Chương 10: Ngục đồ
Ngồi vắt vẻo trên bàn máy chủ, mắt Trương Quyết Sinh khép lại một cách kì dị. Đứng ở mỗi góc độ khác nhau, sẽ phải khó hiểu đôi mắt kia là nhắm hay mở, nó chủ yếu đến từ cảm giác, tựa như có kẻ luôn nhìn chằm chằm vào mình nhưng lại không thể thấy được chân diện mục của hắn. Rất kì dị!
Màn hình máy chủ trung tâm nơi Trương Quyết Sinh đang ngồi khẽ vang lên những thanh âm tít tít nhỏ bé, nó thực sự rất nhỏ, tựa như tiếng của mấy con muỗi vo ve. Nếu không gian u tĩnh, rất dễ để nghe ra, có điều, đây là quán net, dù là ban đêm, thanh âm vận hành ù ù của hệ thống mô phỏng buồng lái vẫn luôn không ngừng nghỉ, phòng máy chủ lại không cách âm, tiếng tít tít có nhịp điệu kia khó mà nghe được.
Nhưng mà, đối với kẻ quanh năm sống trong cái thế giới mà phải để ý tới mọi thứ xung quanh mỗi giờ mỗi khắc, tiếng tít tít kia đã đủ để làm hắn tỉnh giấc.
Trương Quyết Sinh từ từ mở mắt, dù cho ngủ còn chưa đủ chu kì, đôi mắt trầm tĩnh lại chẳng có lấy một tia mỏi mệt. Hắn nhìn đến màn hình máy chủ, hiện tại đã là 3 giờ sáng, bật lên cái thông báo tít tít từ nãy đến giờ, liền mở ra màn hình camera giá·m s·át.
Tất cả dường như hoàn toàn bình thường, nhưng cái phần mềm nhỏ mà Trương Quyết Sinh cài vào máy chủ sẽ không tự dưng mà phát đi thông báo. Hắn ấn vào một khung hình đang mấp máy viền đỏ, cả màn hình lập tức được lấp đầy bởi khung hình ấy. Sau khi đeo lên tai nghe, ngón tay thon dài nhanh chóng thao tác, phóng to điểm ảnh lên mấy lần, tập trung vào một chỗ bên góc dưới khung hình.
Camera rất nhanh lấy lại được độ nét, liền thấy cây dịch vụ đặt sâu trong góc phòng máy đang rung lên những tiếng lạch cạch. Sau một hồi như vậy, từ khay hứng đồ, một túi đồ ăn dinh dưỡng hàm lượng cao rơi xuống. Túi còn chưa kịp chạm khay, đã có một bàn tay gầy guộc chìa ra mà hứng lấy. Mọi thứ diễn ra chỉ trong khoảnh khắc, túi đồ cùng đôi tay kia biến mất như chưa từng có gì xảy ra.
Trương Quyết Sinh nhìn thấy tất cả, rất rõ ràng, đôi mắt lại vẫn trầm tĩnh như thế. Khẽ thao tác trên màn hình, thấy kho dịch vụ một lúc lâu chưa cập nhật doanh số, lại xem nhanh đến báo cáo tồn kho của mấy tháng gần đây, đều có sai lệch so với thực tế. Trương Quyết Sinh miệng khẽ nhếch, đã nắm bắt được đôi chút vấn đề. Hắn cũng hiểu ra, cái balo đặt lệch mà mình thấy ban tối rốt cuộc có cái công dụng gì.
Đã rất lâu rồi, Trương Quyết Sinh chưa làm ra cái sự tình gì mà hắn cho là ngu ngốc, có lẽ nó bắt đầu từ sau cái cuộc g·iết người hụt kia. Mười năm ngồi tù, hằng ngày lặp đi lặp lại một mớ thói quen kì dị, hắn chưa từng coi đó là ngu ngốc. Tối qua xê cái balo ra một bên, cũng không phải bỗng nhiên sinh ra ngờ nghệch.
Sống ở Tây Lâm, mang tiếng là ngồi tù, nhưng thực chất, nó chẳng khác nào sống trong một thế giới đầy rẫy những tiểu tiết c·hết người.
Có nhiều kẻ trong đấy vốn không phải tầm thường, là ông trùm của tổ chức t·ội p·hạm hay cầm đầu đường dây b·uôn l·ậu xuyên tầng cũng đến mấy chục tên. Khoan nói đến vì sao chúng thoát khỏi án tử, chỉ cần biết cái tổ chức đằng sau vẫn ngang nhiên tồn tại sau khi mấy ông trùm b·ị b·ắt, cũng đủ hiểu, công lý chưa bao giờ là tuyệt đối ở cái Thế giới 7 tầng này.
Có điều, nó cũng chẳng phải thứ Trương Quyết Sinh quan tâm. Thứ cần quan tâm đến ở Tây Lâm, nhiều nhiều lắm. Đơn cử như mấy cái tiểu tiết c·hết người kia.
“Dù có tình cờ gặp phải một cục cứt ở Tây Lâm, cũng nên cẩn thận nhìn trước ngó sau, rồi coi như chưa từng thấy.”
Đấy là lời đầu tiên mà ông chú nói với hắn.
Trương Quyết Sinh từng khó hiểu câu nói bốc mùi ấy biểu thị cho cái gì. Nhưng rồi, cuộc sống tối tăm ở Tây Lâm cũng dạy cho hắn hiểu, lời đó là ánh sáng dẫn lối để tránh khỏi t·ử v·ong.
Những tổ chức xấu xa kia chưa một ngày ngơi nghỉ hoạt động phi pháp của mình, và cũng chưa từng thay chủ trong suốt từng ấy năm kẻ cầm đầu bị nhốt ở Tây Lâm. Bởi vì liên hệ giữa bọn chúng, chưa bao giờ đứt đoạn, mặc cho hệ thống phòng thủ tín hiệu của Tây Lâm là tân tiến nhất thế giới. Không phải những tổ chức ấy có công nghệ liên lạc còn cao cấp hơn Tây Lâm, cũng không phải chúng luôn may mắn tìm ra cái “sai số cỏn con” giống như sự cố 200 năm trước, mà cách thức rất đơn giản, đấy là truyền tay.
Rất nhiều thông tin mật được tuồn ra cũng như tuồn vào Tây Lâm, ngụy trang tinh vi dưới vỏ bọc của những đồ vật tầm thường nhất, có thể là hòn sỏi, một cái lá khô, một khay thức ăn thừa, hay là một...cục cứt. Nếu có tên tù nhân ngu ngốc nào chẳng may phát hiện cũng như phá hủy đi những đồ vật tầm thường ấy, kết cục chính là...c·hết. Tây Lâm mỗi ngày c·hết mấy người, nguyên do phần nhiều là vậy.
Sống trong tù mười năm, Trương Quyết Sinh gặp qua rất nhiều, cũng đã sớm quen thuộc. Chúng có vẻ nhìn như bình thường, nhưng nếu xem xét kĩ, sẽ đều nhìn ra bất thường ẩn sau những tiểu tiết bé nhỏ. Thứ dễ dàng nhận ra nhất đấy là, nơi nào rơi vào điểm mù của camera giá·m s·át, xác suất trở thành điểm trung chuyển tin tức, gần như là tuyệt đối. Và thêm một điều quan trọng nữa, những tên quỷ quyệt ấy, sẽ luôn có cách để tạo ra một cái điểm mù xảo diệu cho camera giá·m s·át.
Sau bao ngày tháng quan sát, ghi nhớ, cùng với việc ông chú vài lần “vô tình” chỉ điểm, Trương Quyết Sinh sớm đã đúc kết cho mình một cái bản năng mẫn cảm để phát hiện ra những thứ bất thường xung quanh.
Cái balo tối qua treo có chút bất thường, vô tình lại khơi gợi cái bản năng n·hạy c·ảm ấy. Và sự thật, nó đúng là bất thường. Vị trí của nó rất “được” bởi nếu chiếc balo ấy không bị Trương Quyết Sinh xê dịch, nó sẽ hoàn hảo che đi cái khay hứng đồ của cây dịch vụ, và cái thằng trộm vặt kia, liền dễ dàng thực hiện cái hành vi t·rộm c·ắp ngay dưới ánh nhìn của camera. Mặc dù cái điểm mù này làm có chút thô lậu, nhưng với kẻ không lọc lõi về tiểu xảo, thật khó để nhìn ra nghi điểm.
Trương Quyết Sinh thu lại khung hình, lại nhấn vào một cái camera khác, nơi ấy là một tầng hầm có vài chiếc xe cá nhân đang đậu, xem qua sơ đồ phòng máy thì đấy còn có thêm chỗ ở của nhân viên. Hắn nhìn vào một khoảng trống nhỏ bên mép màn hình, có một bóng đen đang rung rinh. Trương Quyết Sinh nhíu nhẹ đôi mày, ngón tay lại nhanh chóng làm ra một loạt thao tác, vặn hết cỡ volume của chiếc tai nghe, cuối cùng cũng nghe ra được vài thanh âm hữu dụng.
Một lúc lâu sau không thấy thêm cái gì bất thường, Trương Quyết Sinh mới tháo ra tai nghe, tắt đi màn hình hệ thống camera, đứng dậy đi tới balo của mình, lấy ra lọ thuốc rửa mắt nhỏ lên mấy giọt. Xong xuôi lại về cái ghế ban nãy ngả lưng, đánh thêm giấc nữa.
Trương Quyết Sinh vậy mà thật sự đi ngủ, cũng không thay ông chủ của mình t·rừng t·rị cái tên trộm vặt kia. Điều ấy thực ra chẳng có gì kì lạ, hắn vốn là một nhân viên gương mẫu, ông chủ tối qua bảo hắn ngủ, hắn nên nghe lời. Quan trọng hơn đấy là, hắn biết cái sự tình cỏn con này, không đơn giản như hắn vừa nhìn thấy, có thể đặt cái balo ở vị trí ấy, tất nhiên không phải kẻ xa lạ với nơi này.
Đã không hiểu, vậy thì đi ngủ, tên trộm kia nếu thật sự làm ảnh hưởng đến hắn, vậy thì sẽ có một bài học, “nở mày nở mặt” cũng không chừng. Thế nhưng hiện tại, hắn nên để bản thân là người ngoài cuộc. Tựa như cái tôn chỉ khi sống trong Tây Lâm, biết để coi như không biết, mới có thể tồn tại ở địa ngục.
...
Trời rốt cuộc đã sáng, bầu trời đại khu S6 lại xanh một màu tẻ nhạt. Trương Quyết Sinh sớm dậy từ lâu, đã đi ra công viên điều hoà của khu dân cư, hăng say múa may mấy cái bài tập quen thuộc của mình.
Trương Quyết Sinh lúc này đang trồng cây chuối, trên mặt mồ hôi đã kết thành dòng mà chảy xuống. Hắn khẽ nhắm mắt, tránh khỏi cái cảm giác xót xót khó chịu lúc mồ hôi tràn vào. Vừa mở ra thì bỗng thấy cái thế giới đảo ngược trong mắt có một thân hình che đi gần hết. Nhìn đôi dép lười to bản màu hồng ngộ nghĩnh, nhìn hai bím tóc đuôi sam đáng yêu, Trương Quyết Sinh biết đó là một bé gái. Nhưng mà, tự dưng nó đứng trước mặt hắn làm gì, lại còn quay lưng nữa.
Trương Quyết Sinh còn đang thắc mắc, chợt cô bé kia từ từ xoạng hai cái chân ngắn ngủn của mình ra, rồi...cúi xuống. Một khuôn mặt khả ái bỗng chốc xuất hiện giữa hai cái chân ngắn ngủn ấy. Đôi mắt linh động mở to đánh giá Trương Quyết Sinh một lúc, cái miệng khẽ há, lộ ra bộ răng sữa trắng tinh, quan tâm hỏi:
- Chú bị nghẹn cái gì à? Có cần Sữa giúp không?
Nhìn rõ được cái khuôn mặt khả ái kia, Trương Quyết Sinh vậy mà biết cô bé, chính là cô con gái đáng yêu của ông chủ hắn. Nghe thấy cô bé hỏi mình như vậy, hắn không nhịn được mà cảm thấy buồn cười. Chỉ là, đang trồng cây chuối, cười không nổi, vậy là cái nỗi niềm vui vẻ ấy phát tác trên mấy cái múi bụng săn chắc, làm nó rung lên từng hồi.
Rốt cuộc Trương Quyết Sinh không thể chịu đựng được nữa, dứt khoát từ bỏ tư thế, vừa bò dậy vừa xoa xoa cái đầu đau nhức vì ban nãy đã chót cười.
Cô bé cũng thôi chổng mông vào mặt Trương Quyết Sinh, đứng dậy xoay người, dùng đôi mắt linh động đánh giá ông chú đang cười cười với mình kia, lại lo lắng hỏi tiếp:
- Chú hết nghẹn rồi à?
Cuối cùng, sự đáng yêu này đã đánh bại chốt chặn nghiêm túc cuối cùng của Trương Quyết Sinh, hắn bật cười thành tiếng. Sống đến bây giờ, hắn mới nhận ra, trẻ con lại đáng yêu như vậy. Cái đấy có lẽ nên coi là bất hạnh.
Gạt cái sự bất hạnh ấy sang một bên, Trương Quyết Sinh đi tới bên cô bé, ngồi xổm xuống, đưa tay vén gọn gàng chút tóc mai đang chờm qua mi mắt của nó, mỉm cười nói:
- Chú cảm ơn! Nhưng mà...chú không bị nghẹn, chỉ đang luyện tập mà thôi!
Cô bé để yên cho Trương Quyết Sinh vén tóc, cứ thế mà nhìn gã, dường như cái khí chất của thằng tù tội chẳng làm nó cảm thấy sợ hãi. Nó nghiêng nghiêng cái đầu như đang suy nghĩ cái gì, rồi bỗng cười to, bộ nhá trắng xinh kia lại có dịp khoe sắc. Rồi cô bé hớn hở hỏi:
- Chú giống như siêu nhân Kiki phải không? Làm một siêu anh hùng đánh bại lũ Cula độc ác.
Nghe xong lời ấy, Trương Quyết Sinh bỗng chốc cứng họng, đây đa phần là bởi thiếu kinh nghiệm giao tiếp với thành phần măng non giàu trí tưởng tượng. Tuy vậy, hắn đủ tỉnh táo để biết cô bé đang nói cái gì. Kiki kia chắc là một nhân vật hoạt hình nào đấy mà cô bé đang theo dõi, và cái hành động trồng cây chuối vừa rồi của hắn, có lẽ đã vô tình giống với cái việc mà “siêu anh hùng Kiki” đó hay làm.
- Ái chà! Cháu giỏi quá nhỉ? Chú đúng là siêu anh hùng đây!