Chương 45: Chờ đợi bao năm, gặp được lại sợ hãi
Quang Đế là Tinh giáp cao cấp, muốn sửa chữa không phải chuyện dễ. Mà nếu ở hiện tại, nên nói là không thể thì hợp lẽ hơn. Ngoài việc vật liệu cấu thành quá quý hiếm, còn phải kể đến công nghệ chế tác tinh vi cùng phức tạp. Đây mới chỉ là những thời khắc đầu tiên của mùa giải mới, chưa nói đến vật liệu thay thế không có, chỉ cần vấn đề về công nghệ thôi đã là cả một bài toán nan giải.
Mọi thứ đã được reset phát triển lại từ đầu, để hợp tính logic, Thánh Quang đương nhiên sẽ không lập tức cung cấp công nghệ tinh vi cho Xưởng chế tác. Vậy nên Tinh giáp cao cấp hỏng hóc ở thời điểm này, coi như sắt vụn chờ ngày hồi sinh.
Chỉ là bao năm nay, Tinh giáp cao cấp của Ngũ Tinh Chiến Thần áp trận ở những trận chiến đầu tiên vốn không cần động thủ, khởi động còn chẳng mấy khi nữa là, nói gì đến hỏng hóc. Vậy ai có thể ngờ được một ngày, một Tinh giáp cao cấp trong số chúng b·ị đ·ánh tới mức hỏng luôn rồi. Đã là như thế, nào ai có cách xử lý.
Nhưng Lý Khắc thì có. Bởi vì gã lưu trữ không chỉ riêng Mị Ảnh.
Thần Phong kia nhìn như một Tinh giáp sơ cấp, thực chất lại mang công nghệ sửa chữa tiên tiến tiếp cận tầng thứ của Mị Ảnh. Nếu Mị Ảnh hỏng, chưa chắc nó đã sửa được về nguyên vẹn, nhưng Quang Đế thì hoàn toàn có thể.
Nhìn Quang Đế một lần nữa sừng sững nghiêm dáng, Trương Quyết Sinh lúc này mới biết bản thân đã phán đoán sai về Thần Phong. Khóc Trong Mưa làm cẩn thận đến mức này, thật không biết nên nói gì về gã. Là nhà giàu tiêu hoang hay là kẻ vẹn toàn mọi lẽ đây.
- Số, cậu chuyên cận chiến hay xạ kích?
Lý Khắc thấy Quang Đế sửa xong, liền nói với Trương Quyết Sinh.
- Anh dùng Quang Đế đi, kỹ năng bắn súng của tôi không tốt lắm.
Trương Quyết Sinh vừa nghe đã hiểu ý, không do dự trả lời.
- Được! Vậy cậu sử dụng Nguyệt cường công, tôi dùng Quang Đế phụ trợ. Giờ tôi trở về, cậu tạm thời chăn 2 Boss.
- Ê! Ê! Cậu! Ẩu nha! Sao cậu chưa hỏi ý kiến cháu đã vội quyết định? Gã kỹ năng không tệ nhưng cũng không hơn gì cháu đâu nhé!
Lợn Sữa nghe thấy Lý Khắc thảo luận chớp nhoáng với cái gã đồng đội lạ hoắc kia mà chẳng mảy may quan tâm đến mình, thậm chí còn chẳng hỏi ý kiến nó đã định là sẽ đưa Nguyệt cho gã dùng. Nó thấy ấm ức, nó chẳng ngại phật lòng cậu nó, bô bô cái mồm cắt ngang.
Lý Khắc vẫn chẳng chút bận tâm, còn rảnh tay thả ra cần điều hướng mà với lấy cốc nước uống, tay trái thì vẫn đều đặn đẩy đưa, chưa từng đứt quãng. Chua ngoa nói:
- Im lặng đi! Cho cậu mượn Tinh giáp, tí cậu cho mày tiền. Đừng từ chối, đây là bắt buộc. Với cả, đời thuở nhà ai đi chơi với gái, lại dắt vào quán game rồi bắt con người ta phải trả tiền nước bao giờ. Cậu cũng chịu mày! Dù gì mày cũng xuất thân danh môn, mặt mũi mày không cần thì thôi, nhưng còn ông mày, còn mẹ mày, còn cậu đây. Nói gì thì nói, mày có tí tiền trong người, có phải sang cái con người hơn không?
Lý Khắc nói mà khoé miệng cứ nhếch lên đầy vẻ hả hê. Hắn thừa biết thằng cháu này của hắn bây giờ nghèo rớt mồng tơi, bởi tiền tiêu vặt hàng tháng tích góp “nướng” vào Nguyệt hết rồi, nợ đông nợ tây còn không ít, sao cưỡng lại được dụ hoặc của hắn đây.
Đúng như Lý Khắc dự đoán, Lợn Sữa chẳng mất bao lâu đã suy nghĩ đến thấu đáo, nói:
- Cậu không tin cháu thì thôi vậy! Nhưng cháu nói trước, tiền không được ít, Nguyệt lúc trả lại phải còn nguyên vẹn. Quan trọng nhất đấy là, cậu đừng bép xép gì với ông ngoại. Kẻo thằng cháu này... không nể tình cậu cháu đâu!
Vừa uống được hớp, nước trong miệng suýt chút nữa chẳng giữ được mà chực phun, may sao Lý Khắc bản lãnh kìm nén không tệ, cuối cùng cũng nuốt được xuống. Hắn vội cười ha hả, hắn chẳng ngờ lại có ngày bị thằng cháu miệng còn hôi sữa của mình hăm doạ. Hắn còn đang cầu người, không tiện đốp chát nó mấy câu, liền hạ giọng nói:
- Yên tâm! Tiền cậu không thiếu. Còn Nguyệt thì mày không cần lo, nó hỏng chỗ nào cậu đền cho mày chỗ ấy, nếu chẳng may nó hỏng hẳn, cậu đổi cho mày Mị Ảnh là được chứ gì. Giờ chuẩn bị thủ tục xác nhận chuyển giao đi, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu!
- Vậy thì được! Cháu tin cậu lần này. Chỉ là, Chiến dịch nào có giới hạn thời gian, cậu vội như vậy làm gì?
- Mấy thằng “chim lợn” sắp đến rồi!
Lợn Sữa nghe lời ấy của Lý Khắc, không hiểu lắm. Mà nó cũng chả quan tâm, nó còn phải tính toán xem nên lấy của ông cậu hào phóng này bao nhiêu mới hợp lý. Thế là nó im lặng, nghĩ nghĩ ngợi ngợi, liền dứt khoát tắt đi micro, tránh để cái miệng không yên của nó phọt ra mấy lời vô tri.
Chẳng mất bao lâu Lý Khắc đã về đến chỗ Quang Đế. Khởi I của hắn vẫn nguyên vẹn, đám quái cấp thấp này tính ra vẫn không có tính nguy hiểm gì. Khởi I trông thế còn khá đằm tay. Ngẫm ra cũng phải, thiết kế thuở ban sơ chú trọng về sự chắc chắn, vỏ giáp được gia công vô cùng cứng rắn, hệ thống cân bằng thiết kế tỉ mỉ đến khó tin, thực hiện những động tác công kích kiểu liên hoàn rất ổn định, không dễ để mất trụ. Chỉ cần kỹ năng cá nhân đủ cao, đánh nhau sẽ không đến mức “phế” như lời đồn. Chẳng trách cái gã Số kia hôm trước có thể đánh ra một hồi đặc sắc như vậy.
Qua một hồi yểm trợ từ Khởi I, sang chiết thành công nhiên liệu từ Nguyệt sang Quang Đế. Sau đó, Thần Phong đột nhiên bày ra hoả lực khủng kh·iếp của mình, lấy ra từ mấy mấy cái hộp trên người sáu ụ súng laze cỡ vừa, lắp đặt kiểu liên kết cộng hưởng, bảo vệ Lý Khắc cùng Lợn Sữa thành công hoán đổi Tinh giáp. Rồi Lý Khắc lại để thằng cháu yêu quý của mình cầm Khởi I ra chăn Boss thay Trương Quyết Sinh, đưa thành công Tinh giáp sư của Trương Quyết Sinh vào buồng lái của Nguyệt.
- Hai đứa rút đi!
Quang Đế của Lý Khắc cùng Nguyệt của Trương Quyết Sinh lúc này đã tiếp cận thành công 2 con Boss, Lý Khắc liền yêu cầu Lợn Sữa cùng Đức rút lui.
Tất nhiên chẳng ai phản đối, nhiệm vụ của họ đã hoàn thành, bây giờ ở lại chiến trường cũng không giúp thêm được gì. Ụ súng của Thần Phong vốn không có bao nhiêu năng lượng, sớm bị thu lại, còn Lợn Sữa đang lái Khởi I, nào còn tác dụng gì. Giai đoạn này của chiến cuộc đã đến hồi trọng yếu, hoả lực không đủ thì cũng chỉ làm pháo hôi. Chuồn mới là thượng sách. Lớ nga lớ ngớ mà nằm vật ra đấy, liền mất oan mấy cái thẻ hồi sinh.
Trong thoáng chốc, Đức cùng Lợn Sữa đã chạy tuột vào hố, kỹ năng của hai người vốn không thấp, chẳng có nguy hiểm gì.
Chiến trường lúc này chỉ còn lại Nguyệt cùng Quang Đế hiện hữu, bỗng chốc trở thành mục tiêu công kích duy nhất còn lại, kéo theo một đợt sóng quái vật khổng lồ lao tới.
Trương Quyết Sinh ánh mắt vẫn trầm mặc như vậy, cả một trời quái vật kia cũng chẳng làm hắn nổi nên gợn sóng gì. Có điều, tay trái của hắn lại không yên ả mà thao tác như hồi nãy, đột nhiên tăng tốc độ tay, thực hiện một loạt chỉ lệnh cấp 4 liên tiếp. Đương nhiên đấy không phải công kích, đơn thuần là những động tác di chuyển phức tạp. Kéo theo Nguyệt đang nghiêm dáng đứng, bỏ qua tất cả, phi thẳng đến hai con Boss lúc này cũng đang từ từ đi tới.
Nguyệt phi rất “cồng kềnh” không phải cứ thế lao thẳng mà chốc chốc lại thay đổi cách thức di chuyển. Di chuyển chữ Z, xoay người liệng vòng cung, có lúc lại nhộn nhào dưới đất trông rất dị hợm, thậm chí còn dật lùi lại mấy lần liên tiếp.
Lý Khắc lúc này cũng đang khiển Quang Đế di chuyển, mắt cứ nhìn chằm chằm vào Nguyệt đang phi đi một cách kì dị ở trước. Lý Khắc không phải không biết làm, hắn thậm chí làm còn chuẩn chỉ hơn. Chỉ là hắn cũng không coi Trương Quyết Sinh là một tên thích múa may làm màu, bởi hắn hiểu, gã là đang làm quen với Nguyệt.
Ban đầu Nguyệt đi rất “ngượng” di chuyển chữ Z thiếu đi nửa nét, lộn nhào ngay sau đó lại không thể lập tức tiếp nối, mất thêm một nhịp chạy mới có thể làm được. Những phương thức di chuyển kiểu này đều là chỉ lệnh cấp 4, độ phức tạp rất cao. Cái gã đồng đội này của hắn biết làm hết tất cả, đó vốn không phải điều gì quá bất ngờ, đã là Đấu Thần, đây là cơ bản. Đáng nói là, gã đang tiến bộ một cách quá thần tốc.
Chỉ lệnh cấp 4, quá phức tạp, quá nhiều thao tác, hoàn thành xong một cái liền khiến khớp ngón tay chịu áp lực không nhỏ. Thông thường, người chơi sau đó sẽ chỉ thực hiện chỉ lệnh cấp 1, cùng lắm là 2 để làm mượt mà chuỗi thao tác. Đằng này, Trương Quyết Sinh thực hiện chỉ lệnh cấp 4 liên tiếp nhau. Tuy vậy, lúc đầu độ khựng rất nhiều, thể hiện chuỗi thao tác bị gián đoạn, nhưng sau mỗi bước di chuyển, độ mượt mà bằng mắt thường cũng có thể thấy đang tăng lên không ngừng. Lúc tiếp cận được Boss, đã không còn một vết xước.
Thật sự đến bây giờ Lý Khắc vẫn khó hiểu, sao cái gã tên Trương Quyết Sinh này, tài khoản của gã lại chỉ mới được lập vào hôm qua. Hắn đã kiểm tra rất kĩ, đích xác là tân binh. Nhưng nhìn những thao tác trước mặt mà xem, gã chắc chắn đã sớm sử dụng qua Tinh giáp cao cấp kiểu như Nguyệt, do lâu ngày không động đến nên mới cần thời gian thích nghi. Quan trọng nhất vẫn là, thao tác tay của gã, đạt trình độ Đấu Thần từ lâu rồi, không biết bằng cách nào có thể thoát khỏi hệ thống nhận diện của Thánh Quang.
Bao năm mới tìm được kẻ xứng đáng làm đối thủ của mình, Lý Khắc hắn tất nhiên phải phấn khởi. Bao năm cô tịch chém g·iết giờ có kẻ sóng đôi, hắn cầu còn không được. Có điều, sự thần bí đến đáng sợ của gã khiến hắn không thể không hoài nghi, rằng gã đang che giấu một cái bí mật gì đó về cái game Thánh Quang này.
“Anh” năm đó bảo hắn chờ một người xuất hiện để cùng hắn chứng Thần, vì lời nói ấy mà vật vờ chơi game đến bây giờ. Nay quả thật đã thấy, hắn sao lại thấy lòng sợ hãi? Bí ẩn, hai người họ đều mang đến cái cảm giác ngập tràn hoài nghi ấy.
Lý Khắc khẽ thở một hơi, mệt não thế này, chẳng biết chơi game hay bị game chơi đây?
- Chí Tôn! Để tôi chỉ huy đánh Boss được không?
Chợt thanh âm trầm ổn của Trương Quyết Sinh vang lên, kéo Lý Khắc ra khỏi suy tư. Hắn hơi giật mình, cũng chẳng nhiều nhặn gì, nhanh chóng ổn định, cười nói:
- Rất sẵn lòng!