Người Anh Yêu Là Em

Chương 43: Thư ký mới của Mạnh




Có tiếng gõ cửa phòng, Nhi đang thổn thức cũng đành ra mở cửa. Nhi không nỡ để Linh phải đứng chờ.

Vừa bước vào phòng, Linh đã ôm choàng lấy Nhi rồi khóc như mưa:

- Nhi ơi, chị biết chị có lỗi với em… nhưng chị… chị vẫn yêu Mạnh nhiều lắm… vì quá yêu Mạnh nên chị mới hành động sai Nhi à, nhưng dù sao… giờ chị cũng đã là người của Mạnh rồi… em cho chị đến với Mạnh nhé Nhi!

- …

Nhi thổn thức, chẳng biết nói gì. Nhi rất giận Linh, vậy mà không hiểu sao Nhi không thể ghét bỏ Linh, dù rõ ràng Linh đã phản bội Nhi.

Nhưng, Nhi có thể cho Linh đến với Mạnh sao? Mạnh đã ép buộc Nhi lấy Mạnh dù Nhi không muốn tiếp tục với Mạnh, bởi lẽ Nhi thật sự không thể chấp nhận chuyện đã xảy ra.

Nhi đẩy Linh ra rồi ngồi xuống mép giường, lúng túng trả lời Linh:

- Chị Linh… em không thể quyết định được chuyện này. Mạnh đã ép em phải lấy anh ta.

- Mạnh có quyền gì mà ép em, em không muốn thì thôi chứ!

- Chị không hiểu Mạnh đâu.

- Em không muốn rời xa Mạnh chứ gì? Thế còn chị, Mạnh đã hại đời chị, em không thương chị sao Nhi?

- …

Nhi không muốn rời xa Mạnh ư? Linh nói đúng, trong sâu thẳm, Nhi vẫn muốn gần Mạnh. Nhi vẫn mong những điều Mạnh nói là sự thật, nhưng như vậy thì chị Linh đã lừa dối Nhi sao? Có lẽ nào người chị mà Nhi yêu thương nhất lại nỡ lòng lừa dối Nhi một cách tàn nhẫn và đáng ghê tởm như thế? Nhi biết phải tin ai đây? Nhi tin Mạnh hay tin Linh? Tại sao, tại sao Nhi cứ phải rơi vào bi kịch này?

- Chị về phòng đi, em muốn được yên tĩnh.

Linh đành về phòng, không quên bĩu môi một cái rất nhẹ.

Còn mình Nhi, Nhi lại nằm vật ra giường mà khóc. Nhi quá đau đớn để chấp nhận hiện thực. Mạnh của Nhi, Mạnh trong cả giấc mơ lẫn hiện thực đều trọn vẹn trong Nhi lại có thể vụt tan trước mắt Nhi như thế sao? Nhi căm hận tất cả, Nhi căm ghét hiện thực.

Có tiếng tin nhắn, Nhi mở ra xem.

“ Tám giờ sáng mai, em hãy đến Vĩnh Thịnh nhận việc.” Mạnh ép Nhi đến làm ở Vĩnh Thịnh. Mạnh ép Nhi mọi chuyện, Nhi căm ghét Mạnh, nhưng Nhi vẫn rất yêu, rất yêu Mạnh. Lúc nào cũng vậy, Nhi chẳng có cách nào từ chối Mạnh.

Tám giờ sáng hôm sau, đôi mắt Nhi vẫn còn sưng mọng, tâm trạng Nhi rối bời, nhưng Nhi đành gõ cửa phòng Phó tổng giám đốc Tổng công ty giấy Vĩnh Thịnh, tiếng nói trầm ấm thân thuộc vang lên:

- Mời vào!

Mạnh đang ngồi đó, chăm chú vào đống giấy tờ tài liệu trước mặt. Thấy Nhi, mặt Mạnh bừng sáng, nhưng có vẻ Mạnh vẫn đang giận Nhi. Anh lạnh nhạt đưa tập tài liệu ra cho Nhi rồi nói:

- Em nghiên cứu chỗ tài liệu này rồi tổng hợp thông tin lại cho tôi, hai giờ chiều nay tôi có việc cần dùng.

Nhi rưng rưng nước mắt nhìn Mạnh:

- Tôi… tôi sẽ không kết hôn với anh, hơn nữa, chị Linh… chị tôi đã bị anh hại, anh… anh cần chịu trách nhiệm với chị ấy!

- Đúng hai giờ, em đưa bản tổng hợp cho tôi.

- Anh…

Nhi cắn chặt môi, uất nghẹn, mặt đỏ bừng lên. Mạnh để tập tài liệu xuống trước mặt Nhi rồi tiếp tục tập trung vào công việc dang dở. Nhi cũng đành nhận tập tài liệu rồi về chiếc bàn nhỏ đối diện bàn Mạnh mà Mạnh đã sắp xếp cho Nhi ngồi làm việc.

Công việc của một thư ký đối với Nhi không khó khăn gì, bởi lẽ Nhi cũng đã tốt nghiệp đại học, Nhi có thể làm bất cứ công việc văn phòng nào. Chỉ là, ánh mắt Mạnh nhìn Nhi kia vừa nồng nàn vừa bi thương làm Nhi khó có thể tập trung được. Mạnh đang đau đớn sao? Có lẽ nào Nhi cần tin Mạnh? Vậy còn Linh, còn hiện thực phũ phàng đập vào mắt Nhi thì sao?

Nhi cúi mặt, không muốn đối diện với ánh mắt đó của Mạnh. Nhi cũng cố gắng tập trung vào công việc Mạnh giao. Khá nhiều tài liệu về các loại nguyên liệu giấy mà công ty gia đình Mạnh đang tìm hiểu để nhập thêm, Nhi cũng nóng cả người để so sánh, đối chiếu, tổng hợp các thông tin trong đó.

- Ta đi ăn trưa thôi!

- Tôi chưa làm xong.

- Không cần làm nữa. Căng tin hết cơm là tôi không chịu trách nhiệm đâu.

Nói rồi Mạnh kéo tay Nhi ra khỏi cửa. Mạnh đưa Nhi xuống nhà ăn của công ty, nằm ngay dưới tầng một, qua một khuôn viên nhỏ có vòi phun nước.

Thấy con trai tổng giám đốc mới về công ty sáng nay lại nắm tay một cô gái xinh đẹp lạ mặt bước đến, đám nhân viên trong công ty nhấm nháy nhau rồi sau đó dành cho Nhi ánh nhìn soi mói. Nhi đỏ bừng cả mặt. Mạnh cười cười đưa Nhi đến một bàn ăn còn trống.

- Em ngồi đây, tôi ra lấy cơm.

Nhi gật đầu, ngại ngùng trước những ánh mắt cả ghen tị cả dò xét của đám nhân viên ở đó.

Nhi chẳng biết làm sao cho hết ngượng, chỉ biết cúi mặt xuống. Bỗng một chị tầm tuổi trên ba mươi, dáng người hơi đẫy đà, tóc xoăn búi cao đon đả ra bàn Nhi bắt chuyện.

- Chào em, chị là Diệp, chị họ của Mạnh. Dì Thủy mẹ Mạnh cho chị xem ảnh em rồi, nhìn em cái là chị nhận ra ngay. Hôm nay em đến đây chơi với Mạnh à?

- Em…

Nhi chẳng biết phải nghĩ sao nữa, đúng là Nhi đang là bạn gái Mạnh, lẽ ra Nhi phải vui mới phải khi họ hàng Mạnh thân thiện vậy với Nhi. Vậy mà… Nhi muốn khóc quá, Nhi không muốn tiếp tục với Mạnh mà.

Nhi đang lúng túng chưa biết trả lời chị Diệp của Mạnh thế nào thì Mạnh đã mang hai suất cơm lại gần. Mạnh đặt khay cơm xuống bàn rồi ngồi cạnh Nhi.

- Chị Diệp, cô gái này là Nhi, bạn gái em, chắc chị đã biết.

Rồi Mạnh quay sang Nhi:

- Chị đây là chị Diệp, chị họ anh. Chị đang làm kế toán trưởng của Vĩnh Thịnh. Cuối tuần này mình sang chào bác Liên mẹ chị Diệp nhé, bác là chị gái của mẹ đấy.

- Vậy… vậy hả anh, em… em chào chị.

- Nhi đang hỗ trợ em trong công việc nên từ hôm nay Nhi đến đây làm chị ạ. Chị giúp đỡ Nhi quen dần giúp em nhé!

- Ừ, sắp là người một nhà rồi, không việc gì phải khép nép. Thôi chị về bàn với mấy con mụ tám chuyện kia đây, hai đứa ăn trưa ngon miệng nhé!

Chị Diệp đi rồi, Nhi thở dài, ngồi gẩy gẩy suất cơm chả muốn ăn. Mạnh thấy vậy, anh lấy thìa… xúc cơm cho Nhi giữa bao nhiêu người, làm Nhi đỏ bừng cả mặt. Hình như những ánh nhìn xung quanh càng soi mói vào đôi bạn hơn, có cả những tiếng xì xầm nho nhỏ. Nhi có muốn thế đâu cơ chứ. Nhi không thèm há miệng, mặc kệ Mạnh.

- Em biết khi trẻ con không chịu ăn, người lớn sẽ làm gì không?

Nhi lắc lắc đầu, nhất quyết không mở miệng. Mạnh khẽ cười, anh tiến lại thì thầm vào tai Nhi:

- Sẽ dùng miệng cho ăn.

Nhi ấp úng, mắt mở to quay sang nhìn trừng trừng vào Mạnh. Nhi bực lắm, Mạnh ép Nhi quá thể đáng, đến ăn cũng còn ép Nhi. Nhi nắm chặt cái thìa rồi xúc ăn trước ánh nhìn đắc thắng của Mạnh. Nghĩ đi nghĩ lại thì cái dạ dày của Nhi cũng cần phải được thỏa mãn cái đã, rồi có phản đối gì thì phản đối sau vậy.