Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngục Đồ

Chương 9: Tìm được việc




Chương 9: Tìm được việc

Người thanh niên xăm trổ trước mặt là chủ của cái tiệm net cỏ này, Trương Quyết Sinh vừa nhìn liền phán đoán ra, đứa bé trong kia vừa nãy gọi thanh niên ấy vào nhà, hắn càng chắc chắn hơn về phán đoán của mình.

- Chú mày chắc chưa? Trông net đêm không phải đơn giản đâu!

Người thanh niên thăm dò hỏi.

- Có tiền là được!

Nghe câu trả lời có điều thản nhiên ấy, lại nhìn đến balo đang vác nặng sau lưng của Trương Quyết Sinh, thanh niên xăm trổ giống như suy đoán ra cái gì, mỉm cười nói:

- Vậy được! Nhưng mà anh đây nói trước, nếu không nghĩ mình đủ thật thà, thì anh khuyên mày nên cân nhắc, miễn cho sau này phải đụng đến tay chân.

- Cái đấy anh yên tâm!

Trương Quyết Sinh vừa nói vừa cười một cái, bàn tay đang khép bên hông khẽ đảo ngón mấy lần. Mong là anh đây cũng đủ thật thà!

Người thanh niên xăm trổ thấy vậy khẽ nhíu mày, không rõ nụ cười kia biểu trưng cho cái gì. Chỉ là, nó chẳng phải cái gì to tát, đây dù sao cũng là nhà hắn. Thêm nữa, quá khứ đầy “đẹp đẽ” kia tuy không tính là tự hào, nhưng ít ra, mấy cái chuyện thị phi trải qua đã nhẵn mặt, nào sợ thằng nhóc này có gì mờ ám. Dẫu có là thành phần bất hảo, hắn cũng tự tin đo ván trong một nốt nhạc.

Rất nhanh nụ cười liền tắt, Trương Quyết Sinh liền theo người thanh niên xăm trổ kia vào trong nhà.

Vừa bước qua cửa, cái cảm giác đã từng quen thuộc bỗng trở về. Nhìn mấy chục hệ thống mô phỏng buồng lái đang đặt ngay ngắn trước mặt, có vài người đang hăng say thao tác trên màn hình cảm ứng, Trương Quyết Sinh thấy mình giống như trở lại mười năm trước, cái thời mà hắn cùng đồng đội sống c·hết thủ hộ Mali.

-Bất ngờ phải không? Quán của anh đây tuy chỉ là net cỏ, nhưng trải nghiệm nhất quyết không thể phèn như thế!

Nghe lời ấy, Trương Quyết Sinh giờ mới để ý, nơi đây nếu so với net cỏ, quả thật hơn một bậc. Thế nhưng, Trương Quyết Sinh năm ấy đã từng kinh qua những hệ thống mô phỏng tiên tiến bậc nhất, nhìn dàn hệ thống có chút lạc hậu này, sẽ không cần dùng đến bất ngờ để mà cảm thán. Hắn tất nhiên không thể huỵch toẹt lời ấy ra, liền gật đầu phụ hoạ mấy câu.

Trương Quyết Sinh ánh mắt chợt dừng ở một cái balo, nó vốn chẳng đáng chú ý, gác trên một giá treo. Hắn cũng không nhìn lâu, như một cái tình cờ bước qua, đẩy nhẹ cái balo sang bên, khẽ quay đầu về cây dịch vụ đang đặt ở góc phòng, nhìn qua đôi chút.

-Có chuyện gì à?

Người thanh niên xăm trổ thấy Trương Quyết Sinh lững thững liền thắc mắc hỏi.

-Lâu rồi mới được vào quán net, có hơi chút bỡ ngỡ.



Thanh niên xăm trổ nhìn cái khuôn mặt chẳng có chút b·iểu t·ình của kẻ bên cạnh, thầm khó hiểu mày thật sự là đang bỡ ngỡ ư? Lại không tiện nói ra lời ấy, cũng không muốn làm gã mất tự nhiên, liền thúc giục đối phương đi vào phòng máy chủ.

Rất nhanh, thủ tục làm hợp đồng lao động đi đến bước cuối cùng để hoàn thành. Trông net vốn không phải cái nghề cao siêu gì, đương nhiên hợp đồng cũng chẳng có gì phức tạp. Ở vài cyber lớn trên Thủ đô, người ta thậm chí còn chẳng tuyển người trông, một con AI cùng một con robot phục vụ là xong, miễn cho phát sinh rắc rối từ nhân tố mang đầy chủ quan mang tên con người. Nhưng đây là net cỏ, làm như vậy có mà sập tiệm.

Trương Quyết Sinh đưa ngón tay chỏ lên màn hình cảm ứng, xác nhận lệnh kí kết hợp đồng, đồng thời cung cấp thông tin cá nhân để hoàn tất hồ sơ điện tử. Nhìn số tiền lương của mình trên màn hình, dù hơi ít ỏi, Trương Quyết Sinh lại không chê bai điều gì, được nhận vào làm hay không mới là thứ nên quan tâm trước đã.

Bỏ qua thổn thức, Trương Quyết Sinh im lặng ngồi trên sofa, chờ đợi cái người có thể sắp là ông chủ đầu tiên của mình xác nhận hợp đồng.

- Quyết Sinh này!

Sau một hồi nghiền ngẫm cái màn hình cảm ứng, người thanh niên xăm trổ vẫn chưa hoàn tất bước xác nhận cuối cùng của hợp đồng lao động, gã nhìn chằm chằm vào một dòng tô đỏ trên hồ sơ điện tử của Trương Quyết Sinh, trầm giọng gọi.

Thanh âm của người thanh niên xăm trổ giờ đã khác, mang thêm chút nặng nề. Trương Quyết Sinh phát giác ra thay đổi nhỏ bé ấy, khẽ ngẩng đầu, thấy ánh mắt đăm chiêu, biết là gã vừa nhìn qua cái gì, không có sốt sắng, mỉm cười hỏi:

- Có chuyện gì sao anh Tài?

Người thanh niên tên Tài kia nhìn Trương Quyết Sinh một lúc, sau đó cười khổ nói:

- Vậy ra chú mày cũng đi tù, còn thụ án ở trại giam Tây Lâm “lừng lẫy”. Lúc đầu lại cứ nghĩ mày báo nhà trốn nợ, phải đến cái quán nét cỏ này của anh xin việc.

Tài vừa nói vừa dứt khoát ấn xác nhận hợp đồng lao động trên màn hình cảm ứng, sau đó đứng dậy khỏi máy chủ, đi ra sofa chỗ Trương Quyết Sinh đang ngồi, thuần thục nằm ệch ra ghế, người theo đó mà tưng tửng mấy hồi.

Trương Quyết Sinh lặng im không nói gì, đúng hơn là không biết nói gì. Hắn cứ tưởng sau khi biết hắn là thằng mang tiền án, lại ở Tây Lâm đáng sợ, việc làm đầu tiên của hắn sau khi tự do sẽ vì đó mà tiêu tùng. Lại không nghĩ tới, cái người hiện tại hắn nên gọi là ông chủ này, chấp nhận hợp đồng quyết đoán đến vậy.

Rồi Trương Quyết Sinh ngẫm nghĩ lại câu nói vừa nãy. Cái từ “cũng” kia hơi n·hạy c·ảm thì phải.

Còn chưa kịp nói ra cái gì, Tài đã nhẹ giọng hỏi:

- Mày g·iết người à?

- Không sai được, vào đến Tây Lâm thì chỉ có g·iết người.



Trương Quyết Sinh còn chưa kịp cất lời, Tài đã nói tiếp. Cái đầu của gã tựa vào sofa, đôi mắt lim dim nhìn lên trần nhà, giống như đang nhớ lại cái gì đó.

- Em chỉ là g·iết người không thành thôi.

Trương Quyết Sinh bình thản trả lời.

Tài nghe vậy, mắt mở to thêm chút, nghiêng nghiêng cái đầu, thấy thanh niên bên cạnh mình trầm tĩnh đến lạ thường. Bởi vì từng sống trong một tầng lớp mà đạo đức là thứ chó tha, hắn đã kinh qua rất nhiều loại người bại hoại. Giết người chẳng gớm tay có, vô ý làm người đổ máu cũng có, nhưng chung quy, mỗi khi nhắc đến g·iết chóc, trong mắt sẽ luôn ẩn hiện xao động. Có thể là hưng phấn, có thể là sợ hãi. Nhưng cái thằng tên Quyết Sinh này, vẫn bình tĩnh, vẫn thản nhiên. Tài chợt thấy hơi sợ.

Cái cảm giác ấy trước kia đã sớm c·hôn v·ùi sau mấy phen suýt c·hết, sau bao lần phá bỏ những giới hạn của lòng thượng tôn pháp luật, chẳng biết vì sao, bỗng dưng hôm nay bản năng con người đó lại trỗi dậy. Tài vẫn nhìn Trương Quyết Sinh, hắn muốn biết câu trả lời cho cái cảm xúc lạ lùng hiện tại.

Ngoài cửa bỗng vang tiếng, cánh cửa kim loại theo đó bị đẩy ra. Một cô bé chừng bốn tuổi lách qua khe hẹp chui vào, thuần thục chạy tới xà vào lòng của Tài.

Tài giật mình, cúi đầu xuống nhìn, thấy được cô con gái đáng yêu đang không ngừng giục bố đi ngủ. Hắn cười, hắn hiểu ra, thứ hắn sợ không phải bản thân, hắn hiện tại, đã không chỉ có một mình.

- Mày có thấy hối hận không?

Tài ôm đứa con vào lòng, đột nhiên lên tiếng hỏi.

Trương Quyết Sinh nhíu nhẹ chân mày, ánh mắt vô định nhìn xuống nền nhà, sau một lúc lâu cười khổ nói:

- Có chứ! Rất nhiều!

Tài nghe lời ấy, hắn cũng mỉm cười, nỗi sợ kia theo đó mà nguội lạnh, bế con gái lên, bởi vì bị thọt, trông hơi chút vất vả. Hắn bước qua Trương Quyết Sinh, thuận tiện vỗ vai thanh niên một cái.

Trương Quyết Sinh ngẩng đầu, thấy nụ cười của Tài, thấy ánh mắt tò mò của cô bé nhìn mình, hắn vẫn nhíu mày.

- Anh đây cũng từng đi tù.

Tài nói xong câu ấy, liền bế theo con gái ra cửa. Dù cho đôi chân cà nhắc đi lại khó khăn là vậy, hắn vẫn bế cô bé trên tay. Bước đến cửa, Tài bỗng quay đầu nói:

- Buồng trong có giường, cũng có nhà tắm, mày vệ sinh qua loa rồi ngủ đi. Hôm nay vắng khách, cũng toàn người quen, không cần trông đâu!

Trương Quyết Sinh vẫn nhìn cánh cửa đã đóng chặt ấy, mày đã giãn ra, vỡ lẽ điều bản thân nghi hoặc. Thì ra, gã cũng từng đi tù như hắn. Nhưng mà, sao hắn cảm giác như ông chủ đầu tiên này, tin người quá vậy.

Không phải Trương Quyết Sinh đang nghi ngờ sự đàng hoàng của bản thân mình, hắn là người thế nào, tự thân hắn rõ nhất. Chỉ là, sau bao ánh mắt dị nghị cùng bài xích mà hắn gặp mấy ngày qua, đôi mắt tràn ngập tin tưởng ban nãy, hắn chưa thể quen thuộc, tựa như chị Hiền vậy, nó quá thân cận. Phải chăng vì từng vướng vòng lao lý, nên mới thông cảm cho kẻ đồng cảnh. Trương Quyết Sinh không biết, nhưng có lẽ hắn hiểu một điều, ông chủ này của hắn, là người tốt, ít nhất là một người cha tốt.



Trương Quyết Sinh lắc đầu cười khổ lần nữa, hắn tựa như đang nghi ngờ những điều tốt đẹp trên thế gian này thì phải. Hay giống như một nhà nghiên cứu văn hoá đã từng nói, phủ định tốt đẹp là hệ quả của việc chứng kiến quá nhiều xấu xa.

Trương Quyết Sinh rất ít đọc sách, mấy cái triết học rối não lại càng không đả động, nhưng mà, hắn không thể phủ nhận, rằng thế giới này vẫn luôn vận hành theo những lý luận mang đầy tính vĩ mô ấy. Tất nhiên, không có cái gì gọi là tuyệt đối ở đây cả, có điều, với một kẻ từ thuở thiếu niên đã ngồi tù, bỗng nhận ra có những thứ thật sự là đúng đắn.

Trương Quyết Sinh ngả lưng ra sofa, nhìn ánh đèn rực rỡ trên đầu, suy nghĩ trở nên trống rỗng, vô thức chìm đắm vào cái thói quen dị hợm của mình.

Đang ngơ ngẩn, điện thoại trong túi quần rung lên, bài hát dân vận cổ lỗ theo đó mà vang lời. Trương Quyết Sinh thoát khỏi ngẩn ngơ, từ tốn rút ra điện thoại. Thấy người gọi tới là chị Hiền, hắn không do dự mà bắt máy.

“Quyết Sinh, muộn vậy rồi vẫn chưa về trung tâm à? Mấy cô quản lý bên ấy không thấy em về nên nhờ chị gọi giúp. Quyết Sinh! Quyết Sinh nghe chị nói không?”

“Em vẫn đang nghe đây!”

Trương Quyết Sinh mỉm cười đáp lời.

“Có chuyện gì phát sinh à?”

Hiền quan tâm hỏi lại.

“Em tìm được việc rồi, là đi trông net đêm, chắc từ giờ em sẽ ở luôn tại quán. Chuyện hơi đột ngột, em chưa báo cho trung tâm được, chị nói khéo với họ giúp em nhé!”

“Có việc là tốt rồi! Còn bên trung tâm không có gì to tát đâu, để chị gửi lời. Mà chị tìm được việc cho em đấy, nhưng chắc là...không cần đến nữa!”

Nghe thanh âm dịu dàng quen thuộc qua điện thoại, Trương Quyết Sinh liền thấy ấm áp trong lòng, vội đáp lời:

“Cảm ơn chị nhiều! Mà cái công việc chị tìm hộ em ấy, có khắt khe về thời gian không? Nếu thuận lợi, em làm được.”

“Xí nghiệp Vệ sinh S6 đang thiếu nhân viên thu gom rác, lương cũng khấm khá. Việc ấy là chia ca, ca sáng, ca chiều với ca đêm, em làm ca nào cũng được. Chỉ là, em kham nổi không đấy, làm bạn với rác cũng không dễ chịu gì!”

Thanh âm quan tâm của Hiền lại vang lên.

“Vậy thì tốt quá, em làm được ca chiều, chị báo với bên đó giúp em! Lần nữa cảm ơn chị nhiều!”

Trương Quyết Sinh cười càng tươi, vui vẻ đáp lời.

Sau vài câu cảm ơn qua lại, cuộc điện thoại cuối cùng cũng kết thúc. Trương Quyết Sinh nhìn vào cái điện thoại của mình, bỗng thấy có chút gì đó lạ lẫm, có lẽ là cảm thán bản thân may mắn. Nó chẳng phải vì hôm nay thế mà tìm được việc, may mắn chính là, vậy mà gặp được những người quan tâm mình đến thế. Hắn vẫn là chưa bị thế giới này ruồng bỏ đi.