Chương 43: Lợn! Chui ra đi!
Khởi I dùng song đao là Khóc Trong Mưa, bởi vì quần chiến đã quen, liền biết sử dụng thêm mánh để chém g·iết cho nhiều.
Trương Quyết Sinh trông qua mà thầm cảm khái. Hắn lần trước giao chiến qua, vẫn luôn khó hiểu về cách ra đòn của gã, nó thừa thãi về mặt phạm vi sát thương nhưng lại thiếu đi sức sát thương. Bởi vậy nên Trương Quyết Sinh hắn hôm ấy mới có thể câu kéo lâu dài tới vậy. Chỉ là hôm nay hắn cuối cùng cũng hiểu, vấn đề của Khóc Trong Mưa ở đâu. Đấy là thói quen.
Khóc Trong Mưa chém quái quá nhiều, sớm đã hình thành một thói quen, đánh sao cho g·iết được nhiều quái nhất có thể. Muốn làm như thế, thì chỉ còn cách tăng phạm vi sát thương mà thôi. Nó có mặt lợi cũng có mặt hại.
Tăng phạm vi đồng nghĩa với việc phải phân tán lực đạo, nếu là đánh Chiến dịch, thói quen ấy đúng thật chẳng thể chê, Tinh giáp của gã vốn đã quá mạnh, dù giảm đi lực đạo vẫn sẽ dễ dàng mà g·iết quái, vừa tiết kiệm nhiên liệu, vừa tối ưu sát thương. Khóc Trong Mưa một mình gánh cả đoàn quân, quả thực không phải hồ ngôn.
Chỉ là, khi đánh người thì khác, thói quen ấy vô tình lại khiến gã không thể đạt được sát thương tối ưu nhất trong mỗi pha ra đòn. Đánh nhau với kẻ dưới cơ đương nhiên sẽ chẳng thể nhận ra, nhưng nếu giao chiến với kẻ ngang hoặc hơn mình thì khác, đấy là thói quen c·hết người. Nói như vậy thật ra cũng không thể trách Khóc Trong Mưa được, kỹ năng của gã quá cách biệt so với phần còn lại của Thánh Quang, sẽ chẳng có ai đủ trình độ để bức bách gã hoàn thiện kỹ năng chiến đấu cả.
Trương Quyết Sinh bây giờ nhìn ra vấn đề, biết bản thân đã đánh giá thấp gã Chí Tôn này. Chỉ cần gã thành công hoàn thiện những thiếu sót còn tồn tại ấy, hắn cũng không chắc bản thân còn có thể đánh một trận mãn nhãn như vậy không.
Trương Quyết Sinh nhìn đến bảng số liệu của tổ đội, số lượng quái mà Khóc Trong Mưa tiêu diệt đã lên tới gần 5000. Mẹ nó, mới hơn chục phút g·iết được từng ấy quái, lại còn bằng Khởi I. Hắn từ nãy tới giờ chém đến tê tay cũng được có hơn 2000, so với trước kia đã khởi sắc hơn nhiều lắm rồi đấy, vậy mà so với gã còn chưa bằng một nửa. Về khoản này Trương Quyết Sinh hắn đúng chỉ còn biết xin thua.
Cái cách đánh này của gã, hắn đích xác phải học. Nhưng mà lúc này thì không kịp. Phân bố lực đạo chuẩn xác để vừa gia tăng phạm vi, vừa chuẩn chỉ sát thương kết liễu thật không dễ dàng gì.
- Số, cậu di chuyển dần ra sau bọc hậu đi. Fly sắp công kích rồi, cố gắng đừng để bị vây.
- Đần, theo tàn quân rút lui, sẽ không có nguy hiểm gì đâu!
- Đức! Đưa cho Đần khẩu Jinz. Tí đi sau hỗ trợ anh chăn Boss.
- Mọi người rõ chưa?
Tàn quân cách cái hố kia chỉ còn 5 km, thanh âm của Lý Khắc liền vang lên trong kênh đàm thoại tổ đội. Rất rành mạch, rất rõ ràng, rất dõng dạc.
Trương Quyết Sinh không chút chần chừ, hô “Được!” một tiếng.
Lê Hưng giống như muốn nói gì, ậm ừ trong miệng vài từ khó hiểu, cuối cùng khó khăn hô “Rõ!”.
Đức thì lặng im, vẫn giống như chục năm qua chưa từng đổi khác. Thần Phong vừa chạy vừa kiểm tra kĩ càng khẩu Jinz, lại lấy từ hộp bên đùi một băng đạn mới, cẩn thận gắn vào, xong xuôi tất cả liền ném cho Xạ Quỷ đang chạy bên cạnh, bình tĩnh nói:
- Tự tin lên, nếu không thể tự mình mạnh mẽ sẽ mãi chỉ là gánh nặng cho đồng đội mà thôi.
Chẳng đợi Lê Hưng nói gì, Thần Phong đã vội tăng tốc, đuổi theo Khởi I của Khóc Trong Mưa lúc này đã tách đoàn chạy về phía 2 con Boss.
Lê Hưng nhìn khẩu Jinz trong tay Xạ Quỷ, lại nhìn sang Trương Quyết Sinh mặt đầy trầm mặc bên cạnh, chán nản mím môi thở dài. Nó biết bản thân mình hiện tại phải làm gì, liền cầm chắc Jinz theo tàn quân chạy tới miệng hố.
Rất nhanh tàn quân chỉ còn cách miệng hố 3 km, rốt cuộc đám Fly không còn giữ được nhởn nhơ, bắt đầu cuộc săn bắt.
Trương Quyết Sinh xoay cần điều hướng, thấy bầu trời trước mặt đã ngập tràn Fly lao xuống, mày nhíu thêm chút. Tay trái Trương Quyết Sinh vội vàng co bóp, tận dụng khoảng thời gian rảnh rang quý giá này để thả lỏng.
Walk đi rất chậm, vẫn chưa đuổi tới. Fly bay rất nhanh, chuẩn bị tới rồi. Trương Quyết Sinh để Khởi I đi chậm lại, từ từ mà bước.
Khởi I bước qua một cái Tinh giáp đã hỏng, chợt dừng lại bước chân. Khởi I cúi xuống, nhìn qua cái Tinh giáp kia một lượt.
Tinh giáp kia có tên, gọi là Khải Hoàn, bao nhiêu năm nay vẫn luôn là biểu tượng truyền thông của Thánh Quang. Đây là Khải Hoàn I, cũng giống như Thần Phong, là Tinh giáp tinh anh của dòng sơ cấp.
Khởi I nhìn rất nhanh, không thấy thứ mình muốn tìm, lại đảo xung quanh một vòng, rốt cuộc cũng thấy.
Khởi I bước lên trên vài mét, cúi xuống đưa tay lật qua một cái Tinh giáp đã nát bét. Bên dưới nó, một cái khiên titanium sáng chói lộ ra.
Không do dự mà cầm lên, Khởi I cũng chẳng thèm sờ nắn qua cái gì, cánh tay cầm khiên đột nhiên vung mạnh, cả cơ thể thuận thế khẽ khom người xuống, tấm khiên titanium chỉ trong phút chốc đã giương cao, che đi một phần cơ thể Khởi I.
Choang một tiếng, Khởi I khẽ lùi nửa bước. Nó nhanh chóng ổn định thân hình, hạ khiên, đồng thời vứt con Fly đã nát bét cái đầu xuống đất. Cơ thể nó cũng chưa định nghỉ ngơi, khẽ đưa chân nhích nhẹ sang nửa bước.
Bỗng màn hình tối đen một màu, Trương Quyết Sinh mặt vẫn chẳng đổi sắc, có chăng trong ánh mắt bớt đi vài phần ngưng trọng. Tay trái thuần thục đưa đẩy, chỉ lệnh lập tức đưa ra. Khởi I nhẹ nhàng vung đao, màn đen như ai kéo khoá, nhanh chóng mở ra. Lại một con Fly nữa c·hết thảm.
Khởi I thong dong cất bước, thỉnh thoảng lại né trái lách phải, khi thì giơ khiên vung đao, chầm chậm đi qua màn công kích của đám Fly, tiện tay “làm gỏi” đám Walk vừa đi đến nhập hội.
Trương Quyết Sinh nhìn nhanh tới radar, tàn quân lúc này đã tiếp cận được miệng hố, lại liếc qua 2 chấm tròn đỏ rực bên góc, lúc này đã bị Khóc Trong Mưa chăn đi một quãng dài.
- Số, lui được rồi!
Nghe được yêu cầu của Lý Khắc, Trương Quyết Sinh lập tức xác nhận, chẳng thèm dây dưa với đám ngu si này nữa, quay đầu chạy về một mạch.
Về được đến miệng hố cũng không dễ dàng gì, Fly quá nhiều, lại đâm nhanh như tên bắn, Trương Quyết Sinh vì đảm bảo tốc độ mà mấy lần cố ý né tránh hời hợt, khiến Khởi I mất không ít HP.
- Anh sao vẫn còn chưa rút?
Trương Quyết Sinh vừa tránh công kích của mấy con Fly, vừa gọi Lý Khắc lúc này vẫn còn để Khởi I dây dưa với 2 con Boss kia.
- Cậu định cứ thế rút lui à?
Lý Khắc thanh âm vẫn thản nhiên như thế, hỏi lại.
Trương Quyết Sinh khó hiểu, lại liếc tới thanh nhiên liệu đã mất đi phân nửa của mình, bình tĩnh nói:
- Nhiên liệu của tôi không đủ để g·iết Boss!
- Không sao! Cậu hỗ trợ nốt đám kia để chúng rút lui an toàn, rồi mau chóng chạy ra chỗ tôi.
Lý Khắc đáp lời.
Trương Quyết Sinh “Ừ!” nhẹ, lại vung khiên lên chắn trước mặt, thành công khoá cái mõm nhọn hoắt của một con Fly.
Sau khi tàn quân đã thành công rút khỏi được hơn phút, Khởi I của Trương Quyết Sinh mới yên tâm rời khỏi hố, mau chóng di chuyển tới vị trí của Lý Khắc, thuận tiện kéo theo một đàn Walk ra xa miệng hố.
Fly cũng giống như Walk, cực kì ngu, rốt cuộc cũng không thể hiều đám tàn quân đột nhiên biến mất vì lý do gì, chẳng thèm dí theo. Nhưng như thế cũng đồng nghĩa, mục tiêu của chúng hiện tại, là 3 cái Tinh giáp duy nhất còn lại trên chiến trường.
Ấp lực từ một lên tới cả trăm, Trương Quyết Sinh muốn tới chỗ Lý Khắc thực không dễ dàng gì. Mà tên Lý Khắc kia cũng rảnh, vậy mà đã chăn Boss tới tận chỗ Quang Chi Tử c·hết trận.
Hai tay Trương Quyết Sinh rốt cuộc chẳng còn được thong dong như trước nữa. Tay phải đảo như rang lạc, xoay cần điều hướng đến hoa cả mắt. Tay trái thì như lên cơn động kinh, co giật với tần suất khủng bố, liên tiếp chỉ lệnh cấp 2 cấp 3 được đưa ra, chỉ lệnh cấp 4 thực hiện thành công đã lên tới gần 50%. Cuối cùng, 2 con Boss kia cũng ở trước mắt rồi.
Đột nhiên góc màn hình chiến đấu của Trương Quyết Sinh hiện lên thông báo, hắn liền vô thức ngó qua.
“Tinh giáp sư Lợn Sữa đã gia nhập tổ đội.”
Quyền đội trưởng sớm đã chuyển giao toàn bộ cho Khóc Trong Mưa, gã thêm người vào tổ đội vốn là chuyện bình thường, dù sao tổ đội của hắn vẫn còn một chỗ trống. Có điều, người đã sớm rời đi hết, nào còn ai ở đây mà thêm người.
Khoan đã! Cái tên Lợn Sữa này sao quen quen?
Sau một hồi ngớ người, cuối cùng Trương Quyết Sinh cũng nhớ ra cái tên Lợn Sữa này là ai. Đây chẳng phải là cái gã Đấu Thần cùng với Quang Chi Tử dẫn đầu cánh quân ư? Chỉ là, gã ngay từ đầu đã trốn biệt tăm biệt tích, giờ lại đi gia nhập tổ đội của hắn. Mà, gã đang ở đâu vậy?
- Lợn! Chui ra đi! Mày trốn hơi lâu rồi đấy!