Người Anh Em Của Tôi Trở Thành Thằng Tồi

Chương 4: Chương 4 :




Lúc đó trong lớp tự nhiên, giáo viên vừa mới nói về cực quang, trên slide đang chiếu hình ảnh cực quang, mọi người đều trầm trồ khen đẹp quá.

Chờ đến khi quay đầu lại thì tôi mới phát hiện Trương Thần đang viết viết vẽ vẽ trên giấy, nhìn kỹ lại thì đó là một loạt những nét vẽ bất quy tắc, hắn làm bẩn tờ giấy, rồi lấy một nửa cục tẩy mà tôi cho để tẩy, điều đó khiến tôi cảm thấy hơi tiếc - đó là cục tẩy loại tốt nhất được bán ở các quầy bán quà vặt xung quanh đây, giá năm đồng một cục, dùng để tẩy xóa cũng rất tiện.

Tôi không cảm thấy tiếc khi đưa nó cho hắn, chỉ là lúc thấy hắn dùng lãng phí như vậy thì tôi như bị kim đâm vào tim, vì vậy, tôi vươn tay ấn xuống mu bàn tay hắn: “Đổi giấy vẽ đi, đừng tẩy nữa.”

Trương Thần nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy như quả nho, khóe miệng cong lên một vòng cung rất tinh tế — lúc đó tôi không hiểu thế nào là nụ cười châm chọc, chỉ cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy nó thôi.

Trương Thần nhanh chóng rút tay về, một nửa cục tẩy vẫn còn kẹp giữa đầu ngón tay, hắn ném nửa cục tẩy vào sọt rác giữa chúng tôi ngay trước mặt tôi.

“Cạch ——”

Ngọn lửa của tôi bùng lên ngay lập tức.

Nhưng đúng lúc này giáo viên lại tắt máy chiếu, quay trở về bục giảng khiến tôi chỉ có thể nén giận, thầm nghĩ tan học không thể để tên nhóc này đi, nhưng Vương mập lại mặc kệ, cậu ta đá vào ghế của Trương Thần, sợ chọc giận giáo viên nên tôi liếc mắt nhìn cậu ta một cái, Vương mập chửi một câu rồi thu chân về.

Vừa hết giờ học, Trương Thần rất tự nhiên đứng lên, hắn nói: “Muốn đánh nhau chứ gì, lên sân thượng đi.”

Cơn giận của tôi đến nhanh mà đi cũng nhanh, nguyên do chính là trong ngôi trường này có đầy tai mắt của ông nội tôi, nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ nhừ đòn với ông mất; vì vậy, tôi tạm thời nén giận, trực tiếp kéo Vương mập lại: “Bỏ đi, đừng đánh nhau, sắp thi giữa kỳ rồi.”

Trương Thần đứng một lúc, nhướn mày chửi: “Đồ nhát cáy.”

Chưa kịp nói xong thì cậu ta đã lãnh một cú đấm, Trương Chí Cường ở phía trước ra đòn quá nhanh, tôi hoàn toàn không cản được.

Bố của Trương Chí Cường là học trò của ông nội, cậu ấy vẫn luôn chăm sóc tôi như em trai, tính tình rất tốt, nhưng không hiểu sao hôm nay cậu ấy lại bộc phát như vậy.

Trương Thần cười, như thể âm mưu của hắn đã thành công, hắn lao vào đánh Trương Chí Cường, tôi ra quyết định vô cùng nhanh chóng, nói với cậu béo và các bạn học ở xung quanh: “Tách bọn họ ra, lát nữa giáo viên sẽ tới đây đấy.”

Trương Thần đánh rất mạnh, hai người gồm tôi và Vương mập kéo thì mới lôi được hắn ra, Trương Chí Cường cũng bị hai bạn học khác đè xuống, lớp trưởng đến giải hòa rồi yêu cầu cả hai bên nói lời xin lỗi, nhưng giáo viên chủ nhiệm với gương mặt tái nhợt đã bước vào từ cửa, theo sau là giáo viên trưởng khoa.

Rồi xong, lớn chuyện rồi.

Anh hai của Trương Chí Cường vừa đến đã đánh cậu ấy tới tấp, ép Trương Chí Cường phải nói lời xin lỗi. Một người đàn ông được cho là chú của Trương Thần đã đến, trông rất lịch sự, nhưng Trương Thần không nể mặt chút nào mà nói thẳng: “Anh ta đâu phải phụ huynh của tôi, anh ta chỉ là một tài xế chạy việc vặt thôi.”

Sau này, khi mối quan hệ giữa tôi và Trương Thần tốt hơn, tôi mơ hồ đoán lần đó là hắn cố tình gây sự vì hắn muốn gọi mẹ hắn đến... Đã ba tháng hắn không được gặp mẹ, trong căn biệt thự to lớn ấy, ngoại trừ một người bảo mẫu và tài xế thì chỉ có mỗi một mình hắn.

Nhưng mẹ hắn không thể đến được, phái người qua đã là cực hạn của bà ta rồi.

Nhưng là một bậc bố mẹ lúc nào cũng nghĩ đến con cái, ví như Trương Thần, bây giờ chỉ cần hắn có chút biến động nhỏ là bà cụ nhà hắn sẽ cố hết sức để bảo vệ hắn.

Tôi đã từng bày tỏ quan điểm của mình về khía cạnh này, nhưng Trương Thần xì mũi khinh bỉ, hắn nói: “Sáu mươi phần trăm số tiền tôi kiếm được trong một năm đều được đưa cho họ để báo hiếu. Họ bao che cho tôi, một là vì tiền, hai là vì tình máu mủ. Nếu tôi có xảy ra chuyện gì thì họ cũng chẳng khá hơn được đâu.”

Nhưng tôi vẫn cảm thấy bà cụ đối xử với hắn rất tốt, nếu không thì năm đó sẽ không hạ mình đến nhà để gặp riêng tôi một lần.

Tôi ngây ngẩn một lúc trên tầng thượng khép hờ, tia sáng biến mất hoàn toàn, khi xoay người lại, tôi giật mình, Trương Thần đang ở một chỗ đằng sau cách tôi không xa để hút thuốc.

Hắn mặc một chiếc áo gió dài màu nâu nhạt, dáng vẻ hút thuốc trông vừa xinh đẹp lại vừa xa hoa lãng phí, như thể đang quay một bộ phim lớn vậy.

Tôi tiến vài bước về phía hắn, hắn ném điếu thuốc trên tay đi, dùng giày nghiền nát nó, dập tắt ánh lửa.

Hắn nói: “Cậu trốn tôi làm gì?”

Trong đầu tôi nhanh chóng lướt qua rất nhiều cái cớ trong quá trình bước từng bước về phía hắn, nhưng khi tôi đến trước mặt hắn thì lại nói lời thật lòng: “Dù sao cậu cũng là một tên khốn, tôi muốn trốn là chuyện đương nhiên thôi.”

Bên tai tôi có tiếng xé gió, tôi quay đầu né đi nắm đấm của Trương Thần, hắn giơ chân lên đá nhưng lần này tôi không tránh được —— bắp chân bị hắn đá rất đau, tôi trực tiếp quỳ xuống.

Tôi cố gắng đứng thẳng dậy, hắn thẳng thắn gỡ khớp hai cánh tay của tôi, đè tôi xuống đất.

“Má! Đậu con mẹ Trương Thần! Đù má cái thằng điên này!”

Tôi đau đến mức cả người đều ướt đẫm, nhưng tôi thực sự không thể di chuyển được, sợi dây da dùng để buộc tóc của Trương Thần không biết đã đứt từ lúc nào, tóc hắn tự nhiên xõa xuống cổ, hắn nở nụ cười cực kỳ giống một con quỷ diễm lệ.

“Trần Hòa Bình, cậu đánh không lại tôi, cậu cần gì phải làm cho tôi cảm thấy không vui như vậy.”

Tôi thở hổn hà hổn hển, trong lòng đã thăm hỏi cả họ nhà Trương Thần, nhưng vẫn cố nén cơn giận: “Được rồi, đây là lỗi của tôi, cậu thả tay tôi ra trước đi, đừng đùa giỡn như này nữa.”

“Trần Hòa Bình.” Trương Thần thả tay ra rồi chạm vào mặt tôi: “Hôm nay tâm trạng của tôi không được vui cho lắm, cậu nói gì đó hay ho để dỗ dành tôi một chút đi.”

“Cậu muốn nghe chuyện hay ho gì?”

“Ví dụ như cậu nói với tôi là cậu thích tôi lâu lắm rồi, muốn chuyển vào trong tiểu khu phía tây để có thể sống cùng nhau…”

Tôi cũng không nhịn được nữa, thẳng thắn cười phì một tiếng rồi vừa cười vừa ngắt lời hắn: “Có phải là đã đến lúc đổi bác sĩ tâm lý cho cậu rồi không, suy nhược thần kinh còn chưa chữa khỏi, sao lại xuất hiện thêm cả chứng hoang tưởng nữa thế này?”

Trương Thần không lập tức phản bác lại lời tôi, hắn chỉ dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vào tôi, sau khi nhìn chằm chằm một lúc, tay hắn rời khỏi mặt tôi, dọc theo eo trượt xuống mông, véo một cái vào mông tôi, hắn âm trầm nói: “Hay là khai phá phía sau cho cậu đi, đụ thêm vài lần là có thể khiến cậu phục rồi.”

Hắn nói như vậy nhưng tôi lại cảm thấy không có gì phải sợ, trực tiếp đáp trả: “Cậu đụ tôi xong rồi giữa chúng ta coi như hết chuyện, sau này cũng không cần phải làm anh em nữa.”

Tôi thậm chí còn thả lỏng cơ thể để chờ hắn đụ.

Hắn nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng bình tĩnh nhìn lại hắn, một lúc sau, hắn đưa tay giúp tôi đẩy lại chỗ xương bị trật, chọn lúc tôi đau nhất nói: “Tôi sẽ khiến cho cậu phải mắc nợ tôi cả đời, cậu đừng mong đến chuyện hai chúng ta sẽ hết nợ.”

Trương Thần luôn là người khá là khó đoán, biểu hiện của hắn bây giờ rất ngoan cố, sau đêm nay, không biết ngày mai sẽ ra sao.

Nhưng tôi lại ậm ừ thỏa hiệp, sau khi cơn đau dịu đi, tôi từ dưới đất đứng dậy, Trương Thần không giúp tôi mà cứ nhìn chằm chằm vào tôi, chờ đến khi tôi vuốt phẳng phiu nếp nhăn trên quần áo thì mới nói: “Cậu lái xe được không?”

Tôi vỗ nhẹ vào bờ vai mỏi nhừ của mình, đáp lại hắn: “Không được.”

Hắn cau mày, dường như rất không vui - tôi biết Trương Thần thích tôi lái xe, hắn sẽ ngồi ở băng ghế sau.

Hắn im lặng vài giây rồi hỏi tôi: “Không thì tôi cõng cậu xuống dưới nhé?”

Tôi nhìn kỹ chiếc áo gió đẹp đẽ phẳng phiu của hắn: “Không cần đâu, tôi không sao.”

“Vậy lúc xuống lầu cậu vịn lên vai tôi hoặc là nắm tay tôi cũng được.”

“Vịn lan can là được rồi, cậu đi xuống dưới đi.”

Trương Thần mím môi, sau đó bước nhanh đi xuống, chớp mắt đã không thấy bóng hắn đâu nữa. Vai tôi vẫn còn đau nhức, có thể là do đổ nhiều mồ hôi nên cơ thể tôi cảm thấy hơi yếu, tôi đành phải vừa bám vào lan can vừa bước từng bước đi xuống dưới.

Khi tôi đi vòng qua bục bùng binh, đi đến bậc thang cuối cùng, đột nhiên tôi nhận ra Trương Thần đang ở lối ra của cầu thang, hắn cũng nhìn thấy tôi, giống như nam chính trong truyện ngôn tình, vừa đút một tay vào túi áo gió vừa duỗi lòng bàn tay còn lại về phía tôi.

Tôi chậm rãi đi xuống, khi đi đến ba bậc thang cuối cùng, tôi cũng đưa tay ra — vỗ bộp vào lòng bàn tay hắn, cười nói: “Sao cậu không tránh đi?”

Trương Thần cũng cười, siết chặt các ngón tay vào trong, hạ cánh tay xuống rồi nói: “Đây là lần đầu tiên cậu đánh vào lòng bàn tay của tôi đấy.”

“Binh bất yếm trá mà.”

Chúng tôi sánh vai nhau bước ra ngoài, vờ như không biết vừa rồi hắn muốn dìu tôi, cũng vờ như không biết vừa rồi tôi đang nói dối để từ chối hắn.

Vỗ tay gợi lại một câu chuyện xưa, khi tôi còn học ở trường Tiểu học Hân Hân đã có một trò chơi cực kỳ phổ biến suốt một thời. Hai người, hai tay, lòng bàn tay cách lòng bàn tay vài centimet, tay ở phía dưới cố gắng đập vào tay ở bên trên, thường là sẽ giả vờ vài lần, sau đó chỉ cần chờ cơ hội để trở tay đập lại. Khi mới bắt đầu chơi, mọi người còn rủ Trương Thần chơi cùng, sau này thì không rủ nữa —— Lý do là hắn luôn luôn đánh được người khác, còn khi bản thân ở trên thì rút lại cực kỳ nhanh, thế nên cho tới bây giờ hắn vẫn chưa bị đập lần nào.

Tôi leo lên xe của Trương Thần, ngồi vào ghế phụ và thắt dây an toàn, Trương Thần ở bên ngoài hút một điếu thuốc, giẫm tắt tàn thuốc rồi cũng leo lên xe.

Hắn thắt dây an toàn, lại hít một hơi thật sâu, tôi nhìn không nổi nữa bèn giơ tay lên vỗ vai hắn: “Đừng sợ, tôi ở bên cạnh cậu, nếu lỡ có chết thì tôi sẽ chết trước.”

Hắn không đáp mà đạp ga cho xe lao thẳng ra ngoài. Tôi đặt tay lên vai hắn một lúc, khi da thịt dưới tay không còn căng thẳng nữa thì tôi mới rút tay về.

Kỹ năng lái xe của Trương Thần khá là tốt, hắn cũng là người đầu tiên trong nhóm chúng tôi lấy được bằng lái xe. Nhưng có một năm, khi đó hắn và bạn trai lái xe ra ngoài chơi, gặp phải một vụ tai nạn xe hơi không phải ngẫu nhiên, hắn bị thương nặng còn bạn trai của hắn thì chết tại chỗ, chiếc xe bị nghiền nát cực kỳ nghiêm trọng, trong suốt mười phút sau khi được giải cứu, cả thế giới của hắn đều bị nhuốm toàn màu đỏ của máu.(App TƳT)

Từ đó về sau, Trương Thần có một số di chứng tâm lý, nếu hắn lái xe một mình thì không sao, chỉ cần có người khác ngồi trên xe và tay hắn chạm vào vô lăng thì cơ thể hắn sẽ nảy sinh sự chống cự và run rẩy —— vấn đề này không phải là vấn đề nghiêm trọng nhưng nó cũng không hề nhỏ.

Vì vậy, trong khoảng thời gian đó, hắn luôn kéo tôi đi tập lái xe với hắn, tôi ngồi ở ghế lái phụ, nhìn hắn từ lúc mới bắt đầu cả người run rẩy, nhưng bây giờ chỉ còn hơi cứng ngắc thôi.

Trương Thần lái xe đến dưới nhà tôi, chúng tôi xuống xe cùng nhau, lên cầu thang vào nhà, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, tôi bật đèn lên, thấy thức ăn trên bàn vẫn còn nóng bèn hỏi Trương Thần: “Có người tới hâm nóng đồ ăn rồi hả?”

“Ừm, ăn đồ nguội ngắt thì không được tốt.”

“Cảm ơn.”

“Không có gì.” Sau khi chúng tôi ăn tối, tắm rửa xong thì ngay lập tức mệt mỏi nằm xuống giường, không bao lâu sau, một cánh tay lạnh lẽo xuất hiện trong chăn của tôi.

Tôi không lên tiếng, mặc kệ cánh tay đó kéo lấy tay tôi, nhưng dường như Trương Thần không buồn ngủ chút nào, hắn lại nhét hai chân của mình vào, tôi cau mày, cả người cứ bị dịch sang một bên, Trương Thần lại không biết xấu hổ nói: “Tôi vào trong chăn cậu rồi, cậu ôm tôi đi ngủ đi.”

Tôi sững sờ mất ba giây, sau đó mới trả lời hắn: “Đừng có được voi đòi tiên, hoặc là tay hoặc là chân, hoặc là không có gì sất.”