Trưa hôm đó, tại quán cà phê Phố Vắng, một gói nhỏ được đưa ra trên bàn, ngay trước mặt Bảo Linh.
Linh ngạc nhiên, đôi mắt chăm chú xoáy vào gương mặt lạnh tanh xa cách của Hoàng Tùng. Tùng chưa bao giờ yêu Linh, thậm chí càng ngày anh càng xa lạ với Linh, cứ như thể hai người họ chưa từng có mối dây liên hệ thân thiết nào cả, Linh cảm nhận được điều này một cách rõ rệt từ lúc Nhi xuất hiện trước Tùng.
Linh nén tiếng thở dài, nhíu mày hỏi Tùng:
– Đây là cái gì?
– Cô mở ra xem đi.
Linh mở gói nhỏ đó ra rồi run run suýt rơi khỏi tay:
– Cái… cái này… que thử thai?
– Đúng. Hãy nói với Mạnh, cô đã có con với anh ta.
Linh đặt vật đó xuống, mắt rưng rưng, cô quay mặt đi tránh ánh mắt sâu thẳm của Tùng:
– Không… Tôi không thể trơ trẽn thêm nữa được. Tôi đã quá đê tiện trước Mạnh rồi. Anh ta hoàn toàn không yêu tôi. Tôi không muốn Mạnh khinh bỉ tôi thêm nữa.
Tùng không có bất kỳ phản ứng nào, anh ta chỉ nhàn nhạt nói:
– Cô đừng ngốc nghếch như vậy. Mạnh không yêu cô, hẳn cô phải rõ hơn ai hết chứ, cô đã có gan đóng kịch, tại sao cô lại không có gan tiếp tục, như vậy quá lãng phí phải không? May mắn không đến hai lần cho chúng ta đâu, cô hiểu chứ?
Linh tức giận nhìn thẳng vào khuôn mặt vô hồn của Tùng:
– Anh… anh thật nham hiểm!
– Cô nên nghe tôi. Đây là giấy khám thai ba tháng đầu. Cô chỉ cần đóng tiếp vở kịch này, sau ba tháng, hãy sảy thai, tôi tin khi ấy cô đã là vợ hợp pháp của Mạnh.
– …
Linh đau đớn suy ngẫm trước đề nghị của Tùng.
*****
Tại hồ Quan Sơn tối hôm đó, chờ Mạnh lâu quá, Nhi tự hết đau bụng. Nhi mỉm cười thông báo cho Tùng và Linh đang lo lắng ngồi bên cạnh được biết. Sau đó Nhi ra khỏi phòng để vào nhà vệ sinh gần đó. Ngay khi Nhi rời nhà vệ sinh, Tùng đã tẩm thuốc mê vào miệng Nhi rồi đưa Nhi về phòng mình.
Tùng quay lại phòng Linh Nhi rồi lạnh lùng nói với Linh là Nhi đã khỏe, giờ Nhi đang ngủ trong phòng anh ta. Tùng biết Linh yêu Mạnh chứ không yêu anh ta. Anh ta cũng không yêu Linh, hai trái tim không chung nhịp đập thì nên giải thoát cho nhau. Linh hãy ở đây đợi Mạnh, Mạnh sẽ được anh ta cho uống thuốc kích thích, chắc chắn Mạnh sẽ là của Linh. Linh quá sốc về âm mưu của Tùng, nhưng thời gian không có nhiều, cô đã gật đầu với Tùng.
Lúc đó, Linh không kịp nghĩ mà chỉ cảm thấy, đây là cơ hội hiếm có cho cô để được đến với Mạnh. Chỉ còn Mạnh với Linh, trong một căn phòng mà Tùng nói là sẽ khóa cửa, cô tin là mình sẽ gợi được dục vọng đàn ông trong Mạnh. Thế nhưng ngay khi Mạnh vào phòng, Tùng từ phía sau tẩm thuốc mê vào miệng Mạnh rồi đặt Mạnh xuống nằm cạnh Linh. Linh tiếp tục ngạc nhiên vì Tùng đã lừa Linh, nhưng Tùng chỉ giải thích, cơ hội cho việc bỏ thuốc Mạnh không có, Linh chỉ có thể tận dụng điều này. Dù không muốn nhưng Linh cũng đành diễn theo ý Tùng.
Và giờ đây, trước mặt Tùng trong một quán cà phê nhỏ, Linh vẫn tiếp tục gật đầu trong ánh nhìn đắc ý xen lẫn khinh bỉ của Tùng.
– Tôi sẽ làm Nhi yêu tôi, cô cứ chuẩn bị tâm lý cho việc này đi.
Linh không hề sốc trước câu nói này của Tùng. Linh đã cảm nhận được, nhưng không hiểu sao Linh lại không mấy ghen tuông, thậm chí có lúc Linh còn nghĩ con Nhi nên bị Tùng quyến rũ mà rời xa Mạnh. Thế nên, không phải Tùng làm vậy thì Linh càng chắc chắn được ở bên Mạnh hay sao?
Khuôn mặt Linh có chút bừng sáng, Tùng khẽ nhếch mép nhìn Linh. Ngay sau đó, anh ta rời khỏi quán, để lại Linh với gói đồ và một tập hồ sơ cho ba tháng thai kỳ trước mặt.
Linh rưng rưng nghẹn ngào. Linh phải tiếp tục đáng khinh bỉ như vậy sao? Linh không muốn, không muốn thế chút nào, nhưng… Mạnh, Duy Mạnh của Linh, Linh yêu Mạnh, yêu hơn cả chính bản thân mình, Linh sẽ làm tất cả để có được Mạnh.