Hơn một tuần sau, bệnh nhân kia đã tỉnh dậy và có thể ăn uống bình thường được. Một luật sự nổi tiếng đã đến và giúp bào chữa cho gia đình nạn nhân khiến cho tên tội phạm kia phải chịu bản án thích đáng của pháp luật.
Hoằng Cẩn Du vừa nhìn đã nhận ra anh ta vì anh ta là bạn thân của Hạc Linh, trước đây vẫn rất thường hay thấy anh ta đến trường học ké cô.
" Cảm ơn cậu. "_ Hạc Linh. Hai người đang đứng trên sân thượng của bệnh viện.
" Ồ từ khi nào mà cậu lại trở nên khách sáo như thế? "_ Khánh Hoàng
" Tớ mệt lắm… "
Hạc Linh gục đầu, có lẽ hơn 1 tuần nay thời gian nghỉ ngơi của cô vô cùng ít. Nói đúng hơn là cô không có tâm trạng nghỉ ngơi, mỗi khi buồn bực cô liền làm việc không màn mệt mỏi.
" Tiểu Linh… "_ Khánh Hoàng đi tới ôm cô vào lòng, vỗ về cô. Bọn họ làm bạn thân hơn 10 năm rồi, đây có lẽ là lần thứ 2 anh nhìn thấy cô trong tình trạng này
" Lần này cậu về nước trong bao lâu? "_ Hạc Linh
Khánh Hoàng ít khi ở trong nước, cũng may lần này anh về đúng lúc cô cần anh. Nếu không cô sẽ bị stress đến chết mất.
" Chắc khoảng 1 tháng đó… Ngày mai cậu rãnh không? Chúng ta cùng đến cô nhi viện đi, ở đó cậu sẽ thoải mái hơn. "_ Khánh Hoàng nhìn cô.
" Được! "
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cô xem anh như gia đình của mình vậy. Áp lực của cô không muốn cho Hạc Thần biết sợ em ấy sẽ lo lắng cho cô, nên cô vẫn thường xuyên gọi điện nhắn tin than vãn cho anh nghe.
" Luật sư… cảm ơn anh vì đã giúp cho gia đình tôi. "_ Ba mẹ của cháu bé đứng đó, còn cậu bé thì đang ngồi trên xe lăn. Chỉ vài ngày nữa là cậu bé sẽ được xuất viện rồi.
" Phải cảm ơn cô ấy chứ, chính cô ấy là người đã nhờ tôi giúp đấy. "_ Khánh Hoàng cười nhẹ liếc nhìn Hạc Linh.
" À vậy sao? Cảm ơn bác sĩ. "_ Ba của nạn nhân.
" Bác sĩ này ngày nào cũng đến chăm sóc con đó, nhớ không tiểu Tâm? "_ Mẹ nạn nhân nhìn con mình hỏi.
" Dạ nhớ ạ. Bác sĩ xinh đẹp. "_ Cậu bé cười tươi nhìn cô.
" Đây là người yêu của bác sĩ ạ? "_ Cậu bé lại nhìn anh mà hỏi.
" Không phải đâu. "_ Hạc Linh xua tay cười cười.
" Có thấy hai người bọn anh đẹp đôi không? "_ Khánh Hoàng lại muốn trêu, khoác vai cô lại gần mình hỏi.
" Đẹp ạ, nhưng mà không bằng anh bác sĩ kia. "_ Cậu bé thật thà nói.
Đối với Khánh Hoàng đó như là một tia sét đánh vào người anh, anh đần mặt ra vô cùng bất mãn. Hạc Linh nhìn thấy khuôn mặt anh như vậy liền không kìm nén được mà cười to.
" Không ngờ, không ngờ có một ngày cậu lại bị chê thẳng mặt như thế đấy haha "_ Hạc Linh
" Cậu nín ngay, không được cười nữa. "_ Khánh Hoàng đưa tay bịt miệng cô lại, còn cười nữa? Miệng sắp dài tới mang tai rồi kìa.
Hoằng Cẩn Du đứng trên lầu nhìn xuống, vừa hay nhìn thấy hết tất cả.
" Hạc Thần, cậu cũng thật là… "_ Thương Tinh chóng cằm nhìn thằng bạn mình bằng nữa con mắt.
Anh ta chiếm chỗ của cô đã đành, lại còn cứ nhìn ngắm Ân Mẫn Chi mãi, ai nói gì cũng ừ ừ cười cười chẳng hiểu nổi. Không bằng hét lên cho thế giới biết mình thích người ta luôn đi.
" Mới đây mà lại sắp hết 1 năm học rồi đó. "
Cô nhàm chán nhìn ra ngoài sân trường. Nhất Dật đi hẹn hò với em nào nữa rồi, Ngũ Hoàng không ngủ thì lại làm việc.
Ba anh chắc là để anh quản lý công ty luôn nhỉ? Nhìn Ngũ Hoàng mệt mỏi thế mà nhưng với tuổi anh mà phải làm việc quá sức thì có hơi… Đúng là nhà ai cũng có những chuyện khó nói nhỉ?
" Đúng là nhanh thật. "_ Mẫn Chi gật gù. Vậy là cô sống lại được 1 năm rồi, vẫn là có nhiều sự thay đổi quá.
" Thương Tinh, có người muốn gặp cậu. "_ Lớp trưởng đi tới nói với cô.
" Ừ. "
Ân Mẫn Chi nhìn theo hướng ngoài cửa, chẳng phải là cậu bạn lúc trước từng xin phương thức liên lạc của Thương Tinh sao? Nhưng hình như không phải bạn… là anh chứ nhỉ?
" Mẫn Chi, đừng nhìn người khác. "_ Hạc Thần kéo cằm cô quay qua mình.
" Cậu thấy không khỏe ở đâu à? "_ Hạc Thần nhìn cô, khi thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt.
" Không sao. "
Từ lúc nãy đến giờ cô bị đau bụng, không quá đau nhưng có âm ỉ khiến cô hơi khó chịu, vẫn còn chịu đựng được.
" … "_ Hạc Thần nhìn cô.
" Tớ thấy không ổn đâu, đau bụng sao? "_ Hạc Thần
" Ừm… chắc sắp đến tháng nên… "_ Ân Mẫn Chi gật đầu nghĩ là sắp đến tháng nên mới bị đau bụng. Nhưng mà trước giờ cô có bị đau bụng khi đến tháng bao giờ đâu chứ?
Hạc Thần không nói thêm một lời đứng dậy đi mua đồ, trước đây chị gái cũng bị nên anh hiểu rõ lắm.
" Hạc Thần đi đâu vậy? "_ Thương Tinh đi vào hỏi.
" Không biết nữa. "_ Mẫn Chi nằm dài ra bàn.
" Mà anh ta đến tìm cậu có việc gì à? "_ Mẫn Chi
" Ừ… anh ấy kêu tớ trả lời tin nhắn. Với hẹn tối nay đi chơi. "_ Thương Tinh mở điện thoại lên mới bắt đầu chấp nhận yêu cầu kết bạn kia.
" Anh ta thích cậu đấy! Nhìn cũng được nha. "_ Ân Mẫn Chi hớn hở nhìn cô.
" Haha, sức hút của tớ đang hoạt động mạnh mẽ lắm đó. "_ Bạch Thương Tinh mặt song song với trời vô cùng tự tin làm cho Mẫn Chi buồn cười không thôi.
Ngũ Hoàng bị giọng cười của cô làm cho ngóc đầu dậy, nhìn thấy con thú trong người bạn mình chỉ biết rùng mình một cái rồi gục đầu ngủ tiếp.
Khoảng một lúc sau Hạc Thần quay lại, trên tay là một ly nước đường đỏ và một túi chườm bụng. Ân Mẫn Chi nhìn thấy không khỏi cảm động đi, có lẽ là lần đầu được cảm nhận những thứ này khiến cho cô rung động không thôi.
" Uầy, là đang theo đuổi đó hả? "_ Thương Tinh híp mắt nhìn.
" Cảm giác rất tốt. "_ Hạc Thần nhếch môi, lần đầu theo đuổi người khác. Cảm giác không hề tệ một chút nào.
" Ồ!!! "
Ân Mẫn Chi đỏ mặt bên cạnh.
Buổi tối, anh trai kia đến nhà Thương Tinh đưa cô đi chơi lại lũi vào ngay quán bar của Hạc Thần, đúng lúc có ba người kia đang ở đó.
Bạch Thương Tinh ngồi nhìn ly rượu rồi nhìn đám vũ công đang nhảy nhót gợi cảm kia, hẹn hò là đi vào những nơi này đấy à?
" Này! Dẹp bớt đèn đi, nhiều quá làm ông đây hoa mắt rồi này. "_ Nhất Dật híp mắt lại nói.
" Đèn gì? Tớ có thay đèn đâu? "_ Hạc Thần nhìn chằm chằm vào điện thoại, sao Mẫn Chị không trả lời tin nhắn của anh vậy chứ?
" Vậy sao tớ nhìn cô gái kia ra Thương Tinh chứ? Cậu ấy đời nào lại vào những nơi này? "_ Nhất Dật duỗi tay chỉ thẳng về phía trước.
" Hẹn hò đấy. "_ Ngũ Hoàng còn nhớ lúc sáng Thương Tinh đã cười tự đắc thế nào.
" Cái gì? "_ Nhất Dật / Hạc Thần ngạc nhiên quay ngoắc sang nhìn Ngũ Hoàng, còn anh nhún vai một cái tỏ vẻ không biết gì.
" Có vẻ em không thích nơi này… Vậy anh đưa em đi chỗ khác nhé. "_ Lục Chương
" Không sao, em cũng lười đi. "_ Thương Tinh cầm ly rượu lên uống một ngụm, nước trái cây sao?
" Lần trước gặp em ở sân vận động, liền cảm thấy em thật nổi bậc. "_ Lục Chương
" Nhưng mà anh hơi đau lòng đó nha, sao em mãi không chấp nhận lời kết bạn trên Wechat vậy? "_ Lục Chương
" Hửm? Em không thường xuyên lên mạng lắm. "_ Thương Tinh cười cười, chưa gì mà cô đã thấy cuộc trò chuyện giữa bọn họ thật nhạt nhẽo đi.
Ba người kia đang lấm lét đến gần, cố gắng che mặt mình lại để nghe ké cuộc trò chuyện kia. Cuộc trò chuyện của hai người chỉ có Lục Chương hỏi Bạch Thương Tinh trả lời, nhưng có vẻ càng nói càng hợp hay sao mà cô cũng khá vui còn trêu chọc anh vài câu.
" Xem ra là nói chuyện hợp nhau rồi. "_ Hạc Thần
" Hợp? "_ Nhất Dật
" Tớ biết anh ta, đội trưởng đội võ thuật. "_ Ngũ Hoàng
"? "_ Nhất Dật giật giật khóe môi nhìn thân hình cũng biết thứ dữ rồi.
" Hết cứu. "_ Hạc Thần cùng Ngũ Hoàng nhếch môi khi nhìn thấy vẻ mặt như ăn phải ớt của Nhất Dật.
Nhất Dật xoay người bỏ đi. Mặc kệ, ai mà thèm quan tâm chứ? Không phải chỉ là bạn thân thôi sao? Anh từng hẹn hò với nhiều người như vậy, cô thì mới lần đầu tiên tìm hiểu người khác mà. Phải trải qua nhiều mối tình mới có thể trưởng thành được.
" Tớ cảm thấy Tinh Tinh và anh ta không có khả năng. "_ Hạc Thần
" Tinh Tinh và Nhất Dật thì có thể. "_ Ngũ Hoàng