Người Anh Yêu Là Em

Chương 45: Tha thứ




Nhi thẫn thờ cất gọn đồ đạc, bước khỏi phòng làm việc. Đã sáu giờ chiều, giờ tắc đường ngán ngẩm, nhưng Nhi cũng chẳng muốn ngồi lâu hơn nữa.

Mạnh vẫn còn làm việc khá tập trung. Công ty gia đình anh đang trong giai đoạn bộn bề sau khi chấm dứt hợp đồng lâu năm với Huy Phát. Thấy Nhi thờ thẫn bước khỏi cửa, Mạnh chỉ ngẩng lên trong một giây rồi tiếp tục chú ý vào màn hình máy tính.

Bước đến khu vực nhà để xe, Nhi nhìn quanh nhìn quẩn, nhìn đâu cũng không thấy chiếc xe máy wave đen thân thuộc. Nhi bắt đầu có cảm giác không bình thường.

Vừa bước lại nhà bảo vệ ở cổng để hỏi, Nhi bắt gặp xe hơi của Mạnh tiến đến. Mạnh bước ra khỏi xe.

– Em lên xe tôi đưa về, xe của em để sai quy định nên bị bảo vệ giữ lại rồi.

– Tôi để sai quy định lúc nào?

– Luật mới.

Bác bảo vệ nhìn Nhi cười cười. Nhi tức lắm, cô đi bộ ra cổng, không thèm nhìn Mạnh thêm cái nào nữa.

Xe hơi của Mạnh chầm chậm theo sau Nhi. Nhi mặc kệ, cô ra điểm dừng xe buýt gần đó ngồi chờ.

Thế mà, xe Mạnh cứ đỗ chềnh ềnh ở vị trí xe buýt vào đón khách. Xe buýt tiến lại bóp còi inh ỏi mà xe Mạnh cứ ở yên đó không hề di chuyển. Không khí huyên náo nơi con phố nhộn nhịp giờ tan tầm dường như càng nóng hơn trước hình ảnh chiếc xe hơi màu đen sang trọng đang chặn họng xe buýt. Những tiếng quát tháo, những lời xì xào bực bội của bao người xung quanh dần vang lên làm Nhi không thể ngồi yên.

Trước cảnh tượng đó, Nhi đành mở cửa xe bước vào trong. Chẳng hiểu sao, Nhi không nỡ để Mạnh tiếp tục dừng ở đó.

Mạnh khẽ cười, anh quay sang cài dây an toàn cho Nhi rồi đưa chiếc xe hòa vào dòng xe cộ tấp nập, nhích chầm chậm từng chút một trong giờ cao điểm.

– Hình như không ép buộc được tôi anh không thấy vui thì phải?

– Không phải em tự nguyện lên xe tôi sao?

Nhi nóng bừng cả người, vừa vì bực Mạnh, vừa vì xấu hổ. Mạnh đâu có trực tiếp ép Nhi lên xe. Chỉ tại Nhi không nỡ nghe những tiếng quát tháo, những nỗi bực mình dồn cả vào Mạnh mà thôi. Nhi ấm ức quay mặt ra cửa kính, mắt rơm rớm. Nhi vẫn là thua Mạnh mà.

Mạnh không đưa Nhi về nhà, anh đưa Nhi đến cửa hiệu váy cưới Minh Thủy nổi tiếng Hà Nội.

Mạnh bước khỏi xe rồi mở cửa cho Nhi. Nhi vẫn ngồi yên, không muốn bước ra, không muốn theo Mạnh vào nơi tràn đầy tình yêu và hạnh phúc của những cặp uyên ương mà không phải dành cho cô lúc này. Mạnh cúi xuống, anh kéo tay Nhi nhưng Nhi giật lại.

– Em chỉ cần theo tôi, tôi đảm bảo em sẽ không phải hối hận.

– Tôi không hối hận? Tôi… tôi hối hận từ lúc anh lên giường với chị tôi rồi, anh hiểu không?

Nhi vừa nói, nước mắt lại tràn ra ướt má. Nhi quệt nước mắt sụt sịt.

Bỗng, Mạnh chui vào xe, tháo dây an toàn rồi bế bổng Nhi khỏi đó. Nhi bất ngờ, vòng tay ấm áp thân thương của Mạnh làm tim Nhi thổn thức, Nhi không có cách nào chống cự được Mạnh, cứ ngoan ngoãn để Mạnh ẵm Nhi bước vào cửa hiệu xa hoa trong con mắt ngạc nhiên xen lẫn ngưỡng mộ, hoàn toàn không hề phản cảm ở một nơi yêu đương luôn nồng đậm như tại cái cửa hiệu này. Nhi… Nhi giận chính bản thân mình. Mặt Nhi đỏ bừng lên, còn trái tim Nhi thì đập rộn ràng trong lòng Mạnh.

Mạnh chua xót thì thầm vào tai Nhi:

– Nếu em không thể tin anh, anh mong ở em sự tha thứ, vậy có được không Nhi?

Ngước nhìn khóe mắt ươn ướt của Mạnh, lòng Nhi dâng lên nỗi xót xa. Mạnh vứt bỏ cái tôi để cầu xin Nhi sự tha thứ? Nhi có thể nào tha thứ cho Mạnh? Có phải đàn ông đều dễ động lòng trước một người con gái yêu mình? Có phải Mạnh cần nhận được sự thông cảm trong hoàn cảnh chỉ có Mạnh và Linh trong một căn phòng, khi mà Nhi đã vào nhầm phòng khác rồi ngủ quên luôn ở đó. Nhi không biết nữa… chỉ là… Nhi đau đớn quá. Nhi vẫn còn chưa thể chấp nhận được sự thật Mạnh phản bội Nhi, vậy mà… Nhi đã cần phải tha thứ cho Mạnh? Nhi làm sao có thể?

Nhi nhắm mắt, nước mắt vẫn chảy khắp mặt. Nhi khẽ lắc đầu. Lý trí Nhi không thể chấp nhận, nhưng trái tim Nhi thì đã sẵn sàng đầu hàng Mạnh mất rồi. Trái tim Nhi lúc nào cũng phản chủ như thế cả, cứ gần Mạnh là Nhi không tài nào điều khiển nổi.

Mạnh cúi xuống hôn lên mắt, lên má, lên môi Nhi lưu luyến không rời. Nhi… Nhi đầu hàng Mạnh thật rồi. Nhi cũng khao khát Mạnh. Nhi cứ thế để yên cho Mạnh hôn Nhi.

Thấy Nhi đã yên yên, Mạnh khẽ thở phào. Mạnh đặt Nhi xuống sô pha rồi lau nước mắt cho Nhi. Anh mỉm cười:

– Chúng ta gặp nhà thiết kế, anh đã hẹn chị ấy rồi.

Nhi im lặng. Nhi cũng chẳng biết phải nghĩ sao nữa. Có phải Nhi cứ nên thả trôi bản thân cho trái tim thêm lần nữa, như Nhi đã từng một lần thả lỏng mà sẵn sàng làm người thứ ba ngày nào. Nhi hạnh phúc, Nhi thực sự hạnh phúc khi được ở bên Mạnh mà. Nhi cũng đã từng bất chấp tất cả, thậm chí sẵn sàng bỏ qua cho Mạnh dù có thể Mạnh đã có mối quan hệ sâu sắc với cô tiểu thư Ngọc Huệ yếu ớt kia chỉ để được ở bên Mạnh thôi, không phải thế sao?

Nhi đang suy nghĩ miên man, bỗng từ cửa phía trong, một chị gái tầm tuổi ba lăm, vóc dáng nhỏ nhắn, tóc cắt tém ánh đỏ, nét mặt khá sắc sảo, cầm trên tay một cuốn sổ to tiến lại. Chị tươi cười chào hai người.

– Chào đôi vợ chồng trẻ. Mình là Minh Hằng, nhà thiết kế chính ở đây.

Nhi ngường ngượng, đúng là Nhi và Mạnh sắp là vợ chồng, nhưng nghe người khác nói vậy Nhi thật sự chưa quen.

– Chào chị Hằng, xin nhờ chị tư vấn thiết kế váy cưới cho vợ tôi.

Mạnh mỉm cười đứng dậy chào Hằng. Hằng gật đầu rồi bước đến ngồi đối diện hai bạn. Chị đưa cuốn catalogue có các mẫu váy cưới đẹp nhất ở tiệm ra trước Nhi rồi nói:

– Em xem rồi chọn một mẫu váy em ưng, hoặc có thể đưa cho chị mẫu khác mà em thích, em cũng có thể nêu ý tưởng để bên chị thiết kế riêng cho em.

– Em… em cảm ơn chị.

Nhi bẽn lẽn trả lời Hằng rồi đón lấy cuốn catalogue. Mắt Mạnh sáng lên. Mạnh mừng rỡ đưa tay quàng qua eo Nhi vỗ về. Anh nhìn Nhi âu yếm như bày tỏ niềm vui cùng sự biết ơn. Nhi bặm môi trầm ngâm, khẽ thở dài.