Chương 8: Buồn ngủ gặp chiếu manh
Mấy ngày rong ruổi, kết quả vẫn chẳng có gì. Quả thật với cái lý lịch hiện tại của Trương Quyết Sinh, quá khó để tìm được một công việc.
Ở cái thời đại công nghiệp phát triển dựa trên những tiến bộ vượt bậc về khoa học kĩ thuật này, đóng góp của con người dù vẫn là chủ đạo, nhưng đa phần đều ảnh hưởng qua phương diện tri thức. Sự xuất hiện của những robot công nhân cùng với trí tuệ nhân tạo, sớm đã thay thế rất nhiều vai trò của lao động chân tay thuần túy, thay vào đó là một thế hệ công nhân dùng trí óc làm việc.
Dùng trí óc thì phải có tri thức. Nhưng tri thức là nội tại, trải qua học tập mà vun đắp, muốn để người nhìn thấy, dễ dàng nhất là nói qua bằng cấp. Trương Quyết Sinh cũng có đấy, nhưng ai lại lấy bằng cấp 2 ra để mà đi xin việc.
Dĩ nhiên, không phải tất cả ngành nghề đều có thể thay thế kiểu như vậy, và thêm một vấn đề trọng yếu nữa, cái gọi là an ninh năng lượng, không cho phép có quá nhiều robot hoạt động cùng lúc. Thế giới này, vẫn luôn trong tình trạng báo động về nguồn năng lượng dự trữ.
Không phải ngẫu nhiên mà chiếc xe bus Trương Quyết Sinh đang đi này vẫn phải chạy bằng dầu. Thứ dầu đó vốn là sản phẩm tái tạo, tạo ra công suất không vượt trội, nồng độ khí thải trong quá trình hoạt động cũng nhiều, nếu tính ra chi li hệ số cân bằng phát thải, sẽ chẳng có ích gì cho môi trường. Nhưng ít nhất, nó không tiêu tốn vào nguồn năng lượng mới, vốn luôn rất ít ỏi của thế giới 7 tầng.
Chỉ buồn cười một điều, ở cái Thủ đô luôn ngập nắng kia, dường như chẳng cảm giác được cái vấn đề trọng yếu ấy. Có rất nhiều lý do từng được người ta đem ra bảo hộ, đơn cử như việc, đấy là bộ mặt của thế giới, phải phô ra đầy đủ tân tiến, mặc dù không biết bộ mặt ấy...để cho ai xem.
Trương Quyết Sinh chợt nhận ra suy nghĩ của mình hơi đi quá xa. Một công dân nhỏ bé, mục đích tối cao vẫn là tồn tại cá nhân, dù cho phải phát triển trong những lừa lọc và dối trá khó mà nhìn ra, nhưng suy cho cùng, hắn chẳng phải mấy nhà nghiên cứu văn hoá, cũng không phải đám nghị sĩ luôn bô bô cho cái gọi là nhân quyền đúng nghĩa, quan tâm không nổi đến cái tương lai xa xôi của loài người. Hiện tại làm sao để tìm một công việc mới là thứ nên làm, nhưng trước tiên, hắn phải lấp đầy cái bụng đang đói trước đã.
Chiếc xe bus đã về tới tiểu khu S61, nó bởi vì là tuyến bus hiếm hoi nối liền với khu công nghiệp Thịnh Xuyên nên cực kì đông đúc. Trương Quyết Sinh khó khăn chui ra khỏi tốp người vội vã, có chút hoài niệm về cái bình tĩnh năm đó ở Thủ đô. Hoài niệm cũng chẳng nhiều nhặn gì, mau chóng biến tan theo cái dạ dày đang b·iểu t·ình mãnh liệt.
Cầm chặt mấy đồng lẻ trên tay, lại xoa xoa cái bụng đã trống rỗng từ lâu, mắt không tự chủ được mà nhìn tới mấy nhà hàng đã sáng đèn lộng lẫy hai bên đường, trong đầu quanh quẩn dư vị thơm nồng của mấy thứ đặc sản đã từng nhớ nhung trong quá khứ. Có lẽ hôm nay không nên tiếc tiền, mấy ngày không cơm không rau, dù có là sức thanh niên, Trương Quyết Sinh hắn cũng chịu không nổi.
Cắn răng gạt đi tiếc rẻ, chạy tới cây thông tin công cộng rút thêm ít tiền mặt. Nhìn những con số trong tài khoản vẫn dài như vậy, mặt Trương Quyết Sinh lại chẳng có b·iểu t·ình vui sướng gì.
Hôm qua hắn kiểm tra tài khoản mà ông bác đưa, có chút bất ngờ vì không nghĩ rằng nó lại nhiều đến vậy, số tiền ấy thừa đủ để hắn trang trải cho hiện tại, thậm chí vài năm cũng đủ. Nhưng nó chỉ dừng lại ở đôi chút bất ngờ, hắn hôm ấy sở dĩ cầm lấy tấm thẻ, bởi ông bác đồng ý coi số tiền ấy là đồ cho vay, nên tấm thể kia dù có là nhiều hơn nữa, đối với Trương Quyết Sinh vẫn chẳng khác gì.
Đôi chân mau bước, Trương Quyết Sinh không do dự mà bước tới một nhà hàng cổ điển sang trọng. Hắn bước đến tiền sảnh rồi...nhẹ nhàng đi qua, chui vào con ngõ ở cạnh bên, ghé vào quán cơm bình dân bên trong góc đường vắng vẻ, hăng say đánh chén một bữa.
Lần đầu tiên ăn “buffet nhà nghèo” Trương Quyết Sinh không nghĩ nó ngon đến thế, thầm nghĩ cái nhà hàng ở đầu ngõ kia, hương vị hơn một tí là cùng. Hoặc cũng có thể do hắn đang rất đói, khẩu vị có phần dễ dãi. Nhưng có một điều, đồ ăn hơi mặn, chắc vậy mới đưa được nhiều cơm.
Xong xuôi tất cả liền ra bàn nghỉ ngoài hiên, rót lấy cốc nước lạnh miễn phí của quán, từ từ mà uống lấy, cảm giác sảng khoái không thôi. Cả ngày đảo bước, cơ thể Trương Quyết Sinh tuy đã rắn rỏi khác xa xưa trước, nhưng vẫn không tránh khỏi một hồi mỏi mệt.
Vừa ngẩng đầu lên, Trương Quyết Sinh bỗng thừ người ra một lúc, mắt không rời căn nhà đối diện bên đường. Cái cốc nước tu còn chưa hết vẫn gắn trên miệng, trào nước xuống tận cổ. Dòng nước mát lạnh làm hắn tỉnh táo, vội hạ cốc nước xuống, mắt thì vẫn nhìn chằm chằm nơi ấy.
Thứ Trương Quyết Sinh nhìn là một tấm pano rực rỡ ánh đèn, in hình Khải Hoàn II đang mạnh mẽ dang cánh, khẩu laze hầm hố nằm chắc trên vai trái, tấm khiên titanium thể cường công gắn bên vai phải, trên mặt khiên là một biểu tượng thiên sứ được cách điệu tinh xảo.
“Thánh Quang Chiến Kỷ!”
Trương Quyết Sinh thì thào bốn chữ ấy trong miệng, ki ức thời niên thiếu “lẫy lững” cũng theo đó mà ùa về.
Tay trái của Trương Quyết Sinh vô thức gõ gõ lên bàn theo một tiết tấu bất định. Hắn cúi xuống nhìn, cười khổ một cái, hắn vẫn là không quên được cái thói quen ấy.
Trương Quyết Sinh từng là một thằng...nghiện game. Hắn cũng không biết, bản thân thật sự là một kẻ như vậy hay chỉ đơn thuần, hắn đang chìm đắm vào thứ có thể khoả lấp cái đam mê chẳng bao giờ có thể thành hình của mình.
Tinh giáp cho đến hiện tại, vẫn luôn được coi là một trong những phát minh vĩ đại nhất của loài người. Và ước mơ trở thành Tinh giáp sư, vẫn là khát khao cháy bỏng nhất của rất nhiều đứa trẻ, Trương Quyết Sinh năm ấy cũng không ngoại lệ. Hắn từng ngồi cả ngày trong những triển lãm quân sự, lặng im ngắm nhìn những con robot chiến đấu hầm hố, trang bị v·ũ k·hí tân tiến nhất của khoa học loài người.
Vì đam mê Tinh giáp mà một thằng chưa từng hứng thú với việc đọc sách như Trương Quyết Sinh, lại có đủ kiên nhẫn để nghiền ngẫm hết cả cuốn sách nghìn trang về kết cấu cơ bản của robot, thậm chí đến cả lịch sử phát triển cũng đọc qua mấy quyển. Tinh giáp đối với Trương Quyết Sinh có thể nói theo kiểu, là mục đích sống tối cao của đời người.
Nhưng có điều, chẳng hiểu vì sao, cái ước mơ đẹp đẽ ấy của Trương Quyết Sinh lại bị bố mẹ ra sức ngăn cấm. Mông hắn không ít lần đỏ hỏn vì bị bố đánh sau khi trốn học đi xem triển lãm Tinh giáp, cũng đôi ba lần bị cấm túc vì dám giấu ông đi đăng kí lớp bồi dưỡng thiếu niên của q·uân đ·ội. Mẹ hắn thì không mắng, cũng chẳng đánh đòn, thi thoảng sẽ ngồi cạnh bên, nhỏ nhẹ nói vài câu khuyên nhủ. Và tất nhiên, hắn chưa bao giờ tiếp thu cái mong muốn gò ép ấy.
Trương Quyết Sinh rất cứng đầu, bố mẹ từng bất lực mắng hắn như vậy, hắn cũng tự thấy mình như thế. Chỉ là, hắn thời niên thiếu vẫn luôn không hiểu, sao bố mẹ lại cấm cản cái ước mơ chính đáng ấy của mình. Cho đến lúc thụ án ở Tây Lâm, trải qua những tháng ngày vật vã sau c·ái c·hết của bố mẹ, Trương Quyết Sinh mới hiểu ra một điều, hắn chưa từng biết bố mẹ đang cất giấu nỗi niềm gì.
Ngày đó, bởi vì không thể trở thành một Tinh giáp sư đúng nghĩa, hắn tìm đến Thánh Quang Chiến Đoàn như một thứ công cụ để làm dịu đi cơn “nghiện” của mình. Dù cho nó chỉ là một con game, nhưng chí ít nó cho Trương Quyết Sinh cái cảm giác được điều khiển một con robot. Cho dù cái cảm giác ấy khác xa hiện thực.
Gần mười năm ngồi tù, đam mê của hắn với Tinh giáp vẫn cháy bỏng như thế, chỉ hận không moi được từ ông chú kia bất cứ điều gì. Hắn hiện tại đã chẳng còn ai cấm cản, nhưng mà, cái tương lai trở thành một Tinh giáp sư sớm đã tiêu tan.
Một kẻ thân mang tiền án, q·uân đ·ội sẽ chẳng bao giờ chấp nhận trao cho giáp bằng. Không có giáp bằng, dù cho có là lính đánh thuê, ngươi cũng không làm được. Trừ phi có một tổ chức ngầm, không quan tâm đến thiết luật ấy của q·uân đ·ội, sở hữu trái phép Tinh giáp, ngươi muốn lái qua, có thể thử một lần gia nhập.
Nhưng nếu thật sự có chuyện ấy tồn tại, cái tổ chức ngầm kia đa phần sẽ là quân phản chính phủ, đã là như vậy, Trương Quyết Sinh sẽ không vì cơn “nghiện” Tinh giáp của mình mà ngu ngốc chui vào. Mười năm mòn đít trong tù là quá đủ, hơn nữa, nhà hắn đã có một thằng khủng bố, thêm một thằng nữa, vậy coi như bố mẹ hắn vô phúc rồi.
Trương Quyết Sinh nhìn tấm pano ấy một lúc lâu, ánh mắt lại chăm chú tới một tấm biển đặt ngay dưới pano, bên trên có viết tuyển nhân viên trông quán net.
Mắt Trương Quyết Sinh khẽ sáng. Trước kia lúc còn ở thủ đô, Trương Quyết Sinh ở quán net còn nhiều hơn ở nhà, đã quá quen thuộc với cái công việc trông quán. Đang không nghề không ngỗng, gặp được cái này, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Trương Quyết Sinh bước qua bên đường, dừng lại trước cửa quán net, đánh giá qua đôi chút, nhận ra đây chỉ là một cái net cỏ bình thường. Cũng chẳng có cái gì đáng phải lưu ý, ở cái khu lạc hậu này mà có một cái cyber cao cấp mới là bất thường.
Đang định tiến vào thì cánh cửa đang đóng chặt của quán bỗng hé mở, một người đàn ông tuổi tầm 30 đi ra. Người này rất đặc biệt, hơi lùn, chân thọt, mặt lại có một vệt sẹo dài, hai tay xăm trổ kín mít, nhìn rất có mùi phường đao búa, đang cầm lấy mấy bọc túi đen giống như là rác, sau khi nhanh chóng vứt vào thùng rác, liền quay trở về. Lúc về mới nhận ra có người đang đứng trước cửa, đưa mắt đánh giá, thấy gã thanh niên ấy cũng nhìn mình, không giấu nổi hiếu kì tò mò hỏi:
- Chú mày đến chơi à? Sao không vào đi?
- Quán này tuyển nhân viên trực đêm ạ?
Trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi, nên coi đó là tiết kiệm thời gian, hoặc là phong cách của mấy tên kiệm lời. Trương Quyết Sinh là dạng người chứa cả hai thứ đó.
Thấy đối phương hỏi ngược lại mình, người thanh niên xăm trổ có hơi chút khó chịu, dù đã “giải nghệ” nhiều năm nhưng gã vẫn chưa quen mình hiện tại không còn là một thằng d·u c·ôn. Đang định phát tiết thì có tiếng trẻ con từ trong nhà gọi ra, thanh niên xăm trổ liền dịu đi nét khó chịu trên mặt, vội gọi vọng vào:
- Hai mẹ con cứ ngủ trước đi, bố đang có chút việc!
Nói xong, thanh niên xăm trổ quay sang chỗ Trương Quyết Sinh, lại ngắm nghía thêm một lượt, rồi hỏi:
- Chú mày muốn làm à?
- Vâng!