Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngục Đồ

Chương 41: Nỗi ấm ức của một Tinh giáp sư chân chính




Chương 41: Nỗi ấm ức của một Tinh giáp sư chân chính

- Anh em thấy chưa, cái thằng đần Quang Chi Tử đếch làm được cái gì mà. Éo mẹ! Chỉ có thằng đần như nó mới chọn cân 2 Boss cùng lúc thôi.

Tuyết Sắp Đen khoảnh khắc nhìn thấy Quang Đế bị Boss Walk một vả ngã nằm, cười to trào phúng, không kìm được nỗi sung sướng mà nói vào micro.

Sau cái cơn khoái trí ấy, Tuyết Sắp Đen liền nhìn tới khung trò chuyện trên màn hình livestream của mình, thấy không ít biểu tượng cười ngặt nghẽo, nhưng cũng chẳng ít phẫn nộ thả bom. Hắn vẫn cười, hắn cười cho đám người phẫn nộ kia xem mà tức.

Thân là trưởng hội “anti” Ngũ Tinh Chiến Thần, hắn luôn muốn cho đám người cuồng si vô lý trí ấy thấy, mấy cái tên tự xưng là Đấu Thần ở cái thập niên này vô dụng ra sao. Trình độ thì không bằng ai, phẩm vị cũng chẳng có, miệng thì cứ quang quác rằng ta đây vì công cuộc phát triển cộng đồng mà ra sức.

Cuối cùng cái ngày này cũng đến, Khóc Trong Mưa bỗng nhiên lặn mất, Thánh Quang lại “vui tính” tăng độ khó của Chiến dịch. Mấy tên kia rốt cuộc có một cơ hội “đánh hết sức mình”. Quả thật giống như hắn đoán, thất bại thảm hại.

“Chiến dịch thì sắp thua đến nơi, ngươi lại còn ngồi đấy mà cười được, lại còn thái độ dè bỉu như thế. Không phải Quang Chi Tử cũng đã cố hết sức rồi sao?”

Bỗng màn hình hiện lên donate, người gửi là "Đứa em của ánh sáng."

Tuyết Sắp Đen vừa nghe phần mềm đọc lên, vừa không nhịn được lại cười tiếp. Hắn nhìn đến cái camera livestream của mình, thu lại nụ cười, bình tĩnh nói:

- Này anh bạn, đừng giả ngu như vậy chứ! Ai ở đây chẳng biết lũ Đấu Thần vô dụng như Quang Chi Tử là loại người ra sao. Khóc Trong Mưa một mình gồng gánh Chiến dịch, lại bị bọn nó coi là hiếu thắng tranh công. Kỹ năng thì kém người ta một trời một vực, đến khi thua rồi vẫn còn lấp liếm, rằng Tinh giáp của Khóc Trong Mưa quá mạnh, gọi đấy là Tiền giáp, Thánh Quang là game mất cân bằng. Không nghĩ đến bản thân cũng nhờ đám Tinh giáp cao cấp đúc bằng tiền ấy mà leo lên Đấu Thần.

Tuyết Sắp Đen nói đến nước bắn tứ tung, cái gương mặt đã gần tứ tuần của hắn đã chẳng còn vẻ cợt nhả quen thuộc, nghiêm túc một cách lạ lùng. Khiến người xem không khỏi cảm thán, đây thật sự có phải cái tên điếm thối ngày nào cũng đi châm biếm người khác hay không?

Tuyết Sắp Đen cuối cùng cổ họng vẫn chịu không nổi, uống vội hớp nước, nói tiếp:

- Rồi khi Khóc Trong Mưa không chấp nhận đánh Đoạn Đầu Đài, liền bảo người ta nhát cáy, không dám công bằng tranh đấu. Nhưng đâu biết, người như Khóc Trong Mưa, nào thèm phí thời gian dây dưa với đám ô hợp này. Xong thỉnh thoảng còn chê bai người chơi Thánh Quang là đám nhà nghèo vô dụng, không có nổi cái Tinh giáp hẳn hoi để đi đánh Chiến dịch, làm bọn nó phải gồng gánh mệt cả thân. Con mẹ nó, bản thân thì đã ngu còn tiêu chuẩn kép, đéo ai cần chúng nó gánh.



Tuyết Sắp Đen nói đến đây, gương mặt nghiêm túc lạ lẫm khẽ đổi, cái miệng nhếch lên nụ cười khinh bỉ, nói nốt:

- Còn cậu nói cái thằng Quang Chi Tử kia đã cố hết sức. Haha! Cậu chắc chắn là diễn viên hài đúng không? Mẹ! Rõ ràng biết bản thân là thuần Xạ thủ tầm xa, lại xách theo Quang Đế đi giễu võ giương oai. Đến lúc có biến còn ngu dốt ở lại, ngu hơn nữa là dùng Quang Đế đứng xa xả đạn, làm hại đồng đội thí Boss mà chẳng gây được bao nhiêu sát thương. Sao nó đéo dứt khoát mở đường phá vây, với hoả lực mạnh mẽ của Vlight, có là Fly cấp 3 cũng cản không nổi, cứu được nửa cánh quân chứ chẳng ít gì. Nhưng không, nó chọn ở lại, nó thí đồng đội, nó thí anh em, rồi nó... c·hết. Đến khi biết là c·hết rồi còn không chịu tự bạo, cứ thế vô dụng mà c·hết. Người anh em, cậu nói xem, đấy là cố hết sức ư? À! Mà cũng đúng, nó vô dụng như vậy, đấy có lẽ là hết sức của nó rồi!

Sau tràng dài ấy của Tuyết Sắp Đen, cả kênh trò chuyện im phăng phắc, tựa như những công nhân lao động đang chăm chú nghe ngài cố Tổng thống Mạnh Đức chỉ ra yếu kém tồn tại của mình. Rồi chỉ vài giây sau, cả kênh trò chuyện liền vỡ oà trong niềm hân hoan. Cờ hoa bay phấp phới, biểu tượng vỗ tay lượn khắp màn hình.

“Ngài! Ngài hãy dẫn dắt đám ngu si này!”

“Nói thế này thì cãi sao nổi.”

“Cuối cùng cũng có người nói hộ lòng tôi.”

...

Tuyết Sắp Đen nói hết nỗi lòng, vậy mà lại thấy nâng nâng, ấm ức mấy năm qua được phen bộc bạch, quả là đã mồm. Hắn nhìn xuống kênh chat, thấy mọi người hưởng ứng, cũng chẳng còn tên “mắm thối” nào chọc ngoáy lung tung, miệng cuối cùng cũng nở ra nụ cười mãn nguyện. Hành trình đeo đuổi lẽ phải của hắn, rốt cuộc có trận thắng đầu tiên sau mấy năm ròng bị ăn chửi thay cơm.

Đáng! Đáng lắm!

“Chửi cũng đã mồm rồi đấy! Nhưng cái chính vẫn là... Trận này còn thắng được không đây?”

Trên màn hình lại xuất hiện donate, lần này không phải của “người em nghĩa tình” kia nữa, mà là một người khác, “Quá Khứ Không Quên”.

Nghe xong, Tuyết Sắp Đen liền thở dài, hắn di con chỏ chuột vào phần quân số còn lại trên màn hình, lắc đầu nói:



- Tôi luôn là người lạc quan, dù van đít sắp hỏng cũng vẫn tin phía trước là bồn cầu. Chỉ là lúc này đây, thân đã ở nơi hoang phế, bồn cầu ở đâu ra chứ?

Tuyết Sắp Đen miệng cười dần khép, lắc lắc cái đầu, thở dài một tiếng, cay đắng nói:

- Thánh Quang lần này “chơi lớn” quá!

“Chí Tôn Khóc Trong Mưa chưa hiện, Lợn Sữa vẫn còn, 2 cánh quân kia sớm đã lên đường cứu viện, sao lại bi quan tới vậy?”

Người kia một lần nữa donate.

Tuyết Sắp Đen cười khổ, thầm cảm thán trên đời lại có người lạc quan tới vậy, giá như những bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo ngoài kia có một chút sự lạc quan ấy thì tốt. Hắn thu hai chân, ngồi xổm trên ghế, hai tay ôm gối, kê cằm mình vào, mắt vẫn chẳng rời màn hình, gật gù cái đầu đáp:

- Khóc Trong Mưa không đánh tuyến đầu, có lẽ đã mỏi vai, buông xuôi cũng không chừng. Về Lợn Sữa, tôi trước đây vốn không ghét gã, nhưng bây giờ gã thấy nạn liền tránh, đấy không phải phong phạm của cao thủ, tôi bắt đầu ghét rồi, nào còn trông chờ gì nữa. Còn hai cánh quân kia à? 3 tên Chiến Thần ấy với Quang Chi Tử là một dạng, thối thì né, thơm thì hít hà không buông. Lúc chúng đến đây, mang cái xác Quang Đế kia về mới là việc chính, nào quan tâm đến thắng thua. Nói chung là... hết rồi người anh em ạ!

Nói xong, Tuyết Sắp Đen tiện tay với lấy bao thuốc gần đấy. Vừa định rút ra một điếu, bỗng nhớ ra quy củ của cái nghề livestream này, vội đút lại, thầm than bản thân đã chẳng thể rảnh rang như cái thời đôi mươi ấy. Hắn buồn chán lắc lắc cái đầu, đọc qua vài cái bình luận, đều là chê hắn lạc quan không đủ. Tuyết Sắp Đen thuần thục trả lời, trong lòng lại có chút ngẩn ngơ, hắn trước kia nào bao giờ có khái niệm tử cục, sao đến hiện tại nhìn đâu cũng chỉ thấy đường cùng.

"”Dù cho địa đàng không lối, dẫu cho địa ngục không dung, chung quy vẫn còn anh em ở bên cùng tiến bước. Không đường ta cùng mở, không chứa ta cùng xây, chỉ sợ bản thân ngươi không đủ dũng khí cùng anh em ta ngăn sông bạt núi, chỉ lo ngươi s·ợ c·hết không dám cùng anh em ta chiến đầu vì ngày mai.”

Bạch Tuyết à! Mới mười năm thôi mà cậu đã quên câu đó rồi sao?”

Phần mềm đọc donate rất nhạt nhẹo, vốn chẳng nghe ra cảm xúc nông sâu gì. Nhưng nó vào tai Tuyết Sắp Đen, lại như tháng năm xoay ngược, là quá khứ vẹn nguyên, là những hào hùng năm xưa trở về nơi tiềm thức.

- Anh... là ai vậy?



Tuyết Sắp Đen vô thức cất lời. Hắn hết nhìn vào khung chat lại nhìn tới camera, dường như không biết hành động ấy của bản thân ngu ngốc như thế nào.

“Một cố nhân mà thôi!”

Người kia lần nữa donate.

- Đã không muốn xưng tên, sao còn dám nhắc về quá khứ?

“Để tìm lại những thứ mà chúng ta vô tình đánh mất.”

- Chúng ta vẫn vậy, nào mất cái gì!

“Hi vọng. Cậu quên hi vọng rồi!”

- Haha! Năm đó chúng ta cố gắng như vậy, quyết tâm như vậy, vì hai chữ hi vọng mà dồn hết tâm sức kết thúc “kỷ nguyên tăm tối”. Nhưng rồi chúng ta được gì chứ? Không phải vẫn bị “Thánh Quang” nhấn chìm ư? Rồi sau tất cả, chẳng ai thèm đứng dậy đấy ư? “Chiến đấu vì ngày mai” là để nhìn đám ô hợp này diễn mấy trò con bò ư?

Chẳng hiểu vì sao chỉ trả lời mấy câu donate, lại khiến tròng mắt Tuyết Sắp Đen đỏ ngầu. Chẳng hiểu vì sao chỉ trả lời mấy câu donate, lại khiến một kẻ miệng lúc nào cũng hớn hở nhoẻn lên nụ cười thê lương đến vậy.

Cả kênh chat khó hiểu gõ lên “?” Tuyết Sắp Đen khó hiểu gõ lên tiếng lòng boong boong.

“Đám ô hợp này tất nhiên không xứng, nhưng chẳng phải hiện tại, Thánh Quang vẫn còn rất nhiều kẻ mang nhiệt huyết của chúng ta ngày ấy sao?”

- Còn ư?

Tuyết Sắp Đen hờ hững hỏi lại.

“Còn đấy! Cậu nhìn 2 cái Tinh giáp Khởi I kia đi, xem chúng đang làm gì. Xem những ấm ức của cậu mấy năm qua liệu có phải chỉ là phiến diện.”