Nhất Dật từ sau ngày hôm đó luôn suy nghĩ về Thương Tinh, thật tâm anh đã rất khó chịu khi nghĩ về việc
Thương Tinh yêu một người nào đó.
"Ực, Nhất Dật đến cái chỗ gì nè... rước tớ coi."
Từ trong điện thoại, Nhất Dật có thể cảm nhận được là Bạch Thương Tinh đang say xỉn. Không phải chứ? Bọn họ hẹn hò mà lại suốt ngày vào quán bar làm gì?
Khi anh đến nơi mới biết là cái tên Lục Chương kia định lợi dụng cô say xỉn để làm bậy bạ nhưng... Đội trưởng đội võ thuật lại bị một cô gái có chút võ mèo đánh cho mặt mày bẩm dập?
Nhất Dật nuốt một ngụm nước bọt sợ hãi nhìn cô gái đang cuộn tròn nằm trên ghế ngủ kia, còn có hai cái áo khoác của Hạc Thần và Ngũ Hoàng đắp trên đắp dưới. Bà cô ơi, chuyện này lan truyền ra ngoài ai dám lấy cô làm vợ đây?
"Người này thì sao? "_ Nhất Dật nhìn về phía Thương Tinh.
" Đưa cậu ấy về trước đi, ở đây tớ tự giải quyết được. "
Hạc Thần và Ngũ Hoàng, hai con người tận mắt chứng kiến cảnh tượng hãi hùng ấy vẫn đang còn rùng mình đây.
Bạn thân bọn họ, cô gái chưa đầy 55 cân đánh đội trưởng đợi võ thuật cơ đấy.
Nhất Dật gật đầu bế cô ra xe của mình, Bạch Thương Tinh rất không ngoan chỉ muốn ở trong lòng anh. Nhất Dật cũng hết cách để cô vừa ngồi trên đùi vừa lái xe về.
" Cậu cứ như vậy, làm sao tớ yên tâm để cho người khác chăm sóc cậu đây?"_
_ Nhất Dật nhìn cô gái liên tục cọ
mặt vào ngực mình tìm hơi ấm.
Tối đó, Ân Mẫn Chi lại lên cơn đau bụng. Dạo gần đây còn thường xuyên đau bụng dù đã qua kì kinh nguyệt. Nhà cũng đã hết thuốc giảm đau nên cô bám vào tường từ từ đi qua phòng Ân Nhạc Huân kêu em trai đưa mình đến bệnh viện.
" Thấy chưa, em đã bảo là chị phải đi khám rồi mà không chịu nghe. "_ Ân Nhạc Huân đứng bên cạnh giường bệnh nhìn cô đang truyền nước biển, vừa nãy cô điều dưỡng tiêm cho cô một liều thuốc giảm đau.
Nữ điều dưỡng vừa tới lấy máu đi xét nghiệm rồi, sáng ngày mai là có kết quả.
"Đừng nói với bố mẹ đó. "_ Ân Mẫn Chi nhắm mắt cũng không quên nói với cậu. Họ đang công tác ở nước ngoài những chuyện nhỏ này nói ra chỉ khiến họ lo lắng không đâu mà thôi.
Ngày hôm sau cả hai chị em đều nghỉ học, Ân Nhạc Huân cũng ở trong bệnh viện cả đêm với cô. Sáng cậu dậy sớm đi mua cháo cho cô ăn, về lấy cháo ra cho chị gái thì cô điều dưỡng đến gọi cậu đi nghe kết quả xét nghiệm.
"Alo."_ Mẫn Chi mở điện thoại lên, đám người Thương Tinh gọi điện video call với cô.
"Sao cậu không đi học?"
"Đó chẳng phải là bệnh viện sao?"
"Cậu bị bệnh à?"
" Cậu đau ở đâu sao?"
Bọn họ nháo nhào lên khi nhìn thấy cô đang mặc áo bệnh nhân nhất là Hạc Thần cứ luôn chau mày nhìn cô.
" Haha, không sao. Chỉ là hôm qua đau bụng quá nên tớ mới phải vào đây thôi, trưa là về ngày ấy mà. "_
_ Ân Mẫn
Chi cười cười.
"Có chuyện gì cũng phải nói có biết chưa? "_ Thương Tinh lo lắng nói.
" Biết rồi mà. "_ Mẫn Chi
" Học xong bọn tớ sẽ đến thăm cậu. "_ Thương Tinh
" Không cần đâu tớ..."
" Cấm cãi."
Ân Mẫn Chi cũng chỉ biết cười.
"Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi. "_ Ngũ Hoàng
"Được.".
_ Ân Mẫn Chi
Hạc Thần im lặng, anh cảm thấy tình trạng cô không nhẹ như cô nói đầu vì anh thường xuyên nghe cô bảo là đau bụng nhưng không lần nào cô chịu đến bệnh viện cả.
" Bác sĩ, tình trạng của chị tôi..."_ Ân Nhạc Huân mở cửa đi vào.
" Đây, cậu xem đi rồi tôi sẽ nói qua. '_ Bác sĩ nữ đặt tờ giấy xét nghiệm lên bàn.
Ân Nhạc Huân căn bản không hiểu, nhưng có một dòng chữ khiến cho cậu không khỏi chau mày.
Chẩn đoán: buồng trứng bị nhiễm trùng nặng, sẽ không thể mang thai được nữa.
" Không thể mang thai là sao bác sĩ? "_ Ân Nhạc Huân ngẩn người hỏi vị bác sĩ trước mặt.
"Trong máu của cô Ân, chúng tôi phát hiện có một lượng lớn chất kích thích gây béo cực mạnh. Chất này chỉ có trong một loại thuốc nhưng loại thuốc ấy từ lâu đã bị cấm sản xuất, tôi không hiểu vì sao cô Ân lại phải dùng đến loại thuốc này. Nó nguy hiểm giống hệt như thuốc phiện... nhưng không gây cảm giác thèm khát. "
"Nó là xâm nhập vào gây tổn hại rất nhiều cơ quan trong cơ thể cô Ân nhưng may mắn là cơ quan ấy đã chống lại được nhưng buồng trứng là nơi yếu nhất... nên nó đã bị hư hại rất nhiều. "_ Bác sĩ đẩy gọng đẩy nói.
"Sao có thể chứ? Chị tôi sao lại dùng đến loại thuốc đó được chứ bác sĩ? Có nhầm lẫn gì không?"_ Ân Nhạc Huân không tin, chị cậu cân đối như vậy cần gì đến thuốc than chứ?
" Không thể nào sai xót được đâu vì hôm nay chị cậu là người duy nhất đến xét nghiệm máu..."
" Có... có cách nào khác cứu chữa không? Chị ấy, chị ấy còn chưa đủ 18 tuổi mà bác sĩ... "_ Ân Nhạc Huân run rẩy rồi, nếu chị ấy biết mình không thể mang thai liệu chị ấy có nghĩ đến chuyện tiêu cực không?
Vị bác sĩ kia lắc đầu.
" Bệnh nhân đã dùng rất nhiều thuốc giảm đau. Nếu ngay từ đầu bệnh nhân chịu đến bệnh viện thì tình trạng sẽ không đến nổi như vậy. "
" Bây giờ, chúng tôi sẽ bắt đầu lọc máu cho cô ấy mang hết các chất thuốc bẩn ra ngoài nhưng nó cần phải có sự chấp thuận của bệnh nhân và gia đình. Còn về việc có thể mang thai nữa hay không... thì câu trả lời đã được tôi ghi trên giấy. Nhưng muốn chắc chắn hơn nữa thì phải chụp X-quang quan sát thế nào rồi mới đưa ra kết quả đúng 100% được... nhưng chẩn đoán của tôi là đúng đến 90%. "
Ân Nhạc Huân thần thờ đi về phòng bệnh, bác sĩ bảo theo như kết quả chẩn đoán thì Ân Mẫn Chi chỉ có 5% cơ hội mang thai. Nhưng nếu dùng các biện pháp khác thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có thể dùng cách truyền thống... 5% đó chị cậu may mắn có được ư?
"Cạch."
Ân Nhạc Huân mở cửa đi vào.
" Không phải chỉ nghe kết quả xét nghiệm thôi sao? "
" Sao lại lâu như vậy?"
Ân Mẫn Chi nhìn Ân Nhạc Huân.
"Kết quả thế nào?"
".."
Ân Nhạc Huân không biết nên nói thế nào.
"Sao vậy?"
Ân Mẫn Chi nhìn thấy em trai cứ luôn im lặng, không phải chỉ là đau bụng bình thường thôi sao?
"Chị dùng đến thuốc tăng cân sao?"
"Trong máu chị người ta phát hiện một lượng lớn chất kích thích tăng cân... "
"Nó xâm nhập vào tất cả các cơ quan... nhưng chỉ có buồng trứng là không thể chịu được nên... nên..."