Chương 6: Tan tác
Chiếc bánh mì gối trên tay cứ từ từ đi vào dạ dày, Trương Quyết Sinh vừa ăn vừa trải ra tấm chiếu mình mới mượn được, xong xuôi liền ngồi ệch xuống giường, tựa đầu vào balo, miệng nhai mắt khoan thai nhìn cái bóng đèn comfac sáng trưng đang treo trên đầu mình.
Nhìn bóng đèn vốn chẳng thú vị, nếu không phải bởi đã nhìn quá nhiều, mắt thực ra khó mà chịu đựng được. Nó cũng chẳng phải sở thích quái gở gì, đơn thuần chỉ là thói quen của hắn từ khi trở thành một thằng tù ở Tây Lâm. Và hắn tất nhiên không tự nguyện để có cái thói quen dị hợm ấy, tất cả là từ gã “bạn tù đáng yêu” của hắn mà ra.
Gọi là bạn, thực ra tuổi phải xấp xỉ bố hắn, Trương Quyết Sinh thường hay gọi là ông chú, cũng giống với ông bác, coi như bạn tù. Nói là “đáng yêu” nhưng lão lại không có một chút phong phạm nào của bậc cha chú. Xưng tao gọi mày thì đã đành, đây lại còn h·ành h·ạ hắn suốt ngày phải chống đẩy, trồng cây chuối, không thì lại lôi hắn ra luyện mấy bài quyền cước, còn bắt hắn uốn éo vài cái động tác dở hơi, oái ăm hơn là ép hắn phải nhìn chằm chằm vào cái bóng đèn mờ đục treo ở hành lang.
Trương Quyết Sinh dù uất ức trong cơn mệt mỏi cũng chỉ có thể chịu trận mà làm theo, vì hắn...đánh không lại, mà nếu không làm, sẽ lại b·ị đ·ánh, vậy đành mang theo một bụng khó hiểu mà sống qua ngày.
Gần mười năm cứ lặp đi lặp lại như vậy, chẳng biết từ bao giờ đã hình thành cho hắn cái thói quen, rảnh thì nhìn đèn, sáng ra thì chống đẩy trồng cây chuối, tối đến lại uốn éo vài cái động tác dị hợm. Nếu ông chú ấy không bị đày vào “thiên đường trắng” mấy bài quyền cước kia liền thuần thục đấm tím bầm cả người.
Mười năm ở tù là mười năm lặp lại mấy thứ cổ quái ấy. Thật ra, Trương Quyết Sinh biết những thứ kia không có một chút nguy cơ gì cho hắn, thậm chí còn khiến cái cơ thể dặt dẹo của hắn trở nên thuần thục hơn. Có điều, hắn vẫn luôn thắc mắc, sao ông chú lại bắt hắn làm, cũng dạy hắn hết mấy bài quyền cước kia, đó đơn thuần chỉ là buồn chán mà tìm trò tiêu khiển ư?
Trương Quyết Sinh không thể trả lời câu hỏi ấy, mười năm sống cùng nhưng hắn chưa từng hiểu ông chú là dạng người gì. Lúc thì cợt nhả, lúc thì hằm hằm sát khí, lúc thì buông thả, có lúc lại như lên cơn dở người mà la hét luyên thuyên, làm hắn liên lụy phải vào “thiên đường trắng” mấy lần.
Tuy vậy, hắn cũng biết vài điều.
Ông chú nhìn như bê tha, ấy thế mà từng là tinh giáp sư thuộc một toán lính đánh thuê tinh nhuệ, năm đó vì sơ ý vô tình b·ắn c·hết đồng đội tác chiến, n·gười c·hết lại còn là quân nhân đang làm nhiệm vụ, nên mới bị toà án quân sự tống thẳng vào Tây Lâm. Tiếc là, hắn biết chỉ có vậy, chẳng thể moi thêm được gì từ cái miệng rề rà của lão, kể cả việc trở thành một tinh giáp sư bắt đầu như thế nào.
Túc tắc một lúc lâu cũng hết được cái bánh, bữa tối coi như xong, bởi vì Trương Quyết Sinh muốn chắt bóp chút tiền, nên mới xề xoà như vậy. Hắn ngồi ngả ngớn một lúc, kết thúc thói quen nhìn bóng đèn, rồi lấy từ trong ba lô cái khăn mặt mới mua, cẩn thận cất balo vào trong tủ đồ tập thể bên vách, sau đó mới yên tâm đi rửa qua cái mặt.
Thấy nhà vệ sinh sạch bóng trước mắt, cảm nhận dòng nước ấm từ từ chảy qua tay, Trương Quyết Sinh thầm hoài nghi nơi mình đang ở, có phải thật sự chỉ là một khu trọ cho đám người bần cùng trú ngụ. Có điều, hắn đã tận mắt được chứng kiến cái phúc lợi tốt đẹp của chỗ này, nên cái suy nghĩ kia vốn nên coi là khen ngợi hết lòng.
Bây giờ là tám giờ tối, căn phòng tập thể với bao cái giường tầng của Trương Quyết Sinh lúc này đã có thêm vài người. Nhận thấy có kẻ lạ mặt mới đến, vài người kia liền nhìn tới mà đánh giá đôi chút. Có người mỉm cười hoà ái, có người mặt lạnh như không, có người còn chẳng thèm nhìn.
Trương Quyết Sinh vừa về phòng, đối diện với những ánh mắt ấy, cũng chẳng có gì sốt sắng, trong Tây Lâm người ta nhìn nhau đâu chỉ nhẹ nhàng thế này. Hắn bình tĩnh gật đầu, coi như chào hỏi, không nói năng gì. Nhanh chóng cất đi khăn mặt đã sấy khô, đóng cái tủ của mình lần nữa, Trương Quyết Sinh liền đi ra ngoài. Hắn không đi đâu xa, leo thang bộ lên tới sân thượng của cái toà nhà sáu tầng này.
Nhìn những ánh sáng lập loè không đồng sắc, nghe những tiếng xe tiếng người văng vẳng, Trương Quyết Sinh lặng im mà cảm khái, lâu lắm rồi mới được ngắm nghe thứ cảnh sắc hào nhoáng kiểu này. Rồi hắn lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối đen, thỉnh thoảng lại lướt qua vài ánh đèn lấp ló, thầm nghĩ mấy bộ phim tài liệu mà hắn từng xem cũng không phải hoàn toàn nói dóc, đúng là bầu trời tầng 6 không có sao, cũng chẳng có mây. Nếu nó là thật, vậy các tầng khác của thế giới chắc cũng như thế, sẽ chỉ có mình Thủ đô là đặc sắc, ngày có trời có mây, đêm có trăng có sao.
Trương Quyết Sinh lớn lên ở Thủ đô, cảnh sắc như vậy nhìn đã nhiều, cũng đã quen thuộc, đâm ra có chút nhớ nhung. Hắn đã từng tắm mưa, từng bêu nắng, từng nghịch tuyết, dẫu đó chỉ là những thú vui của một thời trẻ trâu, hiện tại đã lớn, nhớ lại vẫn là thấy bồi hồi. Chẳng biết đến bao giờ, hắn mới trở lại được nơi ấy, căn nhà nhỏ của bố mẹ, chắc là bị người ta niêm phong rồi!
Trương Quyết Sinh lôi ra cái điện thoại cục gạch từ trong túi quần, tựa người vào lan can, trầm ngâm nhìn đến bức ảnh gia đình mờ tịt trên màn hình. Bởi vì độ phân giải thấp đến đáng thương, đường nét mỗi người còn chẳng trọn vẹn. Hắn phóng to tấm ảnh mờ tịt ấy, lướt qua từng khuôn mặt quen thuộc, cố gắng nhìn cho rõ từng người.
Hắn thấy mẹ cười, hắn thấy chị dâu cười, cười đến là gượng gạo, chỉ có đứa cháu trai kháu khỉnh của hắn là thực sự cười. Rồi hắn thấy bố, ông ấy không chút cảm xúc, cũng thấy người thanh niên ưu tú ngập tràn quang mang tri thức bên cạnh, vẫn là chẳng khác gì. Không có hắn trong đấy, bởi vì khi chụp tấm hình này, hắn b·ị b·ắt rồi. Nếu không phải khi đó là đầy tháng của đứa trai kháu khỉnh kia, thì sẽ chẳng bao giờ tồn tại nó cả.
Màn hình điện thoại dừng lại ở khuôn mặt thanh niên một lúc lâu. Trương Quyết Sinh cứ nhìn anh trai hắn như vậy, trong đầu nhớ lại những ấn tượng nhạt nhoà mà hắn từng khắc ghi.
Một người thanh niên tuấn tú, lúc nào cũng mang theo cặp kính chứa đầy tri thức, là tiến sĩ trẻ tuổi nhất của Sở Nghiên cứu Kĩ thuật Đông Ba, luôn được bố mẹ hắn đem ra để làm hình mẫu cho thằng con trai ngỗ nghịch. Là cái người lúc nào cũng bảo hắn bỏ đi ương bướng, ngoan ngoãn mà trở thành một thằng con trai hiểu chuyện. Và hơn hết, là niềm tự hào duy nhất của một gia đình bần hèn, cho họ chút “mặt mũi cỏn con” để mà bám víu vào cái nơi chứa đựng toàn những quang mang chói chang nhất của thế giới này.
Trương Quyết Sinh bỗng cười, nó giống như giễu cợt, cũng có thể là cay đắng. Ai mà ngờ được, cái con người mà cả xã hội trọng vọng ấy, lại có một ngày bị người ta phát giác ra là phần tử khủng bố, liên quan mật thiết đến vụ đ·ánh b·om phá hủy nhà máy quân sự Z115, trực tiếp phá tan kế hoạch “Tiêu trừ sâu bọ” mà Chính phủ ra sức thúc đẩy truyền thông, rồi bị Cục Điều tra Chính phủ phát lệnh truy nã khắp 7 tầng thế giới.
Cay đắng hơn nữa là, cái ngày mà người anh trai ưu tú ấy được cả thế giới “biết đến” cũng là ngày...hắn phải hầu toà chịu án.
Hắn nhớ như in ánh mắt thất thần của mẹ, thân hình xác xơ bị kẹp giữa bởi hai nhân viên của Cục Điều tra Chính phủ. Hôm đó mẹ hắn không rơi một giọt lệ, không phải vì bà cứng rắn thế nào, mà vì...khóc nhiều đã cạn khô nỗi lòng. Rồi khi toà tuyên án, hắn phải thụ án hai mươi năm ở Tây Lâm, sức lực cuối cùng của mẹ cũng hết, bà ấy ngất lịm đi trong ánh mắt rèm pha của tất cả mọi người.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Trương Quyết Sinh từng nghĩ đó là ngày tuyệt vọng cùng bất lực nhất của cuộc đời mình. Nhưng mà, hắn dường như vẫn đánh giá quá thấp những đớn đau mà cuộc sống này mang đến.
Nửa tháng sau khi thụ án ở Tây Lâm, hắn nhận được tin bố mẹ...q·ua đ·ời, vì...t·ự s·át.
Ngày hôm đó, lần đầu tiên từ khi bì đày vào Tây Lâm, hắn không còn sợ hãi với bóng tối lạ lẫm, không còn run rẩy trước những lời doạ nạt của mấy con quỷ trong này, không còn uất ức vì cái bản án oan sai mà mình đang mang vác. Bởi vì, hắn không còn muốn tồn tại nữa rồi. Kẻ bất cần sẽ chẳng còn biết sợ ai. Nếu không phải khi đó bị ông chú kia giã cho mấy quyền tỉnh táo, có lẽ Tây Lâm đã có tiếu sự về một thằng nhát cáy đần độn tự kết thúc cuộc đời mình.
Sau lần tuyệt vọng ấy, hắn luôn hoài niệm về quá khứ của mình, về người mẹ tần tảo sớm chiều lam lũ, luôn thứ tha lỗi lầm của thằng con trai bất hiếu, về người bố nghiêm khắc đêm ngày chật vật nuôi con, vẫn luôn thở than về thói đời xảo trá. Và rồi hắn chợt nhận ra, c·ái c·hết của bố mẹ hắn...có vấn đề. Bố mẹ hắn không phải kiểu người như hắn, sẽ không bị tuyệt vọng ép đến bất lực mà đoạn đời, dù cho hai thằng con trai có là t·ội p·hạm khủng bố đi chăng nữa.
Bởi người ta vẫn nói, lòng mẹ bao la, lòng cha rộng lớn. Dù có thế nào, sẽ mãi bảo vệ con.
Bởi vậy nên, hắn mới phải tìm cách quay trở lại Thủ đô, muốn xem xem c·ái c·hết của bố mẹ hắn đến tột cùng là bị cái gì che đậy. Có phải giống như hắn, được cái Chính phủ 7 tầng “ban phát” cho nhân quyền tối thượng, hoặc là, một cái nguyên do sâu xa hơn nữa.
Trương Quyết Sinh hắn thụ án từ hai mươi năm xuống còn mười năm vốn không phải bởi cái toà án tối cao kia cảm thấy ăn năn điều gì, cũng chẳng phải thần tích của sự cảm hoá mà những kẻ mang danh công lý vẫn luôn vỗ ngực tự hào. Đó là quyết tâm của một thằng con trai muốn tìm lại công đạo thật sự cho gia đình mình.
Hắn chưa từng quên những tháng ngày phải chui vào ống cống thối hoắc của Tây Lâm mà kì cọ, phải đi bốc từng bãi cứt khô của đám chó nghiệp vụ, mùi mẫn bên mấy cái bồn cầu tắc nghẹt, rồi lại để mấy thứ thuốc vừa mới nghiên cứu xong trên động vật tiêm thẳng vào người, tất cả chỉ vì để hoàn thành chỉ tiêu cải tạo, sớm ngày rời khỏi Tây Lâm. Và tất nhiên hắn còn phải cảm ơn ông bác đáng kính của hắn, điều mà hắn mới chỉ nhận ra ban sáng nay thôi.
Ánh mắt Trương Quyết Sinh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình, cái gương mặt tuấn tú kia đến hiện tại vẫn chẳng thể khiến hắn tin, gã lại là một tên khủng bố. Nhưng Trương Quyết Sinh hiểu, cái Thế giới 7 tầng dù có vô lại, cũng sẽ không dỗi hơi mà gắn cái mác khủng bố ấy cho một người vô tội. Và một người bình thường, sẽ không thể lẩn trốn đến tận mười năm khỏi lệnh truy nã cấp S mà trước nay chưa từng thất bại.
- Trương Quyết Tử, anh rốt cuộc trốn ở đâu rồi?