Chương 42: Ngày Chí Tôn con hạnh phúc nhất
Tuyết Sắp Đen bất giác chú ý đến màn hình. Thì ra từ nãy tới giờ nó chưa từng đổi khác, vẫn là cái xác Quang Đế c·hết vật nơi tử địa.
Nhanh chóng chuyển dời tầm nhìn, tính năng quan sát của Thánh Quang cũng phối hợp hết mức, chiến trường một lần nữa toàn cảnh hiện ra. Tuyết Sắp Đen nhìn qua đồng hồ, vậy mà đã qua gần 3 phút. Khoảng thời gian ấy nói dài thì không hẳn, nhưng chiến cuộc đã đến tàn cục, lại có 2 con Boss đồng thời càn quét, nó thừa đủ để kết thúc tất cả.
Ấy vậy nhưng... những gì đang diễn ra trước mắt hắn là cái gì đây?
Chiến trường đã hẹp đi rất nhiều, những thanh âm nhộn nhạo đan xen lại càng thêm phức tạp. Khói lửa ngập tràn, máu huyết tứ tung, chốc chốc lại có v·ụ n·ổ do Tinh giáp điên cuồng mà tự bạo. Quân số của cánh quân lúc này chỉ còn hơn 2800 chút chút, tất cả sớm đã dồn về một chỗ. Những kẻ còn lại đa phần đều là tay to kỹ năng điêu luyện, hoặc cũng là dạng may mắn ngút trời, hay như Xạ Quỷ của Lê Hưng, đánh ngu nhưng được chăm chút đến tận răng.
Cánh quân có thể trụ vững đến hiện tại, nói thật chính là kì tích. Có điều, kì tích vốn không thể nào tự mình khởi phát, nghĩa là phải có kẻ tạo ra.
Nghe theo lời chỉ điểm của Quá Khứ Không Quên, Tuyết Sắp Đen lia camera một cách từ tốn, rốt cuộc cũng thấy được hai cái Tinh giáp Khởi I mà gã nói đến.
Thực ra tìm kiếm cũng chẳng khó khăn gì. Đây là Quân chủ lực, hội tụ lực chiến khủng bố nhất của toàn cõi Thánh Quang, Tinh giáp xuất chiến đều là tinh anh trong hệ sơ cấp, Thần Phong không hiếm, mấy Tinh giáp đời thấp hơn một chút vốn chẳng ít gì. Thế nhưng, ở cái nơi toàn đồ xa xỉ ấy, lại lòi ra 2 cái Tinh giáp đời thấp nhất, phế vật nhất, nổi tiếng nhất, đúng là quá bắt mắt.
Ngay từ lúc đầu hành quân, Tuyết Sắp Đen và cái kênh trò chuyện của hắn đã để ý tới 2 cái Tinh giáp dị biệt này, cũng đẩy đưa mấy lời cợt nhả, rằng đảm lượng của hai vị Tinh giáp sư này cũng thật cao. Chỉ nghĩ là hai kẻ đã chán chém g·iết, lấy Khởi I ra mà tìm cảm giác mạnh. Đâu nghĩ tới, nó bây giờ lại đang gồng gánh cả mấy nghìn cái Tinh giáp vượt khó đi lên.
Tình cảnh trước mắt cũng thật kì lạ. Hai cái Khởi I lực chiến yếu nhất trong đám tàn quân, vậy mà lúc này đây đảm nhận vị trí mở đường. Lại còn ở nơi áp lực khủng kh·iếp nhất, hứng trọn công kích của đám Walk con vừa trở lại sau khi tiêu diệt toàn bộ cánh quân ở phía đối diện.
Khởi I dù xét theo khía cạnh nào, quả thật đều hợp với chức nghiệp Dũng sĩ. Có điều, một con robot là khởi đầu cho kỷ nguyên Tinh giáp, dù mặt ý nghĩa chẳng ai có thể sánh bằng, nhưng phải hiểu, thứ ban sơ luôn là thứ sơ sài nhiều lỗ hổng, lại đi cho nó gánh vác trọng trách lớn như vậy. Mà mấy cái Tinh giáp đằng sau dường như cũng chẳng có thắc mắc gì, cứ thế an phận theo sau bọc lót. Dù có nói theo cách nào, đều là quá doạ người rồi.
Chỉ là, hai cái Khởi I kia cũng chẳng mất mấy thời gian để chứng minh, bản thân sao có cái đảm lượng cùng sự tự tin ấy.
Hai cái Tinh giáp Khởi I, một dùng song đao loạn chém, một dùng độc đao cuồng đồ. Cứ thế chém g·iết, cứ thế tàn sát đám Walk đần độn.
Sao đám Walk lại chậm chạp vậy?
Nhìn đám quái vật cứ lao đến rồi c·hết đi mà chẳng kịp làm cái gì, có khi chỉ là đứng im chịu c·hết, thật có người sẽ hoài nghi, rằng cái lũ Walk vốn đã ì ạch nay còn đeo tạ dưới mông sao? Không phải, không phải chúng đeo tạ, mà hai cái Tinh giáp Khởi I kia ra tay quá nhanh, quá gọn ghẽ, chỉ một đường quét qua liền đã khiến đám Walk đầu đuôi hai ngả.
Vô lý, đây là vô lý! Hai cỗ máy g·iết chóc đến điên cuồng kia sao có thể là Khởi I, sự ục ịch của nó đâu rồi, sự cồng kềnh của nó đâu rồi?
Tuyết Sắp Đen càng nhìn càng sợ hãi. Đây là Đấu Thần, không, đã trên Đấu Thần một bậc, đã tiến đến cái tầng thứ đỉnh cao kia chưa thì hắn không chắc. Hắn biết một kẻ trong đó, chẳng phải ai xa lạ, Chí Tôn chí cao Khóc Trong Mưa. Nhưng còn tên còn lại, gã chui đâu ra vậy?
Một tá những câu hỏi đang quẩn quanh trong đầu Tuyết Không Đen, cùng với đó, nỗi niềm hưng phấn tột độ vốn đã ngủ say trong lòng hắn bỗng nhiên thức giấc.
Hai kẻ sánh bước, ngươi chém ta đâm, dẫn đầu đàn quân, mở đường dẫn lộ.
Có giọt nước nhỏ bỗng tràn qua mi mắt, Tuyết Sắp Đen mặc kệ chẳng thèm giữ. Nước kia rốt cuộc bước qua, lăn dài xuống má. Những ký ức năm xưa cứ thế lũ lượt tràn về.
“Quen không?”
Quá Khứ Không Quên lại donate.
Tuyết Sắp Đen vẫn khóc, hắn không trả lời.
“Những chấp niệm năm xưa thực ra chưa từng biến mất, chỉ là khó có ai đủ dũng khí tiếp bước mà thôi. Chúng ta cũng chẳng có đảm lượng ấy, nhưng không có nghĩa cái Thánh Quang này không có. Khóc Trong Mưa trước nay lẻ loi một mình, phớt lờ danh vọng, thoái thác trách nhiệm Chí Tôn dẫn đầu, thực chất là vì buồn chán với thế thời nhảm nhí, bất lực với đám nịnh hót a dua. Nay đã có kẻ chung bước, đế chế năm xưa sẽ có thể lần nữa dựng khởi. Thống nhất nhân loại, hủy diệt “Thánh Quang”.
Bạch Tuyết à! Cầm kiếm lên thôi!”
-Đúng vậy! Cầm kiếm lên thôi! Chỉ tiếc là, trận này vẫn sẽ thua. Ài! Chí Tôn lần đầu tiên tham chiến cùng đồng đội, lại chẳng thể đại công cáo thành. Gã bao năm vẫn vậy, không chịu lưu trữ nhiên liệu cho Mị Ảnh, nếu không sẽ chẳng đến mức khổ sở thế này. Hôm nay chẳng hiểu sao lại còn dùng Khởi I chinh chiến. Tên kia thì cũng dở hơi chẳng kém. Mỗi người một cái Thần Phong, có phải g·iết được một con Boss rồi không?
Tuyết Sắp Đen lúc này đã tươi tỉnh trở lại, trong ánh mắt vẫn còn long lanh nhiệt huyết. Hắn xuống khỏi ghế, dí gần mặt vào màn hình, chăm chú nhìn đến hai cái Tinh giáp vẫn còn đang điên cuồng chém g·iết, tiếc nuối nói.
“Cậu vẫn nghĩ hai gã kia đang đâm đầu chịu c·hết ư? Tôi nói rồi, họ rất giống hai người ấy, sẽ chẳng bao giờ có khái niệm tử cục đâu! Sinh lộ ở ngay phía trước kìa!”
Nghe xong donate của Quá Khứ Không Quên, Tuyết Sắp Đen có chút ngây người. Hắn vội ngồi xuống ghế, với nhanh lấy chuột, nhanh chóng phóng lại toàn cảnh chiến trường.
Tuyết Sắp Đen chiếu theo hướng đoàn quân kia di chuyển, rất nhanh đã nhìn thấy điều đặc biệt. Hắn di camera tới một khoảnh đất, lúc này đã nhuộm đen màu cháy, ở giữa nơi ấy, một cái hố to lẳng lặng nằm tại.
Ra vậy, cuối cùng Tuyết Sắp Đen cũng hiểu hai gã kia muốn làm gì. Họ muốn dẫn tàn quân chui hố thoát vây. Quả thật nhanh nhạy.
Nhưng mà, nào dễ dàng như thế.
Tuyết Sắp Đen một lần nữa cuộn chuột, camera theo đó đổi góc. Cách cái hố không xa, hai con Boss cũng đã chuẩn bị quay trở lại chiến trường. Phải nói ban nãy Quang Chi Tử vẫn còn khôn chút, kéo boss ra xa tới vậy, nếu không đám tàn quân kia đã chẳng có nhiều thời gian như thế để tiếp cận cái hố.
Có điều, hai con Boss giờ đã trở về. Cánh quân dù có thành công vào hố đi chăng nữa thì vẫn chạy không được. Boss Walk còn đỡ, chứ con Boss Trench kia, một khi để nó xuống hố, thì chính là đưa cá về nước. Cả đoàn quân dù cho toàn bộ là Thần Phong cũng chạy không thoát.
Thêm nữa, đám Fly trên trời kia, nhịn đủ rồi.
Hai người rốt cuộc sẽ làm thế nào đây?
Tuyết Sắp Đen mở lên kênh giao tiếp. Bởi vì là đối tác của Thánh Quang, hắn có khả năng nhận hình ảnh trực tiếp từ hệ thống theo dõi chiến trận của Sở chỉ huy, cũng như việc tiếp cận đến thông tin về việc giao tiếp giữa các cánh quân.
- Mọi người theo đến đây thì chắc đã hiểu hết điều tôi phổ biến, tin hay không tôi không cần biết. Chỉ là nếu đã đồng ý, thì phải chấp nhận toàn bộ mệnh lệnh của tôi.
Vừa thành công gia nhập kênh giao tiếp, Tuyết Sắp Đen liền nghe thấy thanh âm đầy ổn trọng của ai đó. Sau lời ấy, một loạt chữ “Rõ!” được bình luận, nhưng lại chẳng có lấy một ai mở đàm thoại. Tuyết Sắp Đên rất nhanh đã hiểu ra vấn đề, cũng biết người nói là ai.
Khóc Trong Mưa sau câu nói ấy, dừng lại một lúc rồi nói tiếp:
- Những người đã đạt đến Đấu Thần tự tách thành hai nhóm, một nhóm đi trước mở đường, nhóm còn lại hỗ trợ mọi người rút lui. Tổ đội của tôi sẽ đảm nhận lớp bọc hậu sau cùng. Fly chắc chắn sẽ công kích, đến lúc ấy nguy hiểm không nhỏ, phải chuẩn bị tâm lý trước, đến lúc ấy đỡ vướng tay vướng chân đồng đội. Nếu sống được thì tốt, mà biết mình c·hết chắc thì cũng đừng ngu ngốc tự bạo, báo hại đồng đội c·hết oan uổng. Tất cả chỉ có vậy, chúc tất cả thượng lộ bình an.
Sau lời ấy, lại một loạt bình luận “Rõ!” được rải đi, nhiều đến nỗi màn hình hiển thị còn chẳng kịp.
- Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày thấy Chí Tôn Khóc Trong Mưa dẫn quân chinh chiến. Dù lúc này đã là tàn quân, chỉ đang rút chạy, nhưng vẫn làm người ta cảm thấy rạo rực a!
Tuyết Sắp Đen không nhịn được gật gù cảm thán, lại liếc sang kênh trò chuyện của mình, lúc này gần như đã bùng nổ trời đêm.
“Chí Tôn vô thượng! Con mẹ nó, ngài hãy dạy cái bọn ngụy quân tử kia tư cách của bậc quân vương đi!”
“Mẹ ơi! Mười năm trời chỉ đợi một ngày này.”
“Ài! Đúng là Chí Tôn chí cao! Bố trí rút quân thôi cũng làm người ta nứ..!”
...
Tuyết Sắp Đen đọc qua mấy dòng bình luận, chỉ còn biết lắc đầu cười khổ. Kênh hắn nói đúng ra là hang ổ của mấy thằng Chí Tôn con, mười năm ròng mòn mỏi chờ đợi quân vương một lần xuất thế. Bây giờ rốt cuộc được thấy, ai mà chả nâng nâng trong lòng.
Chí Tôn! Cho thế giới này chiêm ngưỡng thực lực thật sự của ngài đi!