Tôi nằm trên giường với Trương Thần, mỗi người một chiếc điện thoại, đều cắm sạc, mỗi người một chuyện riêng.
Trương Thần có thể vào nhà tôi lúc sáu giờ hơn, có nghĩa là công việc ngày hôm nay của hắn vẫn chưa làm xong, phải sắp xếp và chỉnh lý thêm nữa. Ngày nay ngành nghề nào thì cũng cần phải chăm chỉ và cố gắng.
Tôi đang nói chuyện với ông nội trên Wechat, ông cụ đã làm trong ngành giáo dục cả đời, thế nên ông học cái mới rất nhanh, đánh chữ cũng không quá chậm, ông đang huyên thuyên với tôi về bà lão ở nhà bên cạnh, đó là một bà lão tinh tế và thanh lịch, cũng rất nhiệt tình giúp đỡ mọi người.
Trong một khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng vang nhỏ khi ngón tay ấn vào màn hình. Đợi đến khi ông nội cảm thấy hơi buồn ngủ, tôi quay đầu qua đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Trương Thần.
Hắn nhìn chằm chằm tôi trong ba giây, đột ngột nói: “Muốn hôn cậu.”
Tôi đưa tay lên sờ sờ trán hắn, chậm rãi trả lời hắn: “Không có sốt mà.”
Hắn gạt tay tôi ra, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Hoà Bình, cậu được đó.”
“Tôi vẫn luôn thấy tôi rất được.” Nói xong câu này, tôi bèn chui vào trong chăn, thoải mái nằm xuống.
Trương Thần nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, sau đó lại giúp tôi nhét nhét chăn một cách cực kỳ vô nghĩa, hắn nói: “Cậu như này là muốn đi ngủ rồi hả?”
“Ngủ, buồn ngủ muốn chết đi được ấy.” Tôi nhắm mắt lại.
“Nói chuyện với tôi một tí đi.”
“Cậu tắt đèn đi.”
Trương Thần tắt đèn bộp một tiếng, lại chui vào trong chăn. Hai người chúng tôi đương nhiên là hai cái chăn, dù sao thì chúng tôi cũng là anh em, lại không phải là vợ chồng.
“Trần Hoà Bình!”
“Hửm…?”
“Cậu chịch tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng thoải mái.”
Trong bóng tối, tôi mở mắt ra, trong giọng nói còn mang theo sự ngái ngủ: “Đó là chỉ có tôi từng làm cậu, cậu tìm nhiều người làm thử đi, kỹ thuật tốt hơn tôi nhiều lắm luôn đấy.”
Trương Thần không trả lời lại, hơi thở của hắn rất nặng nề, dường như là có hơi không vui.
Tôi nhắm mắt lại một lần nữa, bắt đầu thả lỏng đầu óc, mơ màng chuẩn bị ngủ, vào lúc tôi đang chuẩn bị đi đánh cờ với Chu Công thì lại nghe thấy một tiếng bộp vang lên.
Ánh đèn chiếu qua mí mắt làm tôi khẽ giật mình, Trương Thần đẩy đẩy lưng tôi, lời nói như mang theo băng đá: “Đừng có ngủ nữa, dậy, nói cho rõ ràng đi.”
Tôi mở mắt ra, chậm rãi bò dậy rồi dựa người lên trên đệm mềm.
Vừa thấy cảnh này, bệnh nghiện thuốc lá của tôi lại tái phát rồi, Trương Thần móc ra điếu thuốc và bật lửa từ trong chiếc quần để trên đầu giường rồi ném chúng lên trên chăn của tôi; tôi nhìn nhìn, sau đó vứt cả hai xuống dưới chân giường, tôi phải kiềm lại.
“Nói rõ cái gì cơ?”
“Đến cùng là cậu muốn thế nào?”
“Tôi thì có thể muốn thế nào được chứ?”
“Chúng ta đã ngủ với nhau nhiều năm rồi, có phải là nên xác định chắc chắn rồi không?”
Hắn thực sự nói ra rồi —— thế mà hắn lại có mặt mũi nói ra, tôi giơ tay lên, ngáp to một cái, thử đấu tranh thêm một lần nữa.
“Người anh em à, có thể để ngày mai rồi nói tiếp được không?”
“Không thể.” Trong ánh mắt của Trương Thần mang theo tơ máu, trông y như là hắn đang muốn giết chết tôi vậy.
“Vậy được, đồng chí Trương Thần, cậu và Lê Dương cũng đã ngủ với nhau gần mười năm rồi, sao các cậu vẫn chưa xác định với nhau mà lại chia tay nhau thế?”
“Trần Hoà Bình, cậu câm mẹ nó đi!”
Trong chớp mắt Trương Thần nhào tới, hai chân hắn để trên người tôi, tay hắn nắm lấy bộ đồ ngủ của tôi rồi xách tôi lên.
Tôi biết hắn thường xuyên tập thể dục, còn học các kỹ thuật phòng vệ linh tinh, thế nên nếu như phải chiến đấu một mình, tôi đánh không lại hắn.
Dứt khoát từ bỏ phản kháng, để hắn đè ép xách lên, tôi chỉ nói một câu: “Trương Thần, tôi rất buồn ngủ, cậu muốn phát bệnh thì có thể đợi tới ngày mai rồi hẵng lên cơn được không?”
Lửa giận trên mặt Trương Thần thoáng chốc tiêu tan, tay hắn buông bộ đồ ngủ của tôi xuống, tôi dựa theo lực hút của trái đất nằm thẳng xuống giường, nhắm mắt lại lần nữa.
Đèn tắt rồi, Trương Thần cũng nằm xuống bên cạnh tôi thêm một lần nữa, tay hắn luồn qua hai lớp chăn, luồn vào trong chăn nắm lấy tay tôi, tôi không giãy giụa, mặc kệ cho hắn nắm.
Hắn nói: “Anh trai à, có lúc tôi quay về nhà một mình, tôi bỗng thấy trống vắng, cô đơn, lạnh lẽo vô cùng.”
Tôi không trả lời, chỉ cảm thấy mấy lời này quá mức sến súa, trong căn nhà kia của hắn ngoài hắn ra vẫn còn bảo mẫu, trừ khi hắn không nhớ ra là nhà mình có bảo mẫu.
Hắn lại nói: “Tôi muốn tìm một người có thể nói chuyện với tôi, cùng tôi sống vui vẻ với nhau.”
Tôi cũng không trả lời, chỉ nhớ tới Trương Thần đang nuôi một cậu bạn nhỏ, nghe đâu là đầu bếp chuyên nghiệp, cơ thể trắng nõn nà, nấu súp vô cùng ngon, Trương Thần cho hắn một căn nhà, căn nhà kia trang trí cực kỳ ấm áp, chỗ nào cũng đều có không khí ấm áp của cuộc sống. Trương Thần còn chụp ảnh qua cho tôi xem, thật lòng mà nói Trương Thần không thiếu người nói chuyện với hắn, cũng không thiếu người sống chung với hắn.(App TƳT)
Dường như Trương Thần lại nói lải nhà lải nhải không ngừng nghỉ, mà tôi thì lại càng lúc càng buồn ngủ, thế nên tôi đã dứt khoát đi vào giấc mộng luôn.
Trong mơ, từ lâu rồi tôi đã không mơ thấy lúc Trương Thần còn nhỏ tuổi, hắn quên mang theo cục tẩy, cuối cùng cũng không giữ được cái dáng vẻ lạnh lùng đó nữa, hắn dùng một giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng để nói với tôi: “Có thể cho tôi mượn cục tẩy được không?”
Tôi cầm cục tẩy ra, lại dùng thước kẻ cắt thành hai phần, tiện tay ném cho hắn một nửa.
“Cho cậu dùng một nửa này, cuối cùng cậu cũng đã nói chuyện với tôi, tôi còn cho rằng cậu bị câm chứ.”
Tôi thật sự đã nhìn thấy vẻ mặt tức điên lên của Trương Thần, giấc mộng này cũng thật đáng giá.
Giấc ngủ này vô cùng ngon giấc, lúc tỉnh giấc thì Trương Thần đã tỉnh dậy từ lâu rồi, hắn chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót rồi ngồi nói chuyện điện thoại trong phòng khách.
Tôi dụi mắt một cái, từ trên giường bò dậy, mang dép lê đi vào trong nhà vệ sinh xả nước, vừa xả nước xong, Trương Thần mở cửa nhà vệ sinh từ bên ngoài, sau đó chen người vào trong. Hắn trực tiếp cởi quần lót, ném chính xác vào trong chậu của tôi rồi bật vòi sen lên để tắm rửa.
Tôi chậm chạp xả nước ra rồi dội nước bồn cầu, tôi vượt qua tia nước của vòi sen một cách khá là khó khăn để đi ra bên ngoài; chỉ có lúc này, tôi mới cảm thấy cực kỳ ghen tị với ngôi nhà lớn nằm dưới tên của Trương Thần, vì căn nhà đó có ít nhất hai nhà vệ sinh, thế nên không cần phải chen chúc như này.
Đánh răng xong, lại rửa mặt với nước, khi tôi đang cầm khăn lau mặt thì tiếng nước ngừng lại, Trương Thần đã tắm xong. Hắn chìa một tay ra, nói: “Đưa cho tôi cái khăn tắm.”
Tôi ừm một tiếng, phơi khăn lau mặt lên rồi lấy khăn tắm xuống ném qua, quá trình này khó mà tránh được việc sẽ nhìn thấy cơ thể trần truồng của Trương Thần, nhưng chúng tôi đã quá quen với nhau rồi, quen thuộc tới mức chúng tôi có thể thẳng thắn nhìn nhau; vào lúc không nên làm tình một đêm, chúng tôi cũng sẽ không có suy nghĩ muốn làm tình.
Bữa sáng, tôi hâm nóng hai hộp sữa bò và chiên trứng để kẹp ăn chung với bánh mì, Trương Thần ăn chúng một cách vô cùng vui vẻ, bản tin buổi sáng lướt qua
những tin tức mới nhất, mãi cho đến một mục “Một vụ sập nhà đã xảy ra vào lúc rạng sáng ngày hôm nay ở lầu tám thuộc khu chung cư giai đoạn ba A1 Hồng Tân, 25 người bị thương nặng, 121 người bị thương nhẹ; trước mắt, những nạn nhân và các cư dân khác đã được sơ tán ổn thoả, đội điều tra tai nạn do XX làm đội trưởng đang trong quá trình điều tra và thu thập bằng chứng…”
Não tôi bỗng ù đi, không vì lý do nào khác, khu chung cư Hồng Tân là hạng mục chất lượng của nhà phát triển đứng dưới tên Trương Thần. Tôi ổn định lại tâm trạng của mình rồi quay đầu lại nhìn Trương Thần, vậy mà hắn vẫn đang chậm rãi ăn lát bánh mì.
Lửa giận của tôi trong nhanh chóng bùng lên: “Con mẹ nó, có phải là cậu ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu rồi không, thế mà cậu vẫn còn lòng dạ thảnh thơi ăn uống à, nhanh cút qua đó thu dọn tàn cục đi chứ?”
Trương Thần nuốt lát bánh mì trong miệng xuống, thế mà hắn lại tỏ ra rất bình tĩnh, hắn nói: “Khu đó vào mấy năm trước là do chồng của Lê Dương làm, số tiền phải trả đã được bên tài chính lo liệu giải quyết xong hết rồi, thế nên việc này là do đối phương ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, chứ không phải tôi.”
“Hàng trăm người bị thương rồi.” Tôi ngồi đối diện hắn, não bắt đầu đau nhức.
“Không có ai mất mạng, vậy là tốt rồi.” Vào lúc này, Trương Thần bình tĩnh đến đáng sợ, hắn trở nên vô cùng xa lạ: “Bộ phận quan hệ xã hội và bộ phận pháp lý
đã bắt đầu làm việc, lãnh đạo công ty con cũng đã vào đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra, ý định sơ bộ tiếp sau đó liên quan tới tiền bồi thường đã được thảo luận ra rồi, cậu không cần phải lo lắng đâu, Trần Hoà Bình.”
“Thế còn cậu, Trương Thần?” Tôi nhìn chằm chằm vào vụn bánh mì trên khóe miệng hắn, cũng không biết tại sao lại muốn hỏi câu như này nữa.
“Tôi ra nước ngoài du lịch, xem như không biết mấy chuyện này, mặc dù tôi có một ít cổ phần trong công ty kia, nhưng chưa bao giờ tham gia vào chuyện quyết định sách lược.” Trương Thần khẽ cười, có cảm giác hơi nhẹ nhàng: “Bà già đặc biệt gọi điện thoại tới, bảo tôi không nên lộ mặt, người của bà ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi, nên xoa dịu đều đã xoa dịu làm mịn hết cả rồi.”
Hắn nói như vậy, tôi tạm thời thấy yên tâm hơn, nhưng qua một lúc lại cảm thấy khó chịu cực kỳ, tôi bèn phải nói vài lời khiến cả hắn và tôi đều không thấy vui vẻ: “Nếu không phải do cậu muốn làm tình với Lê Dương thì chồng cô ta cũng sẽ không có cơ hội tham gia xây dựng dự án này.”
Khóe miệng Trương Thần khẽ giật giật: “Không thể cho là như vậy được, mặc dù là do tôi đề nghị người đuổi đi, nhưng cuối cùng thì người quyết định lại là cấp dưới; có nhiều tài liệu về việc kiểm tra vật liệu, về các hạng mục thi công, hạng mục nghiệm thu như vậy mà còn không phát hiện ra vấn đề gì, thế thì đương nhiên là trách nhiệm thuộc về người phía dưới rồi, chẳng liên quan gì đến tôi hết.”
Khi hắn nhẹ nhàng nói ra câu này, tôi vô thức cảm thấy có hơi lạnh người, từ lâu đã biết người này là một tên cặn bã, thế nhưng có vẻ như là tôi đã luôn xem thường mức độ cặn bã của đối phương rồi.
Trước ánh mắt của tôi, Trương Thần lại ăn thêm hai lát bánh mì nữa rồi mới chậm rãi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh để rửa tay.
Ngược lại là tôi, vào ngay lúc này, tôi hoàn toàn chẳng ăn nổi bất cứ thứ gì.
Trương Thần ở trong nhà vệ sinh gọi tôi: “Không đi làm à Trần Hoà Bình?”
Tôi hỏi một câu mặc dù đã biết rõ câu trả lời: “Cậu không đi làm hả?”
“Không đi, ở lại nhà cậu vài ngày, nghe theo ý chỉ của bà già nên tôi sẽ thành thật ở lại đây, cậu nhanh đi làm đi, lúc về khỏi cần mua thức ăn, tôi gọi người đem đồ ăn qua.”
Tôi khẽ ừm một tiếng, thay đồ xong, cầm cặp da lên rồi rời khỏi nhà mình.
Trên xe buýt, đại đa số đều người ở đây đều đang xem phim hoặc đọc tiểu thuyết, rất ít người quan tâm đến tin tức; cho dù tin tức có được đề xuất lên, biết được chuyện gì đã xảy ra, thương vong bao nhiêu người thì họ cũng chỉ âm thầm ôi một tiếng, chẳng biết được là tâm trạng họ sẽ có bao nhiêu sự thương xót nữa.
Đất nước quá rộng lớn, dường như ngày nào cũng sẽ xảy ra đủ loại tai nạn thương vong, mọi người dần trở nên thờ ơ và dễ dàng quên hết mọi chuyện.
Hôm nay bộ phận bên tôi không có nhiều việc, vì vậy tôi không thể không tìm kiếm những tin tức mới nhất.
Buổi họp báo cho các phóng viên đã được mở, tổ điều tra đã đưa ra kết quả, xen lẫn với tình hình thiệt hại của các nạn nhân, tin tức rắc rối ập vào mặt, tuy nhiên, trong sự cố lần này, tin về Trương Thần và tập đoàn của hắn lại biến mất hoàn toàn.
Xem nhau là anh em, tôi nên cảm thấy vui mừng thay cho Trương Thần, nhưng tôi lại sinh ra một nỗi bi ai to lớn, vì tôi lại một lần nữa nhận thức ra được, đây là một xã hội không có sự công bằng.
Tôi làm việc trong Uỷ ban Kinh tế, ban đầu tôi ngồi ở quầy tiếp nhận tài liệu, chẳng bao lâu sau tôi đã được thăng chức, phúc lợi và đãi ngộ khá là tốt, cũng có một ít cơ hội thăng quan tiến chức. Khi tôi thi đầu vào, tỷ lệ chọi là 1:80, lúc thi viết tôi xếp hạng hai, lúc phỏng vấn cũng xếp thứ hai. Vốn dĩ tôi không có duyên phận với chức vụ này, nhưng gia đình của người anh em xếp hạng nhất xảy ra chuyện, người cậu đã mất liên lạc từ lâu phạm tội trong lĩnh vực kinh tế nên phải vào tù, thế là tôi đã được nhận vào.
Sau khi nhận được thông báo bổ sung thêm và nói cho bạn bè người thân biết không bao lâu, Vương mập đã đặc biệt gọi một cuộc gọi quốc tế cho tôi, cậu ta nhanh nhẹn nói: “Cháu trai, vận may của cậu tốt thật đấy.”
Tôi bật cười, nói một câu cảm ơn với cậu ta.
Vương mập nói chuyện huyên thiên một hồi lâu, cuối cùng dặn dò tôi một câu: “Nếu muốn kiếm tiền thì tránh xa nhà nước một chút, còn nếu muốn ở gần nhà nước thì khỏi cần phải nghĩ tới việc kiếm tiền.”
Tôi lại nói cảm ơn với cậu ta.
Lúc đó, tôi vừa mới bắt đầu ở cùng một chỗ với Trương Thần, hắn bảo tôi tới giúp công ty của hắn, hoặc hắn sẽ cho tiền để tôi tự kinh doanh.
Tôi có hơi từ chối cách tiêu tiền của hắn vì tự thấy năng lực kém cỏi, cộng thêm việc chuyên ngành của tôi không dễ có công ăn việc làm, thế nên tôi chỉ thử đăng ký thôi, không ngờ là lại thông qua.
Xe buýt dừng lại bên trạm xe buýt, tôi xuống xe bắt đầu đi về phía trước. Từ rất lâu rồi, tôi đã biết rõ rằng tôi và Trương Thần không phải là người chung một đường, cuối cùng sẽ có một ngày mỗi người đi một con đường riêng, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, thế mà vẫn chưa có tình cảnh cãi nhau ồn ào tới mức cả đời không qua lại với nhau.
Tôi quẹt thẻ mở cửa, sếp đã đưa cho tôi một tập hồ sơ, mở hồ sơ ra, không ngờ đó lại là tài liệu liên quan đến vụ án có trong tin tức lúc sáng.
“Có liên quan gì đến bên chúng ta vậy ạ?”
“Có cư dân mạng phát hiện ra tài liệu phê duyệt dự án của bên thi công có một số vấn đề, lửa đốt tới bên này của chúng ta rồi, giờ chúng ta phải cùng tiếp nhận điều tra.”
Vì việc bảo vệ môi trường ngày càng nghiêm ngặt hơn nên việc đánh giá môi trường phải được thực hiện trước khi xây dựng các tòa nhà dân cư và trước khi đánh giá môi trường thì cần phải lập biên bản với Ủy ban Kinh tế.
Lập biên bản không hề phức tạp, trước tiên cần phải tải bảng biểu mẫu tương ứng ở trên mạng xuống rồi giao cho nhân viên làm việc ở quầy lễ tân xét duyệt sơ bộ, tiếp đến Ủy ban Kinh tế sẽ uỷ thác cho tổ chức nội bộ thứ ba của doanh nghiệp trung ương xét duyệt tổng hợp, sau đó Uỷ ban Kinh tế sẽ đóng dấu cấp giấy chứng nhận, thế là xong việc rồi. Thời gian của toàn bộ quá trình có lẽ cần khoảng một tháng.
Nhưng luôn có một số hạng mục khá là cấp bách, có thể là hạng mục trọng điểm, cũng có thể là hạng mục của phía trên giao xuống, những hạng mục đó luôn có một đặc quyền —— sau khi nộp mẫu đơn xin đăng ký lập biên bản sẽ được cấp giấy chứng nhận ngay và luôn, tài liệu sẽ được xét duyệt lại sau, còn mẫu đơn trước đó sẽ được đi qua khâu kiểm duyệt kế tiếp để làm các thủ tục khác.
Nếu tài liệu không qua xét duyệt, biên bản xin phép vẫn sẽ bị trả về. Đặc quyền này vẫn liên tục được lưu hành trong nội bộ, và hình như cũng chưa từng xảy ra sai sót nào, tuy nhiên, trong tai nạn lần này, nó đã bị lôi ra.
Chỉ có khoảng gần mười lăm ngày tính từ ngày ký đơn đăng ký đến ngày ký vào giấy chứng nhận đã được cấp, trong thời gian đó còn có một kỳ nghỉ dài bảy ngày, đây gần như là một bằng chứng rõ ràng về việc có vấn đề trong khâu xét duyệt biên bản.
Trước khi tổ điều tra tới, phó lãnh đạo chủ quản kinh tế của thành phố đã đến đây trước, răn dạy quở trách lãnh đạo một trận và đưa ra chỉ thị bất cứ nhân viên nào có liên quan tới vụ việc này đều sẽ tạm thời đình bị chỉ công tác để tiếp nhận điều tra.
Trong phim truyền hình luôn thích miêu tả những người đứng đầu có phong độ ngời ngời, đa mưu túc trí, nhưng phần lớn người đứng đầu khi nổi giận đều không khác gì người thường, họ đều sẽ đỏ mặt tía tai, đập bàn gầm lên đầy giận dữ.
Thời đại công nghệ này rất dễ để truy ra ai là người phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. Mặc dù mọi người ai cũng biết giải quyết như vậy không hề vi phạm đến quy tắc nội bộ nhưng chuyện đã xảy ra rồi thì phải chịu trách nhiệm.
Hai đồng nghiệp bị buộc phải thôi việc, về sau cũng không thể nào thi vào hệ thống nhà nước được nữa, máu chảy ruột mềm, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Xét tới cuối cùng thì chuyện này chẳng qua cũng chỉ là do một ý nghĩ của Trương Thần, thế nên sẽ rất khó để tôi có thể dựa theo cách nghĩ của hắn để nhìn nhận chuyện này một cách lý trí.
Thời gian tan ca hôm nay tới cực kì chậm, vừa ra khỏi cửa công ty thì tôi đã nhận được tin nhắn Wechat của Trương Thần, hắn chụp một bàn đồ ăn tinh xảo, nhắn tin nói đợi cậu về nhà ăn cơm.
Tôi trả lời lại một câu bận ăn liên hoan với đồng nghiệp nên không về, sau đó tôi thẳng thắn tắt điện thoại.
Tôi chọn một chiếc xe đạp ở bên đường rồi đạp xe tới trường tiểu học Hân Hân, bọn nhóc đã tan học rồi, trường học trong ánh sáng chiều tà nhìn vô cùng yên tĩnh và đẹp mắt.
Trường tiểu học Hân Hân là một ngôi trường xây theo lối hoài cổ, mặc dù có một vài tòa lầu mới xây, nhưng tòa nhà giảng dạy chính ban đầu chỉ sửa chữa chứ không bị dỡ bỏ, giữ lại hầu hết diện mạo lúc ban đầu. Khi tôi men theo cầu thang phía bên ngoài từ từ leo lên tầng thượng thì mới phát hiện tầng thượng đã được lắp thêm một tấm vách ngăn bằng kính dày ít nhất một mét rưỡi, có lẽ là sợ bọn nhóc không cẩn thận ngã xuống.
Thật đáng tiếc, tầng thượng vốn là một nơi cực kì thích hợp để ngắm hoàng hôn, tôi còn nhớ lúc tôi học tiểu học, tôi hay gọi một vài cậu bạn nhỏ cùng nhau trèo lên tầng thượng, ngồi xuống đất cùng nhau ngốc nghếch ngồi ngắm hoàng hôn. Lúc đó vốn từ vựng còn ít, chỉ biết nói quá đẹp, đưa ngón tay ra là hệt như có thể chạm được vào ánh sáng ấy.
Trương Thần không còn chiến tranh lạnh với tôi nữa cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, cười giễu cợt một tiếng, nói: “Đồ nhà quê, có cơ hội tôi sẽ dẫn cậu đi ngắm cực quang, đó mới thực sự gọi là đẹp.”