Người Anh Em Của Tôi Trở Thành Thằng Tồi

Chương 2: Chương 2 :




Mơ mơ màng màng ngủ không được hai tiếng, tay Trương Thần đang ôm chặt lấy eo tôi, siết rất chặt. Tôi gạt cánh tay hắn sang một bên, cầm điện thoại di động lên rồi liếc mắt nhìn thời gian, sau đó tôi tự vò rối tóc mình trong sự bực bội.

Sáu giờ, giờ làm việc là tám giờ rưỡi, mà khu vực xung quanh cái tiểu khu này tắc muốn chết luôn ấy.

Mặc lần lượt từ quần lót, quần tây, tất chân rồi áo, tôi xỏ dép tiến vào phòng tắm để rửa tay rửa mặt, lại dùng nước súc miệng để súc miệng, cuối cùng mới mở tủ lạnh ra —— y như trong dự liệu, chẳng có cái mọe gì hết!

Khi đến đây vào lần trước, hắn nói lúc nào rảnh rỗi sẽ đi mua thêm đồ nhét vào, xem ra là hắn không có thời gian và cũng quên mất là phải nhắc nhở dì dọn dẹp mua giùm.

Lúc tôi quay trở về phòng để lấy áo khoác thì Trương Thần đã tỉnh dậy rồi. Hắn co chân, dựa người vào cái đệm mềm nhũn: “Cậu không thể không lên cái lớp tồi tàn kia được à? Đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi có thể nuôi cậu mà...”

Tôi kéo khóa áo khoác lên đến mức cao nhất, xỏ chân vào đôi giày da, hắn đã nói lời này rất nhiều lần và tôi cũng đã nghe nhiều đến mức tai sắp mọc kén hết cả lên rồi.

Tôi cầm túi trong tay, rút thẻ xe buýt từ lớp túi ngoài cùng ra, đứng thẳng người, nói: “Cậu có quan hệ gì với tôi mà cậu dám nói là cậu sẽ nuôi tôi?”

Hắn ngay lập tức im miệng, không nói nữa. Tôi mắng Trương Thần là thằng khốn ít nhiều gì cũng có chỗ đúng.

“Hay là cậu lái xe của tôi đi làm đi?” Khi tôi chuẩn bị rời đi, hắn lại nói một câu như vậy đấy.

“Hôm nay số xe của cậu bị hạn chế ra đường(1), dẹp đi.”

Tàu điện ngầm vào buổi sáng là một cuộc tranh đấu đông đúc. Cũng may là tôi đã có kinh nghiệm lâu năm trên chiến trường này, thế nên tôi đã giành được một chỗ đứng sau một trận chiến dài. Sau khi chuyển ba chuyến tàu điện ngầm, cuối cùng thì tôi cũng đáp xuống vào lúc tám giờ mười lăm phút. Tôi chạy chậm theo đám đông, quẹt thẻ vào đúng tám giờ hai mươi tám phút.

Ngày hôm nay tôi không quá may mắn. Tôi không những phải làm xong nhiệm vụ nhảy dù, mà còn phải dự ba cuộc nghiên cứu và thảo luận được mở ra ngay từ lúc sáng sớm; buổi trưa, vào lúc bụng tôi đang đói cồn cào, tôi đã phải cử một người đi nhà ăn lấy mấy suất cơm, chưa ăn được mấy miếng đã tiếp tục bận rộn chuyện công việc.

Đợi đến lúc hơi rảnh rỗi được một chút vào buổi chiều, tôi liếc mắt nhìn điện thoại di động thì mới phát hiện người anh em khốn nạn của tôi đã gọi cho tôi tận năm cuộc điện thoại, còn tin nhắn thì nhiều vô kể —— Trước khi vào văn phòng, tôi đã chuyển điện thoại di động của mình sang chế độ im lặng, tôi thấy làm như vậy thì sẽ tốt hơn.

Sự mệt mỏi khi một đêm chỉ ngủ hai tiếng cuối cùng cũng ập đến. Đầu tôi vô cùng đau đớn, tôi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn mở khóa điện thoại, nhắn lại một câu: Mới vừa hết bận.

Không thể không để ý đến hắn. Nếu như không để ý tới hắn thì hắn sẽ trực tiếp gọi điện thoại tới văn phòng. Sau đó, hắn sẽ tự xưng là em trai của tôi, vừa há mồm đã nói trong nhà có việc gấp, cần phải mau chóng tìm Trần Hòa Bình —— quá là nhàm chán mà.

Tin nhắn của tôi vừa được gửi đi không được bao lâu thì Trương Thần đã nhắn trả lời lại: “Cậu đọc xong tin nhắn của tôi đi rồi nói tiếp.”

Tôi nhấp hai ngụm trà nóng rồi mở tin nhắn ra xem, hóa ra vẫn là chuyện về tình nhân của Trương Thần.

Đúng vậy, Trương Thần có tình nhân, hơn nữa còn có cả nam cả nữ, số lượng không chỉ dừng lại ở con số một.

Người mà bây giờ hắn đang kể với tôi chính là bạn gái mối tình đầu của hắn, cũng là người tình hiện tại của hắn, Lê Dương - một cô gái trẻ đã kết hôn.

Ban đầu Lê Dương là bạn gái của Vương mập. Vương mập chính là Vương Thanh Liêm, bố của cậu ta là một uỷ viên phụ trách ban quản lý kỷ luật.

Khi đó tôi, Trương Thần và Vương mập đang là những người anh em tốt của nhau. Vương mập đã hẹn hò với Lê Dương được vài năm, mặc dù mập mạp và mỹ nữ không tương xứng với nhau cho lắm nhưng họ vẫn có thể miễn cưỡng được coi là một đôi trai tài gái sắc. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì họ sẽ kết hôn với nhau ngay sau khi cả hai tốt nghiệp đại học —— Tuy nhiên, một chuyện bất ngờ đã xảy ra: Bố của Vương mập bị song quy.(2)

Cả đời bố của Vương mập phụ trách ban quản lý kỷ luật, cuối cùng lại bị vướng vào vụ án tham nhũng của mẹ Vương mập. Một gia đình tốt đẹp ngay lập tức tan vỡ chỉ trong một đêm, sự nghiệp chính trị của Vương mập về cơ bản cũng đã bị vẽ lên một dấu chấm hết.

Vợ chồng vốn là chim liền cành, tai vạ đến nơi thì tự mình bay đi; huống chi hai người Lê Dương Vương mập còn chẳng phải là vợ chồng gì, tan rã thì cứ tan thôi. Tuy nhiên, không lâu sau đó, Lê Dương lại lù lù xuất hiện ở bên người Trương Thần.

Vào lúc Vương mập định tìm Trương Thần để liều mạng, tôi đã đứng ở giữa để kéo bọn họ lại, hòa giải nói tất cả đều chỉ là hiểu lầm.

Trương Thần lại châm một điếu thuốc, hắn nói: “Cô gái kia có vóc người rất đẹp, người cũng hăng hái nữa.”

Cuối cùng thì Vương mập cũng không có đoạn tuyệt quan hệ với Trương Thần, nguyên nhân không vì gì khác, Trương Thần hút xong điếu thuốc rồi vỗ vỗ cánh tay của Vương mập: “Cậu là anh em của tôi, thế nên tôi sẽ đưa cậu ra nước ngoài. Nếu cậu có bản lĩnh thì sống cho ra hình người ở bên đó rồi hãy quay về đây đánh tôi; còn nếu như cậu không có bản lĩnh thì ở bên đó tìm một cô gái người nước ngoài rồi sinh hai đứa bé đi. Còn nếu như cậu không nuôi nổi chúng thì tôi cũng sẽ nuôi bọn nhỏ giúp cậu.”

Đôi mắt Vương mập ngay lập tức đỏ lên.

Vương mập và đa số những người anh em của tôi đều cho rằng Trương Thần làm vậy là để cắt đứt tưởng niệm của Vương mập. Đợi sau khi Vương mập yên tâm lấy tiền ra nước ngoài sống thì hắn mới đi đánh Lê Dương.(App TƳT)

Nhưng Trương Thần lại nói với tôi, hắn là thật lòng rất yêu thích Lê Dương —— hắn cho là cả đời này hắn sẽ đi trên con đường không thể quay về của bố mình, nhưng khi Lê Dương lột sạch quần áo và trần trụi nằm trên giường của hắn, hắn lại cứng lên, cũng cực kỳ muốn làm tình. Mặc dù vậy, hắn lại không có dự định kết hôn với cô ta, thế nên không có lần nào hắn lên giường mà không mang theo bao cao su.

Lê Dương tìm cho mình một cái lốp xe để phòng hờ. Sau khi lên giường mấy lần, cô ta bất ngờ có thai. Trương Thần bèn cho cô ta một khoản tiền, sau đó nhanh nhẹn nói lời chia tay.

Mấy năm trước, chồng của Lê Dương có việc cần phải nhờ vả Trương Thần; thế nên dưới sự ngầm đồng ý của người đàn ông kia, Trương Thần và Lê Dương lại ở bên nhau.

Lần này Trương Thần bùm bùm bùm nhắn đến tận mấy chục cái tin nhắn, hóa ra là việc cung cấp hàng hóa của chồng Lê Dương xảy ra vấn đề. Theo lý thì tất cả phải được trả lại và phải bồi thường do vi phạm hợp đồng, nhưng Lê Dương lại không làm. Không những thế cô ta còn gọi riêng cho Trương Thần, khóc lóc nức nở khiến hắn cảm thấy nhức đầu chết đi được.

Trương Thần mắng hết mấy chục tin, cuối cùng mới hỏi tôi một câu: “Cậu nói tôi nghe thử coi, tôi có nên đá phắt cô ta đi không nhờ?”

Đầu óc tôi thậm chí còn cảm thấy đau nhức hơn cả lúc trước, thế nên tôi dứt khoát trả lời một câu: “Tùy cậu.”

Trương Thần có một vẻ ngoài cực kỳ đẹp mắt, nhưng thứ được bao bọc bên dưới vẻ ngoài đẹp đẽ đó là một linh hồn xấu xa.

Hắn là một tên cố chấp, có lòng dạ ác độc nhưng cũng là một người thông minh. Hắn chắc chắn là đã có quyết định của riêng mình, nói với tôi nhiều thứ như vậy chẳng qua là để xả bớt tâm trạng tiêu cực ra thôi; đồng thời cũng là để làm giảm bớt đi một chút áy náy.

Không lâu sau đó, điện thoại di động lại sáng lên một lần nữa.

“Ba triệu, xong.”

Đúng là là đủ tuyệt tình. Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của chồng Lê Dương chỉ có giá ba triệu.

Tôi nhắn lại ba chữ “nén bi thương”, sau đó tắt điện thoại rồi xử lý nốt chỗ công việc còn lại.

Cuối cùng cũng đã tới giờ tan làm. Tôi mặc áo khoác, cầm điện thoại lên, đang định đi ra ngoài thì lòng bàn tay chợt cảm thấy có một sự rung động. Tôi cúi đầu xem điện thoại di động, trên màn hình khóa hiện lên một tin nhắn rõ ràng.

“Tôi có chút đau khổ, muốn gặp cậu.”

Tôi vuốt màn hình, nhắn câu trả lời “Ngày khác đi, hôm nay không có sức, không chịch cậu được đâu.”

Sau khi gửi đi tin nhắn này, tôi thẳng thắn tắt điện thoại rồi đi về nhà.

---

Ông nội đã bị mắc bệnh tuổi già, bên cạnh không thể không có người trông nom, thế nên Trương Thần đã sai người đưa ông đến chỗ viện dưỡng lão tốt nhất. Về khoản này hắn thực sự đã cho tôi một ân huệ lớn.

Trên đường về nhà tôi ghé qua chợ thực phẩm để mua mấy món ăn. Lúc đi bộ trở về chỗ tiểu khu cũ, dọc đường tôi đã tình cờ gặp không ít người quen. Đợi đến khi về tới cửa nhà, tôi vừa vặn gặp được bác gái hàng xóm, thế nên chúng tôi đã hàn huyên tâm sự với nhau vài chuyện gia đình.

Bác gái bắt chuyện muốn tôi qua nhà bác ấy ăn cơm, tôi khéo léo nói lời từ chối.

Cuối cùng cũng vào được nhà, cảm giác mệt mỏi ập đến, ngay cả động tác cởi giày của tôi cũng trở nên chậm chạp.

Tôi cởi quần áo, ném chúng vào trong máy giặt rồi mở vòi hoa sen để tắm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ thì mới hơi tỉnh táo hơn một chút.

Khi tôi đang nấu cơm trong bộ quần áo mặc ở nhà, bên tai là tiếng máy giặt kêu ầm ầm vang vọng, cũng nhờ vậy mà căn nhà này bớt trống trải hơn một chút.

Một mặn, một chay, một bát cơm, tôi cởi tạp dề ra, đang định ngồi xuống ăn cơm thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc cốc.

Người khác tới nhà tôi đều sẽ nhấn chuông cửa ở phía trên, còn người gõ cửa thì e là chỉ có một.

Đầu tôi lại bắt đầu đau. Tôi lê đôi chân xỏ dép lê bước ra mở cửa, nhìn cũng không thèm nhìn một cái đã thẳng thắn quay về cầm bát lên ăn cơm.

“Đang ăn cơm à?”

Trương Thần hỏi tôi. Dù hắn đang đứng ở cửa nhưng tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong không khí.

“Đang ăn đây. Đóng cửa, đổi giày, cậu cũng vào làm bát cơm luôn nhé?”

“Được.”

Hắn đóng mạnh cánh cửa ở phía sau lưng mình, quen cửa quen nẻo đi đôi dép lê được đặt ở phía dưới cùng, áo khoác cởi ra thì bị hắn ném lên ghế sô pha, sau đó hắn ngồi xuống chỗ đối diện với tôi.

Tôi ấn nút trên nắp nồi cơm, đưa cả đũa và bát cho hắn: “Như này đủ chưa?”

“Đủ rồi.”

Vì vậy, chúng tôi bắt đầu mặt đối mặt ngồi ăn cơm. Một thịt một rau chẳng mấy chốc đã bị chúng tôi chén hết. Tôi bèn lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp cá mòi, mở hộp ra rồi đổ vào đĩa, cố ý hỏi: “Muốn không?”

“Muốn.”

Không biết bắt đầu từ lúc nào, cứ khi nào tôi đi tìm hắn thì quan hệ giữa hai người chúng tôi sẽ được ngầm hiểu là mối quan hệ bạn giường; còn khi hắn tới tìm tôi, mối quan hệ giữa hai chúng tôi mới là mối quan hệ giữa hai thằng anh em bạn bè.

Sau khi ăn xong bữa cơm trong sự im lặng, tôi thu dọn bát đũa rồi để chúng vào trong bồn nước, Trương Thần tự động tự giác cầm khăn lau, bắt đầu lau dọn bàn.

Bảy giờ đúng, chúng tôi cùng nhau ngồi vào sô pha xem bản tin thời sự được phát sóng trên TV.

Tôi tiện tay cầm lên quả táo tây, dùng dao con bắt đầu gọt vỏ táo. Sau đó, tôi chia nó làm hai nửa rồi đưa cho Trương Thần một nửa.

Trương Thần nhận lấy táo, cắn một miếng, nói: “Anh ơi, anh tốt thật đấy.”

Tôi câm lặng nhìn hắn, không biết tại sao tôi lại nhớ tới mấy chuyện xảy ra trong bãi đậu xe vào buổi tối ngày hôm qua.

Trương Thần là thằng khốn nạn —— tôi âm thầm tự nhủ một lần trong lòng như thế đấy.

Đợi đến khi cả hai ăn xong táo, hắn nằm gối đầu trên đùi tôi với vẻ vô cùng quen thuộc. Hai chân gác lên tay vịn sô pha, tay thì mở điện thoại di động, bắt đầu nhắn tin nói chuyện với người khác trên Wechat.

Hình như cái gì hắn cũng hiểu một ít, thế nên hắn đã dùng một loại trạng thái cực kỳ thoải mái và sung sướng để khiến cho người khác giúp hắn cướp đoạt tiền tài. Sau khi nói chuyện công việc xong, hắn bèn bấm vào một tài khoản khác, sau đó đưa điện thoại di động về phía tôi: “Cậu thấy tên nhóc này có đẹp không?”

Tôi đưa tay nhận lấy điện thoại di động, tắt nguồn điện thoại một cách gọn gàng và nhanh chóng, sau đó tiện tay ném nó lên bàn trà.

Trương Thần cười khúc kha khúc khích, hắn ngẩng cái cổ xinh đẹp của mình lên: “Sao thế, cậu đang ghen tị à?”

Tôi đưa tay nhéo má hắn một cái: “Đừng có quậy nữa.”

Trương Thần nhìn chằm chằm vào tôi từ dưới lên, nhìn chăm chú được một lúc thì lại đột nhiên nở nụ cười, nói: “Đến chịch tôi đi.”

“Đây là nhà của tôi đấy nhé.” Tôi cực kỳ có kiên nhẫn mà nói lời nhắc nhở hắn về quy tắc ngầm giữa hai chúng tôi: “Nếu như cậu chơi một mình Lê Dương vẫn chưa cảm thấy đủ thì cậu có thể đi tìm những nguồn cám dỗ khác. Dù có là gì thì đó cũng không phải là vấn đề về mặt tiền nong.”

“Thật là nhàm chán.” Trương Thần không ngửa đầu lên nữa, hắn chuyển sang tránh đi tầm mắt của tôi.

“Cậu thấy nhàm chán chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng cảm thấy nhàm chán.”

Tôi không kiềm chế được nữa, quyết định đưa tay bóp véo mặt Trương Thần: “Cậu đừng có ở đây thương xuân bi thu nữa. Tránh đi, đi tắm rửa đi.”

Trương Thần ngáp một cái, khăng khăng phải đẩy lại tôi một cái rồi mới tiến vào buồng tắm.

Đợi đến khi hắn đóng cửa lại, nụ cười trên mặt tôi cũng nhạt đi một chút. Cuộc giao chiến vừa rồi nhìn kiểu gì cũng giống như là một loại thăm dò, và đó mới thật sự là thứ nhàm chán.

Đã nói là sẽ làm bạn giường của nhau rồi, thế nên ngoại trừ việc này tôi cũng không cần phải đi sâu vào bất cứ điều gì nữa.

Chú thích:

(1) hiện giờ bên Trung có luật “số cuối hạn chế”. Theo đó, luật quy định các phương tiện xe hơi của các cơ quan đảng, nhà nước, xe của các đơn vị sự nghiệp, xe hơi cá nhân, doanh nghiệp, xe hơi của các cơ quan nước ngoài đóng tại Bắc Kinh có số cuối là 1 và 6 bị cấm lưu hành vào thứ 2, số cuối là 2 và 7 cấm lưu hành thứ 3, số cuối 3 và 8 cấm lưu hành thứ 4, số cuối 4 và 9 cấm lưu hành thứ 5, và số cuối là 5 và 0 sẽ bị cấm lưu hành vào thứ 6.

(2) Song quy: là một quy trình xử lý kỷ luật nội bộ do Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc - và các chi bộ cấp dưới của tiến hành với các thành viên của Đảng bị nghi ngờ “vi phạm kỷ luật”, thường liên quan đến tham nhũng.