Chương 7: Thảm kịch
Trời còn mới tờ mờ sáng, Trương Quyết Sinh đã dậy, cả một hồi uốn éo mệt mỏi đêm qua cũng không khiến hắn chìm đắm trong miên man, cho dù đây là giấc ngủ thật sự đầu tiên sau khi rời khỏi Tây Lâm.
Gấp chăn, xếp gối, thu chiếu, nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Không một tiếng động, không một rung động, Trương Quyết Sinh tựa như một cái bóng ma không có hình thù. Nói như vậy có hơi chút quá lời, nhưng mà đến việc mở cái cánh cửa gỗ đã han gỉ bản lề còn chẳng gây ra một hồi tiếng vang, thì thân thủ của gã cũng chỉ có thể ví von như vậy cho hợp lẽ.
Trương Quyết Sinh lại đi tới cái sân thượng vắng vẻ. Sau một hồi chống đẩy, trồng cây chuối, rồi luyện qua luyện lại mấy bài quyền cước, dăm ba hồi huấn luyện ngón tay, bầu trời đại khu S6 rốt cuộc sáng rồi.
Trông cái bầu trời tẻ nhạt toàn một màu xanh biếc, Trương Quyết Sinh tự hỏi ánh sáng của nơi này là từ đâu ra. Đây là tầng đáy của thế giới 7 tầng, theo mớ kiến thức mà hắn từng được học, tất nhiên ở đây sẽ chẳng có mặt trời. Nhưng cái cảm giác ấm áp mà làn da hắn truyền lại, cái chói loà mà đôi mắt cảm nhận, nó chẳng khác gì ánh nắng của Thủ đô chiếu tới. Vậy ra cái thế giới mà hắn đang sống này, thật sự có quá nhiều điều kì quái.
Suy nghĩ kia chỉ là chút thắc mắc cỏn con sau khi tiếp nhận một môi trường mới khác biệt. Trương Quyết Sinh cũng chẳng phải mấy gã tiến sĩ vật lý điên điên khùng khùng suốt ngày vùi đầu vào mấy cái lý luận về không gian, thản nhiên ngáp dài một cái, bỏ cái suy nghĩ vĩ mô ra khỏi đầu, bình tĩnh trở về chỗ tá túc của mình.
Về đến phòng, người đã rời đi vợi, Trương Quyết Sinh chẳng bận tâm, vệ sinh cá nhân xong xuôi, liền khoác lên ba lô, hắn phải đi...tìm việc. Cho dù nó gần như là vô vọng.
...
Trương Quyết Sinh hiện tại để người khác nhìn vào, sẽ đều coi là chẳng còn mục tiêu sống. Với kẻ mang tiền án bình thường, dù không thể xoá bỏ quá khứ tội lỗi, nhưng chí ít cái xã hội luôn rao giảng về nhân quyền bình đẳng này, vẫn có thể thứ tha đôi chút. Chỉ là một kẻ thụ án ở Tây Lâm, khó mà nhận được sự khoan hồng tốt đẹp ấy.
Bởi vì nguyên do đặc thù, hình ảnh Tây Lâm trong mắt toàn bộ công dân 7 tầng luôn luôn xấu xí và đáng sợ. Không ít những phóng sự nói về những kẻ thân mang đại tội, dù đã bị pháp luật hết mực răn đe nhưng vẫn giữ nguyên bản chất máu lạnh. Thậm chí, đài truyền hình chính phủ còn từng chiếu cả một đoạn phim ghi lại cảnh ẩ·u đ·ả đẫm máu diễn ra tại Tây Lâm, và nhấn mạnh sự việc như vậy diễn ra hằng ngày. Khiến những công dân luôn được giáo dục về thù ghét b·ạo l·ực không khỏi một hồi sợ hãi cùng bài xích.
Chỉ qua cái màn hình tivi mà đã khiến Tây Lâm khủng bố như vậy, cái đại khu S6 được “may mắn” đặt cạnh Tây Lâm, người ở đây lại càng kh·iếp đảm hơn nữa. Có điều, Tây Lâm mấy trăm năm tồn tại, kh·iếp đảm đơn thuần chỉ là cảm giác, cho đến một ngày 200 năm trước, cái nơi lạc hậu nhất của thế giới này, mới được chứng kiến tận mắt như thế nào là khủng bố.
200 năm trước, nhà tù kiên cố nhất 7 tầng thế giới bỗng hú vang tiếng còi báo động inh ỏi, ánh đèn pha công suất lớn chao đảo liên hồi trên màn trời đêm, theo đó là vài chiếc trực thăng quân sự, trang bị v·ũ k·hí tân tiến, vội vã bay ra khỏi. Cùng với đó, là lệnh giới nghiêm chưa từng có được ban bố trên khắp đại khu S6.
Bởi vì luôn bị ám ảnh bởi Tây Lâm đặt sát, lại bị tiếng còi cùng tiếng máy bay trực thăng kích thích tinh thần, vài công dân của cái đại khu S6 này vậy mà n·hạy c·ảm, như đã phán đoán ra cái sự tình gì đó thật sự đáng sợ vừa diễn ra ở Tây Lâm, bất chấp lệnh giới nghiêm ban bố, vội thu gom đồ đạc, theo những chiếc ô tô rời khỏi đại khu S6.
Đại khu S6 đặt cạnh Tây Lâm, dù luôn sống trong cảm giác sợ hãi, nhưng có một lợi điểm, an ninh sẽ yên ổn nếu xét trên vẻ bề ngoài. Đám “chuột cống” cùng đám dân anh chị hiểu điều mà biết ý chui rúc, không dám lỗ mãng động đến cuộc sống của người dân bình thường. Cũng vì thế mà lực lượng an ninh kiểm soát ở đây có chút mỏng. Khiến cái lệnh giới nghiêm thất bại kia, trở thành một hồi lúng túng của cảnh sát.
Không phải ngẫu nhiên Tây Lâm vang lên còi báo động, cũng chẳng phải tình cờ đại khu S6 ban bố lệnh giới nghiêm. Hai thứ cùng lúc xuất hiện, tất nhiên là đại sự. Có hai phần tử khủng bố nguy hiểm đang chờ ngày xử tử, không biết bằng cách nào đã đào thoát khỏi Tây Lâm, và theo những tín hiệu định vị cuối cùng phát lại từ con chip định danh, chúng đã thành công lẻn vào đại khu S6.
Những động thái kì lạ của Tây Lâm, lệnh giới nghiêm hiếm gặp, cùng với việc “chim lợn” có mặt khắp nơi trên các trang mạng xã hội, chẳng mấy chốc cái tin tức động trời ấy đã lan tràn toàn bộ đại khu S6. Điều ấy cũng đồng nghĩa, những chiếc ô tô vội vã chạy khỏi sẽ không chỉ lẻ tẻ như trước.
Có một thứ đáng sợ trên đời này gọi là hiệu ứng đám đông, đáng sợ hơn nữa là cái đám đông ấy đều đang sợ hãi. Cả đại khu S6 ngập trong sợ hãi, và điều gì đến cũng sẽ đến, đại khu S6 trở nên hoảng loạn. Hàng chục tuyến đường dẫn ra ngoại khu bị tắc nghẹt, hàng loạt cửa ngõ đại khu lâm vào bế tắc. Cảnh sát dù đã lường trước vấn đề nhưng vẫn không thể ngăn chặn sự khủng hoảng ấy.
Những tuyến đường tắc dài càng dài. Tiếng còi hú vang của Tây Lâm, tiếng máy bay trực thăng chiến đấu cũng không thể át đi sự hớt hải cùng sợ hãi của toàn bộ công dân đại khu S6. Rồi bỗng nhiên, trong cái không khí ngập tràn khẩn trương ấy, có một thanh âm khủng kh·iếp bộc phát lấn át đi tất cả, bên tai lúc đó chỉ còn tiếng inh inh chẳng thể biết. Bầu trời đại khu S6 bừng sáng giữa đêm đen, theo đó là sự rung rinh của tầng địa chất. Sau khoảnh khắc tưởng chừng như tất cả đã dừng lại ấy, chính là t·hảm k·ịch đẫm máu nhất mà thế giới này từng trải qua.
Trên xa lộ Tiếp Dương to lớn, nơi trực tiếp dẫn ra cửa ô phía bắc, xuất hiện một hố sâu cả trăm mét, rộng cả vài ngàn mét vuông đã xoá sổ cả đoạn đường. Khói trắng nghi ngút bao phủ, những đốm lửa to nhỏ mang theo thứ mùi khét lẹt gay gay sống mũi, cùng với đó là hương vị tanh nồng ngai ngái phảng phất giữa không trung.
Xung quanh cái hố to ấy, là ngổn ngang xe cộ, những đất đá bị hất văng và...rất nhiều người. Có người đ·ã c·hết, có người thoi thóp, có người chỉ được định nghĩa vì thấy vài phần cơ thể còn sót lại. Một khung cảnh máu tanh c·hết chóc lạ lẫm cứ như vậy hiện hữu, sự kiện khủng bố tàn ác nhất cứ thế mà đi vào hồi lịch sử đen tối của Thế giới 7 tầng.
Ngay sau sự kiện kinh hoàng ấy, Tây Lâm thôi rú còi, máy bay quân sự bị thay bằng máy bay cứu hộ, xe cảnh sát cũng thay bằng từng tốp xe cứu thương. Đại khu S6 vẫn loạn, nhưng những con người may mắn thoát khỏi vụ đ·ánh b·om khủng kh·iếp, đã chẳng dám tiếp tục cuộc trốn chạy của mình, sợ hãi quay trở về nhà. Giờ họ mới cay đắng nhớ ra, an ninh ở nội khu, vẫn luôn luôn là tuyệt đối.
Hơn năm ngàn n·gười c·hết, chục ngàn người b·ị t·hương cũng như ảnh hưởng bởi v·ụ n·ổ ấy. Một công điện khẩn lập tức được gửi đi từ Văn phòng Chính phủ, do đích thân Tổng thống ban bố, yêu cầu Uỷ ban Bảo hộ Công dân nhanh chóng khắc phục hậu quả, ổn định con người, cũng yêu cầu Cục Điều tra Chính phủ tìm ra tận cùng của tội ác.
Tiếp theo đó, hàng loạt cuộc điều tra với quy mô chưa từng thấy được diễn ra, lần đầu tiên nhà tù Tây Lâm nổi tiếng bị đào sâu một cách toàn diện. Nhưng khi những nhân viên nhiệt huyết của Cục Điều tra còn chưa thể tìm ra manh mối, thì đã có kẻ đứng ra nhận lấy cái trách nhiệm thối tha này.
Một tuần sau vụ khủng bố đẫm máu, trên một trang tin tức mà xưa nay được coi là lá cải, bỗng đăng lên một video. Nội dung video rất đơn giản, có người đàn ông, tự xưng là phát ngôn viên của một quốc gia độc lập, thừa nhận vụ khủng bố kia là tác phẩm của đất nước mình, sau đó là một loạt những ngôn từ khiêu khích cùng đe doạ, đại khái muốn được Chính phủ 7 tầng công nhận sự tồn tại.
Video lan truyền rất nhanh, cũng biến mất rất nhanh, và cái Chính phủ 7 tầng kia tất nhiên không phủ định, bởi vốn dĩ hai gã tù nhân đào thoát hôm ấy, chính là phần tử thuộc cái nhà nước tự xưng kia. Nhưng mà, thứ họ mong muốn nhất là tìm thấy kẻ tiếp tay lại đi vào ngõ cụt.
Con người Tây Lâm làm vẫn đúng quy trình giam giữ, vấn đề tra được chỉ là hệ thống kiểm soát điện tử tinh vi của Tây Lâm gặp phải sai số bé nhỏ. Có điều, sai số bé nhỏ ấy lại là mấu chốt để hai gã tử tù có thể mã hoá hệ thống tuần tra của máy chủ trung ương.
Không ai biết sai số kia là một cái tình cờ hay có chủ đích, không ai biết tại sao hai kẻ kia lại có thiết bị mã hoá tín hiệu. Ngay cả khi đã điều tra tới tận Tổng cục Kĩ thuật Quốc gia, vẫn chỉ thấy sai sót ấy là một cái tình cờ. Bế tắc, vậy đành âm thầm khép lại, đẩy trách nhiệm cho kẻ đã đứng ra, vụ khủng bố ở đại khu S6 cứ thế mà chìm dần sau hồi nhận trách nhiệm và xin lỗi hời hợt của Tây Lâm.
Cũng từ đó, hình ảnh Tây Lâm trong mắt người dân đại khu S6, đã xấu càng xấu hơn, đã sợ càng sợ hơn, chỉ lo một ngày, thảm án năm đó lại tái hiện.
Trương Quyết Sinh đứng trước cây thông tin công cộng, cẩn thận từng chút một đọc hết đống hồ sơ mà hắn vừa được ông bác gửi tới, trong lòng không khỏi một hồi xôn xao.
Cuộc điện thoại hôm trước của chị Hiền có nhắc qua vấn đề thảm án 200 năm trước với hắn, vốn là để giải thích thái độ bất thiện của con người nơi đây, cũng bảo hắn nếu không bắt buộc, vẫn là không nên nói ra việc mình đi tù ở Tây Lâm, tránh những hiểu lầm không cần thiết.
Trương Quyết Sinh nghe vậy thấy tò mò, sống trên đời hai mấy năm, hắn chưa từng nghe về sự kiện kinh hoàng ấy, liền tới cây thông tin công cộng, tìm kiếm tư liệu trên mạng.
Có điều, đã 200 năm, phần lớn tài liệu đã bị ẩn đi, và có vẻ như Chính phủ muốn hạn chế tối đa mức phổ biến thông tin của sự kiện này, khiến hắn chỉ tìm thấy vài cái tin tức vụn vặt qua loa. May sao nhớ ra ông bác ở Tây Lâm, chắc rằng ông sẽ biết, vội gọi điện thoại hỏi, sau đó là có tập hồ sơ hết sức đầy đủ này.
Tập hồ sơ mà Trương Quyết Sinh đang xem chẳng mấy chốc đã bị thu hồi quyền truy cập, hắn cũng không bất ngờ, nó vốn không phải thứ có thể phô ra cho bàn dân thiên hạ. Đóng lại tệp tin, trong đầu Trương Quyết Sinh hiện lên những tấm ảnh c·hết chóc vừa nãy, không khỏi một hồi rét run.
Trương Quyết Sinh bỗng chợt nhớ đến anh trai mình, gã giờ cũng là phần tử khủng bố, cũng đi đ·ánh b·om nhà máy quân sự.
Một nhà hai đứa con trai, đứa đi tù, đứa thì trở thành phần tử khủng bố, Trương Quyết Sinh chợt thấy lung lay về suy nghĩ trước đây của mình. Hắn chỉ là một thằng tù đi ra từ Tây Lâm đã phải nhận những ánh mắt cùng thái độ cay nghiệt ấy, vậy thì bố mẹ hắn, nhỡ may bị người ta phát tán danh tính, dù không liên can nhưng chẳng phải, vẫn sẽ bị người ta nhìn chằm chằm mà buông lời cay đắng hay sao? Họ là cha mẹ của một thằng khủng bố cùng một tên g·iết người đấy. Nếu là hắn, hắn chịu đựng được không? Tuy vậy, những suy nghĩ này chỉ là giả thuyết, trở lại được Thủ đô, hắn có lẽ sẽ giải đáp được chút ít.
Trương Quyết Sinh tắt đi màn hình điện tử, khẽ nhìn xuống, âu yếm vuốt ve hai cái lọ sứ đang đeo trên cổ mình, trầm ngâm một lúc lâu.