản thân mình. Giống như cảnh tượng lúc này, một nhóm công tử nhìn quần áo bên ngoài không sang thì quý, họ đang trêu đùa một tiểu cô nương bán thân để chôn cất cha mẹ.

“Tiểu cô nương thật xinh đẹp! Hay là đến hầu hạ tiểu gia một đêm, ta sẽ cho tiền chôn cất cha mẹ? Có được hay không?” Một trong các công tử đứng đó lên tiếng, vẻ mặt hắn đầy gian xảo.

Sau khi hắn nói xong những người bên cạnh cũng hùa theo lời hắn mà cười nói rôm rả. Hắn thấy tiểu cô nương kia không nói gì thì càng bạo dạn hơn, bàn tay hắn còn vươn tới ý đồ muốn vuốt ve khuôn mặt cô nương đó. Nhưng hắn không ngờ được là tiểu cô nương tránh đi bàn tay hắn đang vươn tới kia, sau đó còn dùng giọng nói lạnh nhạt nói: “Đa tạ lòng tốt của công tử, nhưng tiểu nữ chỉ bán thân để làm việc chứ không bán thân để làm ấm giường người khác! Mong công tử tự trọng.”

Nhóm công tử đó khi nghe tiểu cô nương nói xong thì không khí liền im bặt, sau đó một công tử khác liền cười phá lên, miệng còn nói đùa: “Ha ha ha! Tự trọng? Cô ta nói ngươi tự trọng kìa!” Tiếp theo sau đó là một màn cưới lớn cùng những lời trêu ghẹo vang lên, còn vẻ mặt của người công tử lúc nãy thì hoàn toàn chuyển từ đỏ sang trắng và bây giờ nó đã chuyển sang màu gan heo, hắn tức giận hét lớn: “Tất cả đều im miệng cho ta! Có gì đáng cười sao?”

“Ha...ha...đường đường là một Thế tử gia của Vĩnh An Quốc mà lại bị một cô gái mắng là không có tự trọng!”

“Đúng đó!”

Tiếng cười của bọn họ đã thu hút người xung quanh vì tò mò mà cũng châu đầu ghé tai, thì thầm to nhỏ còn không quên vươn ngón tay chỉ chỏ.

Người kia thấy càng nhiều người đến thì hắn cảm thấy chuyện như vậy vô cùng mất mặt, càng tức giận, mà người khiến hắn bị như thế không phải chính là cô ta hay sao?

“Ngươi...ngươi nói ai không có tự trọng? Một võ giả cấp một như ngươi mà cũng muốn được người khác tôn trọng hay sao? Bây giờ ta sẽ cho cô biết thế nào là không có tự trọng?”

Công tử kia vừa nói xong, cánh tay hắn hướng tới người tiểu cô nương, có ý định sẽ chộp lấy tay của cô ấy kéo đi. Mọi người ở đó ai cũng nghĩ “Lần này thì tiểu cô nương này chết chắc rồi.” Nhưng điều không ai ngờ được đó là thân thể tiểu cô nương đó nhẹ nhàng tránh thoát khỏi cánh tay đó.

Diệp Vân Thường đứng phía xa cũng nhìn thấy rất rõ, khi cánh tay của người công tử kia vươn ra mang theo linh lực của võ giả cấp ba, mà tiểu cô nương kia chỉ mới là võ giả cấp một. Cho nên ai cũng đã biết trước được kết quả chỉ không ngờ một võ giả cấp một lại có thể tránh thoát một chiêu của võ giả cấp ba, đó là điều mà không ai ngờ được.

Nhưng trong cái suy nghĩ của người bên kia thì không có kèm theo suy nghĩ của Diệp Vân Thường. Từ trước đến bây giờ nàng chưa bao giờ phán đoán một người qua vẻ ngoài.

Sau khi mọi người xung quanh thấy được tiểu cô nương kia tránh được bàn tay của công tử đó thì rất ngạc nhiên đến phải kêu ra tiếng “Ồ!!!” vang vọng, trong đó có cả tiếng của Diệp Trí Mặc.

“Tỷ, cô ấy tránh được! Không ngờ lại tránh được.”

Diệp Vân Thường nhìn chăm chú tiểu cô nương kia, sau khi quan sát kỹ thì nàng liền mỉm cười, miệng nói một câu: “Tiểu cô nương kia thật thú vị!”

Diệp Trí Mặc vẫn còn đang chăm chú nhìn cảnh tượng của hai người phía trước còn đang dằn co thì nghe tỷ tỷ hắn nói một câu không đầu không đuôi như vậy, ngạc nhiên nói: “Tỷ nói cái gì thú vị?”

“Không có gì, đi chúng ta đến đó giúp tiểu cô nương ấy một chút.”

Lúc đầu tiểu cô nương kia còn tránh được vài lần nhưng cuối cùng thì sự chênh lệch giữa cấp một cùng cấp ba cũng không phải để nói cho vui. Đó là sự chênh lệch của trời và đất. Còn công tử kia thấy tiểu cô nương tránh được chiêu thức của hắn thì lại càng tức giận, càng ra tay tàn độc.

Trên cơ thể tiểu cô nương đã có không ít vết thương, áo quần cũng rách không ít, chỗ bị rách làm lộ ra làn da trắng mịn, cảnh tượng đó làm không ít nam nhân xung quanh hào hứng, hò hét cổ vũ cho người công tử, không một người nào quan tâm tới sự sống chết của cô nương kia. Cô ấy dùng ánh mắt liếc quanh những người đó, môi lại nở nụ cười nhẹ đầy sự chán ghét và có chút gì đó tan thương.

Tiểu cô nương đã không còn sức để chống lại sự tấn công của công tử kia, gần như đã buông xuôi theo số mệnh đã được đặt ra cho cô ấy.

Nhưng nàng không cam lòng, vì sao số phận nàng lại đen đủi như vậy?

Người kia thấy vậy, hắn nở nụ cười tàn độc, sau đó liền đánh đến nơi tiểu cô nương kia đang đứng. Mọi người xung quanh thấy thế cũng thầm than: “Một cô nương xinh đẹp như vậy lại bị giết chết, thật đáng tiếc!”

Một chiêu này đánh lên thân thể nhỏ bé kia của tiểu cô nương thì kết quả chỉ có một đó là tan xương nát thịt mà thôi. Đó là một cảnh tượng mà không một người nào muốn thấy nhưng bọn họ cũng không dám bước ra ngăn cản một chiêu này của người kia. Bởi một phần ngại thân phận công tử kia, bọn họ không muốn gặp rắc rối chỉ vì một tiểu cô nương không danh không phận, chỉ mong tiểu cô nương này kiếp sau đầu thai đến một nơi tốt hơn.

Mọi người thấy sắp đánh vào cơ thể tiểu cô nương kia, đều nhắm mắt không muốn nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ nên không một ai nhìn thấy hành động của Diệp Vân Thường.

Chân Diệp Vân Thường nhẹ bước một cái, thân thể nhẹ nhàng đến sau lưng tiểu cô nương kia, một bàn tay đặt nhẹ lên lưng cô ấy truyền linh lực vào, miệng nói nhỏ chỉ có hai người có thể nghe: “Tiểu cô nương, có muốn đánh trả hay không? Có muốn trở nên cường đại hay không? Nếu muốn thì gật đầu.”

Tiểu cô nương ngạc nhiên, định xoay người lại nhìn người phía sau là ai thì bị giọng nói cản lại. Tuy nàng không biết lời kia có nghĩa là gì nhưng nàng muốn sống, muốn trở thành người cường đại hơn, cho nên nàng liền gật đầu. Giọng nói kia lại vang lên: “Tốt, vươn tay lên! Ta giúp cô nương!”

“Ầm!!!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, những người đứng gần đều bị đẩy lùi ra xa, bụi đất bay mù mịt. Khi nhìn rõ được thì tất cả đều ngạc nhiên, cảnh tượng đáng sợ hoàn toàn không hề xảy ra, người đáng lẽ ra đã bị đánh chết thì lại hoàn hảo đứng ở bên kia,còn người đã đánh thì lại không thấy bóng dáng đâu.