Chương 44: Sắp đặt của Lý Khắc
Trương Quyết Sinh nghe thấy lời ấy của Lý Khắc, mắt liền đảo nhanh xung quanh. Nhìn cũng chẳng dễ dàng gì, Fly lao xuống vẫn nhiều như thiêu thân, không thể toàn tâm toàn ý mà làm, cố gắng lắm mới quan sát được.
Nói đúng ra Trương Quyết Sinh vốn không cần nhìn, vì nó chẳng giúp ích gì cho hoàn cảnh hiện tại cả. Chỉ là, bản năng tò mò của con người đâu phải thứ cỏn con gì, cứ phải muốn xem xem cái tên Lợn Sữa này trốn kiểu gì mà khéo như vậy, có thể thần không biết quỷ không hay biến mất khỏi chiến trường, thậm chí radar Sở chỉ huy cung cấp còn chẳng hiện vị trí.
- Cậu à! Cậu cứ nhảy hố chuồn đi là xong, ở lại dây dưa làm gì, còn lôi cháu ra nữa. Đừng nói là cậu định g·iết Boss! Đúng rồi, cậu định g·iết Boss, cậu lúc nào chả điên như vậy. Nhưng mà, cậu ạ, nghe cháu nói này. Thánh Quang năm nay bị ngu, hoặc nó muốn trêu đùa mấy thằng ngu vênh váo kia, nên mới cho một đống Boss ra “liên hoan” với cậu cháu mình. Nó định cho trận đầu tiên thua chắc rồi, có cố gắng nữa cũng chẳng làm nên cơm cháo gì đâu. Vậy chi bằng cậu chịu chút tủi nhục, mang theo anh em bạn dì cuốn gói rời đi, đợi sau này đủ sức đủ lực, lúc ấy báo thù vẫn chưa muộn.
Trương Quyết Sinh còn chưa thấy cái gì, phòng thoại đã vang lên giọng nói của ai đó. Nghe qua thanh âm mà đoán, đây là con trai, tuổi không lớn vì vẫn còn chưa vỡ giọng hoàn toàn, cứ nghèn nghẹt như bị ai bịt mũi. Chỉ đặc biệt một cái, cách nói của gã rất điệu đà, nhấn nhấn nhá nhá giống mấy cô giáo mầm non, vừa nghe liền biết đang cợt nhả, cực kì khó chịu.
Trong phòng thoại mọi người còn chưa kịp định thần, giọng nói ấy lại tiếp tục:
- Mà cậu cũng dị hợm lắm cơ! Mị Ảnh có thì không dùng, lại đi dùng Khởi I. Kết đội với ai không kết, lại đi kết với người cũng dùng Khởi I. Cháu nói thật, cháu chịu cậu. Chẳng biết cậu đang giải trí hay đang tự ngược nữa. Phải chi giờ có Mị Ảnh, à không cần, Thần phong thôi cũng được. Chỉ cần như thế, có phải cháu với cậu quẩy nát 2 con Boss kia rồi không? Cháu đánh giá là cậu hơi tệ đấy! Mang cái danh Chí Tôn như thế là hơi bôi bác đấy! Mà nãy giờ cậu có nghe không đấy?
- Nghe cái con... Con lợn này! Mày có tin cậu dập cầu giao phòng mày không?
Lời kia vừa hết, Lý Khắc liền khó chịu lên tiếng. Chẳng hiểu sao một con người luôn điềm tĩnh như gã, lại sắp không giữ được mà chửi bậy một câu. May sao kịp nhớ ra mẹ nó là ai, hãm lại đúng lúc.
- Hì hì! Cậu làm sao được! Cậu vừa ra khỏi phòng là ông ngoại biết liền. Mà hôm nọ cháu thấy ông sắm được cái chổi lông gà mới đấy, nghe nói tốt hơn nhiều so với cái trước, cháu cũng không tin lắm. Hay cậu thử xem?
- Này, Lợn! Đừng tưởng cậu không dạy dỗ được mày. Để mai tao nói với ông ấy, là mày bỏ học đi chơi với người yêu. Chậc chậc! Cháu ngoại yêu quý mới mười sáu tuổi đầu đã đú đởn yêu đương, bỏ bê học hành, chẳng biết khi nghe tin “vui” này có muốn thử cái chổi lông gà mới không?
Lý Khắc lúc này vậy mà vơi đi cái niềm bực dọc, vừa thong dong chăn Boss vừa đáp lời. Mà cái giọng cũng khó chịu cơ. Lúc đầu nghe như hăm doạ, sau lại thả lỏng thanh âm, làm y hệt cái giọng cợt nhả của gã Lợn Sữa. Chẳng khác nào một phường tuồng chèo chửi nhau.
- Cậu ơi! Chổi lông gà mới của ông ngoại... nên để cái cậu kia “mở bát” thì hơn, việc gì cứ phải đùn đẩy cho nhau như vậy. Sao cậu cháu mình không vui vẻ đánh Boss, vừa gắn kết tình cảm gia đình, vừa nâng cao trình độ chơi game. Cháu nói như vậy có phải không ạ?
- Nói ít thôi! Chui ra nhanh lên!
Trương Quyết Sinh ngồi im thin thít nghe hai cái con người kia “lật bánh tráng”. Hắn đã mang máng hiểu ra cái quan hệ của hai người này. Chỉ là hơi thắc mắc, nói chuyện với nhau mà như diễn tuồng chèo như thế, trong nhà có lẽ vui vẻ hạnh phúc lắm nhỉ?
Trương Quyết Sinh còn chưa hết thắc mắc, bỗng trên radar chợt xuất hiện một chấm xanh sáng chói, là đại diện vị trí của thành viên tổ đội. Trương Quyết Sinh chiếu theo radar nhìn tới, liền thấy ở không xa chỗ bọn hắn, một cái ụ đất từ từ nhô lên, rồi bỗng phụt một cái bay thẳng lên trời.
Trương Quyết Sinh khiển Khởi I nhẹ tránh công kích của một con Fly rồi cố gắng ngẩng đầu, liền thấy trên nền trời tối om của Tinh cầu số 1, một cái Tinh giáp lộng lẫy dang cánh đứng đấy.
Con robot này toàn thân gần như một màu trắng toát, nhấn nhá thêm chút đen để tăng tính hài hoà về thẩm mĩ. Dáng rất cân đối, thiết kế tổng thể mang mấy phần dáng dấp của Mị Ảnh. Chỉ là chức năng chiến đấu của nó, khác hoàn toàn với Mị Ảnh.
Nhìn qua bố cục thân thể, đây là Tinh giáp dòng Trung, trên lưng lại dắt theo một thanh bán nguyệt đao khổ lớn. Cánh điều hướng trông về mặt kết cấu, chủ yếu phụ trợ khả năng di chuyển trên mặt đất là chính. Rất có thể theo hướng Dũng sĩ cường công càn quét chiến trường, cũng như kết thúc những mục tiêu mang theo HP lớn, tựa như hai con Boss kia chẳng hạn.
Khởi I không có thiết bị quét cao tần, chỉ có thể biết tên của Tinh giáp kia là Nguyệt, không thể đánh giá cũng như đối chiếu xem sơ đồ kết cấu cơ bản của nó là gì. Có điều, nếu gã với Khóc Trong Mưa quen biết sâu như vậy, chắc đều là đại gia dùng tiền chơi game, phẩm chất sẽ không thua kém Mị Ảnh bao nhiêu.
- Khoe cái gì nữa, gã có phải tay mơ đâu, nhanh xuống đây!
Lý Khắc nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của Nguyệt trên bầu trời, dù đang rất mệt mỏi với con Boss nhưng vẫn không nhịn được quát to. Thấy Nguyệt đã bay xuống, Lý Khắc liền nói tiếp:
- Lợn, mày yểm trợ Đức tiếp cận xác Quang Đế đi, rồi bảo vệ lúc nó sửa chữa. Số, cậu với tôi chăn Boss.
- Ơ! Không cho cháu phụ cậu đánh Boss à?
Lợn Sữa khó hiểu hỏi lại.
- Mày thì phụ cái gì. Làm theo cậu nói đi. Sửa được Quang Đế may ra mới thắng.
Lý Khắc cũng không tức giận, bình tĩnh nói.
Rốt cuộc cũng không còn điều gì thắc mắc, ai liền vào việc đấy.
Khởi I của Trương Quyết Sinh bắt đầu chăn Boss. Hắn giờ đã hiểu tính toán của Lý Khắc là gì. Chẳng có gì phức tạp cả, hồi sinh Quang Đế, rồi phối hợp với Nguyệt để tiêu diệt Boss.
Trương Quyết Sinh mới đầu thực ra không hiểu ý Khóc Trong Mưa, nghe lời phân phó vốn chỉ bởi thói quen chơi game trước kia, toàn bộ đều nghe theo đội trưởng. Nay nhìn ra sắp đặt của gã, cũng không đến nỗi bất ngờ đến bái phục, nhưng vẫn phải nói, gã thật có bản lãnh, không phải dạng hữu dũng vô mưu.
Chiến cuộc diễn ra càng ngày càng nhanh, cũng càng thêm đẫm máu, chủ yếu bởi đám Fly nay đã lên cơn điên rồi, không thèm phân trước sau mà điên cuồng lao xuống. Vẫn may đầu óc chúng đần độn, con Boss Fly giống như cũng không thể kiểm soát hoàn toàn, mặc kệ tất cả lao đầu vào mục tiêu.
Nhưng mục tiêu chỉ có vài mống, Fly lại đến cả nghìn cả vạn con, liền thành ra đám bậu xậu, tiêu diệt mục tiêu chẳng thấy, lại tự đâm vào nhau c·hết không ít, c·hết trên thân Boss nhuộm đến đen cả mảng. Chẳng qua Boss da dày thịt béo, có đâm nữa cũng không xi nhê gì.
Walk lúc này thì đ·ã c·hết gần hết, số lượng còn không tới 3000, bởi vì sinh ra mang phận pháo hôi, vừa ngu vừa yếu, bây giờ liền chẳng còn tác dụng mấy, không bị đám Fly vô tình đ·âm c·hết cũng bị Boss dẫm nát.
Mà như thế cũng lợi cho Trương Quyết Sinh cùng Lý Khắc. Hai gã kỹ năng cá nhân vốn thuộc hàng điêu luyện, những bước di chuyển sớm đã ảo diệu đến biến thái, né Boss nách quái chỉ là một cái nhấc tay, thế là cứ luồn dưới thân Boss mà chạy, biến Boss thành tấm khiên thịt che quái.
Trương Quyết Sinh cùng Lý Khắc cứ vậy mà làm, thỉnh thoảng ngứa tay đâm chọt cái nào thì đâm, chủ yếu vẫn là chạy quanh chân Boss. Nhiên liệu dù sao không còn đủ đầy để cho 2 gã làm cái gì to tát, mà Khởi I cũng thật chẳng làm được, nó đánh Boss phế bỏ mẹ.
Tuy vậy, không phải ai cũng nhàn hạ giống như hai gã.
Nguyệt lúc này đã cầm xuống bán nguyệt đao, đứng cạnh Thần Phong mà múa may không ngừng. Hết nhảy rồi lại lộn, hết bay rồi lại múa. Bảo hộ Thần Phong chu toàn đến mức hạt bụi cũng lọt không vào. Chẳng qua, nó vốn chẳng cần phải khổ sở như vậy. Nguyệt dù không được như Mị Ảnh, chưa đạt đến phẩm chất Huyền Thoại nhưng sớm đã trên cao cấp một bậc, có bị đám quái cấp thấp này đâm trực diện vẫn sẽ như không có gì. Nó đứng yên một chỗ vung đao thôi là xong nhiệm vụ rồi.
Chỉ là, éo ai chơi Thánh Quang lại nhàm chán như vậy, nên mới bày ra bộ dạng chiến đấu mãnh liệt ấy, cho thoả cái cơn thèm đâm chém tồn tại trong tâm khảm.
- Lợn, múa ít thôi, tiết kiệm nhiên liệu tí còn đánh Boss.
Lý Khắc mặc dù đang bận tay bận chân, vẫn phải chứng kiến thằng cháu mình làm trò mèo như thế, chịu sao nổi, liền quát to.
- Cậu cứ yên tâm mà công tác, cháu đây tự có lo liệu.
Lợn Sữa đầy tự tin đáp lời.
-Mày thì lo được cái gì. Đánh cho đàng hoàng vào, tí còn phải chia nhiên liệu cho Quang Đế đấy. Mày nghĩ nó hít không khí mà hoạt động được à!
- Hì! Cháu quên!
- Mày có nhớ đâu mà quên!
Lý Khắc bất lực mà cảm khái.