Sáng sớm như đã hẹn, Khánh Hoàng lái xe đến nhà đón Hạc Linh. Nhưng trên xe anh bây giờ có tận 4 người, thêm cả Mẫn Chi và Hạc Thần.
" Hai em là người yêu của nhau sao? "_ Khánh Hoàng liếc nhìn gương chiếu hậu nhìn hai đứa nhỏ ở phía sau cùng chụm đầu lại một cái điện thoại.
" Sắp thôi. "_ Hạc Thần vừa nói xong liền bị Mẫn Chi đánh một phát vào tay, con tướng trong game ngỏm rồi.
Hạc Linh vừa lên xe đã ngủ. Bọn họ đi vô cùng sớm vì trại trẻ mồ côi nằm ở bên ngoài thành phố, mất gần 2 giờ mới đến nơi còn phải ghé mua một một chút quà vặt cho đám trẻ.
" A, chị đẹp đến rồi còn có anh bé nữa. "
Đám trẻ trong cô nhi viện nhìn thấy Hạc Linh và Hạc Thần đến thì vô cùng vui vẻ chạy đến ôm lấy hai người. Mẫn Chi liếc nhìn chiếc xe hơi bản giới hạn khác đã đổ vào trong bãi trước họ, hẳn là còn có người khác nhỉ?
" Anh đẹp trai lâu quá không gặp anh. "_ Một đứa trẻ lớn nhất trong đám nhìn qua chắc tầm 15 tuổi nhìn Khánh Hoàng cười tươi.
" Ô chỉ có em là nhớ anh thôi sao? Đau lòng quá đi!! "_ Khánh Hoàng ôm lấy bản thân mếu máo nói.
" Không có, em nhớ mà. Anh đẹp trai. "_ Mấy đứa trẻ khác bắt đầu nhốn nháo chạy sang ôm anh.
" Anh chị là…? "_ Một cậu bé nhỏ xíu chừng 6 tuổi đi đến trước măt Mẫn Chi và Hạc Thần hỏi.
" Chị đẹp gái này là Mẫn Chi, chị gái lần đầu đến còn hơi ngại ngùng một chút. "_ Hạc Linh bế đứa bé trên tay giới thiệu.
" Oa hôm nay có tận ba anh đẹp trai và hai chị đẹp gái đến luôn. "
" Thật vui quá đi. "
" Ba anh? "_ Khánh Hoàng khó hiểu rõ là bọn họ chỉ có hai người mà ta.
" Hồi nãy có một anh đẹp trai khác đến đó ạ, anh ấy cũng đến đây vài lần rồi. "
" Mấy đứa qua đây, tụi chị có mua bánh cho các em ăn nè. "
Hạc Linh không quan tâm đến người đó là ai mà dắt tay tụi nhỏ đi qua xe mình, Khánh Hoàng mở cóp sau ra trên trong đầy những túi bánh kẹo.
" Nhớ là ăn ít thôi đó, nếu không lại đau răng cho mà xem. "
" Sâu mà ăn răng thì sẽ vô cùng đau đó nha. "
Bốn người vừa phát quà vừa dặn dò bọn trẻ, không khí vô cùng vui vẻ.
" Xin chào sư cô. "
Hạc Linh chấp tay cúi người chào sư cô đang đi tới, bà ấy cũng cúi người chào mọi người.
" Cảm ơn quà của các con nhé. Các con đã cảm ơn anh chị chưa? "_ Sư cô nhìn đám trẻ hỏi.
" Dạ cảm ơn các anh chị ạ. "_ Bọn trẻ vô cùng ngoan ngoãn cúi đầu cảm ơn.
" Ngoan quá đi. "_ Hạc Linh / Mẫn Chi
" Các con đến thật đúng lúc, hôm nay chúng ta cùng viện dưỡng lão bên cạnh tổ chức một buổi diễn văn nghệ nhỏ đó. Nếu không gấp thì ở lại chơi nhé. "_ Sư cô mỉm cười nhân hậu nói.
Mọi người đều rất phấn khích cùng sư cô và các bạn nhỏ đi bộ đến viện dưỡng lão bên cạnh. Hai bên rất gần nhau, chỉ tầm 5 phút là đến nên các bạn nhỏ vẫn hay sang đây chơi với các cụ.
Vừa qua đến nơi Hạc Thần đã kéo Ân Mẫn Chi đi qua chỗ khác, anh từng sang đây nên dẫn cô đi tham quan trước.
" Chúng ta đến đó đi Hạc Thần. "
Ân Mẫn Chi kéo anh về phía các cụ đang vẽ tranh cho nhau, cô cũng có chút năng khiếu vẽ nên cũng muốn vẽ tặng họ một bức tranh.
Vẽ xong lại đi qua chỗ các cụ đang làm đồ thủ công, tuy đã già tay chân không còn nhanh nhẹn còn bị run nhưng đồ họ làm ra vô cùng đẹp mắt. Họ còn rất vui vẻ chỉ cho Ân Mẫn Chi tận tình nữa cơ, cô đang chăm chỉ học theo liếc mắt nhìn thấy Hạc Thân đang chau mày đang giỏ một cách khó khăn.
" Haha, xấu quá đi. Bà ơi, nhìn cậu ấy kìa. "_ Ân Mẫn Chi kéo tay bà cụ chỉ về phía Hạc Thần.
" Ơ… tớ không có khéo tay mà. "_ Hạc Thần bĩu môi, việc này anh không làm được nhưng mà lúc nãy vẽ tranh anh vẽ vô cùng đẹp luôn đó nha. Ân Mẫn Chi cũng bất ngờ về tài nghệ vẽ tranh của anh.
" Tada, tớ làm xong một cái rồi nè. "_ Ân Mẫn Chi giơ một cái giỏ nhỏ lên trước mặt anh, cười tươi khoe khoang.
" … "_ Hạc Thần giận dỗi không thèm để ý đến cô, quay mặt sang nơi khác cậm cụi làm việc của mình.
" Ơ giận tớ sao? "_ Ân Mẫn Chi ngơ ngác nhìn anh.
" Không thèm. "_ Hạc Thần
" Rõ là đang giận mà… "_ Ân Mẫn Chi chớp chớp mắt.
" Còn không mau dỗ dành bạn trai đi cháu bé. "_ Bà cụ ngồi đó nhìn hai người liền bậc cười, đúng là tình yêu lúc trẻ tuổi là khoảng thời gian đẹp nhất.
" Cậu ấy đâu phải bạn trai cháu đâu ạ. "_ Ân Mẫn Chi trề môi, ai thèm dỗ chứ.
" Vậy sao? "_ Bà cụ ngạc nhiên.
" Nhìn hai đứa đẹp đôi lắm đó. "_ Bà cụ khác nói thêm vào.
" Nhưng mà cậu ấy mãi không chịu đấy bà, thật là khó cua mà. "_ Hạc Thần oái âm lên tiếng như đang trách móc cô vậy.
" Hạc Thần sang đây giúp anh đi. "_ Khánh Hoàng gọi lớn, Hạc Thần đặt món đồ trong tay xuống đi về phía anh.
" Chị Linh đâu rồi anh? "_ Hạc Thần
" Chị ấy cùng sư cô vào trong bếp rồi. "_ Khánh Hoàng
" Thằng nhóc đó tính tình rất tốt đó, từ bé đến lớn luôn cùng chị gái và ba của mình đến đây giúp đỡ còn mua rất nhiều đồ. "
" Trông thằng bé có hơi ít nói thế thôi nhưng lúc nào nó cũng vui vẻ hết, không chê cái gì luôn đó."
" Cháu bé phải biết nắm bắt một đứa bé tốt như vậy đó biết chưa? "
" Rồi cùng nhau sống đến già, hiểu không? "
Các ông bà lão liên tục nói làm cô đơ người.
" Tụi con mới học cấp 3 thôi… Tính chuyện tương lai thì có hơi… "_ Ân Mẫn Chi gãi gãi đầu nhìn anh phía bên kia đang cùng anh Khánh Hoàng rinh bàn ra.
" Không đâu, cháu còn trẻ nên không hiểu. Đợi sau này khi trưởng thành rồi, muốn tìm được một người thật lòng vì mình thật sự là rất khó. "
" Đúng thế! "
Ân Mẫn Chi im lặng nhìn Hạc Thần đang chăm chỉ làm việc, lâu lâu cũng sẽ quay lại nhìn cô.
Hạc Linh cùng sư cô đi vào trong bếp, trên đường nói không ít chuyện. Vừa vào trong một bóng dáng quen thuộc khiến cô khựng người lại, sao Hoằng Cẩn Du lại ở đây chứ? Nhìn anh sắn tay áo lên nấu nướng, mồ hôi nương theo xương mặt mà chảy xuống khiến cho trái tim của Hạc Linh khẽ rung lên.
" Cậu Hoằng? Tôi còn tưởng cậu đang vẽ tranh cùng các cụ chứ? "_ Sư cô
" À tôi… "
Hoằng Cẩn Du vừa ngước mặt lên liền đụng ngay ánh mắt của Hạc Linh. Vốn dĩ anh đến đây vì đã từng hứa với các cụ sẽ đến tham gia buổi tiệc văn nghệ nhỏ này không hề hay biết là còn có Hạc Linh xuất hiện.
" Sao vậy? Hai ngưòi quen biết nhau sao? "_ Sư cô thấy anh nhìn Hạc Linh thì hỏi.
" Ừ, chúng tôi làm cùng bệnh viện. "_ Hoằng Cẩn Du né tránh ánh mắt của cô.
" Vậy thì tốt quá rồi. Vậy hai người ở đây nhé? Tôi ra ngoài xem tình hình đã đến đâu rồi. "_ Sư cô nói xong liền rời đi.
Hai người rơi vào tĩnh lặng, Hạc Linh thở ra một hơi đi về phía mấy túi rau.
" Tôi lặc chúng ra nhé? "_ Hạc Linh
" Ừ… "
Hạc Linh đi lấy một cái rỗ lớn đến rồi xuống lặc rau, được vài cành thì Hoằng Cẩn Du đi tới ngồi xuống trước mặt cô.
" Hạc Linh, tôi thật sự xin lỗi về ngày hôm đó… "_ Hoằng Cẩn Du thật sự đã suy nghĩ rất nhiều về hành động của mình ngày hôm đó. Cùng với những lời nói của cô đã khiến anh hối hận về suy nghĩ của mình.
Hạc Linh ngước lên nhìn anh.
" Không sao… "
" Tôi cũng xin lỗi về lời nói của mình… do tôi mất bình tĩnh nên nói ra lời không hay. "_ Hạc Linh cười cười.
Tam quan cái gì chứ? Là bọn họ nhất thời có suy nghĩ khác nhau mà cô lại cho rằng họ tam quan không hợp sao? Ai cũng sẽ có cái đúng của họ, chỉ là do ta không hiểu nên cho rằng họ mới là người sai. Thật trẻ con mà!
" Em không có lỗi, là do tôi suy nghĩ không thấu đáo. "
" Tôi thích em, thích từ ngày đầu chúng ta vô tình gặp nhau ở lớp học Giải Phẩu. Thật sự đã qua rất nhiều năm, dù không gặp nhau nhưng hình bóng em trong đầu tôi không cách nào xóa bỏ được. "
" Vì thế em đừng không để mắt đến tôi được không? Tôi, tôi thật sự đã rất buồn khi em nói chúng ta tam quan không hợp… "
Hoằng Cẩn Du mím môi nói hết lòng mình ra rồi lại chỉ biết cúi đầu buồn bã.
Hạc Linh nhìn anh, hoàn toàn không nghĩ anh sẽ thổ lộ với cô trong hoàn cảnh này.
" Này, ngước mặt lên đi. Tôi không muốn có một người bạn trai yếu đuối đâu đấy. "_ Hạc Linh nữa đùa nữa thật nhìn anh.
" Thật sao? Em… tôi… "_ Hoằng Cẩn Du ngước mặt lên cuốn quít đến nổi không biết phải nói gì.
" Qua bên kia, nấu đi khét bây giờ. "_ Hạc Linh
Hoằng Cẩn Du rất vui vẻ nghe lời cô.
Buổi tiệc diễn ra vô cùng suôn sẻ, ai nấy đều vui vẻ ca hát nhảy múa. Ân Mẫn Chi lại được nhìn thấy một mặt khác nữa của Hạc Thần khi anh không ngại cằm tay một cụ ông, cụ bà nhảy múa, anh lại vô cùng yêu thích con nít nữa.Một đứa trẻ bị ngã anh liền chạy tới dỗ dành còn phủi bụi cho nó nên bọn trẻ và mọi người rất quý anh, liên tục gấp đồ ăn vào trong chén cho anh.
" Cậu thấy thế nào? "_ Hạc Thần đang lái xe đưa cô về nhà. Kết thúc một ngày vui vẻ ấy về đến nhà anh thì cũng đã hơn 9 giờ tối.
" Rất vui luôn. "_ Ân Mẫn Chi cười tít mắt, xem lại những tấm hình chụp kỉ niệm.
Đây là lần đầu tiên mà cô đến những nơi này, trước đây hoàn toàn không nghĩ nó sẽ thú vị như thế.
" Này… tặng cho cậu. "_ Mẫn Chi đặt một con gấu được đan bằng các sợi tre lên trước xe anh.
" Là lúc sáng cậu tự làm sao? "_ Hạc Thần nhìn con gấu đáng yêu hỏi.
" Tất nhiên rồi, tớ quá khéo tay chứ gì khà khà. "_ Ân Mẫn Chi mỉm cười nhìn thành quả.
" Cảm ơn nhé. "_ Hạc Thần vươn tay xoa đầu cô.
Hạc Thần hoàn toàn không biết để làm ra con gấu này cô đã bị đứt tay do mảnh tre quá mãnh và sắc nhưng cô đã mau chóng chùi đi vết máu và không dán băng keo cá nhân vì không muốn anh nhìn thấy lại lo lắng không đâu.