Chương 38: Chui ra
Trương Quyết Sinh cứ nghĩ, gã Khóc Trong Mưa thân là Chí Tôn, dù không phối hợp tác chiến với những người chơi còn lại nhưng ít nhất là có thể điều động được quân lực. Như vậy chỉ cần một trong hai cái Tinh giáp cao cấp dẫn đội kia chủ động mở đường, sẽ còn có cơ hội thoát khỏi vòng vây. Hai là liên hệ với hai cánh quân còn lại, thực hiện cứu viện. Sau đó tất cả cùng rút lui.
Ai biết đâu, Thánh Quang bây giờ lại thành ra cái dạng này. Cao thủ thì đã heo hút, còn lục đục nội bộ. Trương Quyết Sinh có lòng muốn giúp, chỉ đành lực bất tòng tâm. Chiến cuộc đến hiện tại xem ra, dù chưa thật sự bắt đầu, đã biết là tổn thất nặng nề rồi đấy, toàn quân bị diệt cũng không chừng. Chứ chiến thắng trận mở màn, hắn e là không thể.
Quy mô của đám Pain lần mở màn này, có thể sẽ là khủng bố nhất lịch sử 30 năm của Thánh Quang Chiến Kỷ.
Theo lý mà nói, Walk dưới lòng đất, buộc phải có đường, mà kẻ đào đường tốt nhất, chính là Boss Trench. Không sai, trận chiến này chắc chắn có Boss bất thường. Xem tình hình hiện tại, ngoại trừ con Boss Walk ra, sẽ có thêm một con Boss Trench, một con Boss Fly. Mà tồi tệ hơn nữa, mục tiêu của chúng lại là cánh quân mà Trương Quyết Sinh đang gia nhập. Đây là đen đủi sao? Ai mà tin được.
Trương Quyết Sinh bình tĩnh nói ra suy đoán của mình cho ba người nghe. Không khí trong phòng đàm thoại tổ đội không vì phần trình bày của Trương Quyết Sinh mà trở nên sôi nổi, thậm chí còn trầm trọng hơn. Chốc chốc lại nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của ai đó.
Lý Khắc đang ngồi tư thế ngả ngốn quen thuộc, nghe Trương Quyết Sinh nói hết mà trên mặt vẫn chẳng có biểu hiện gì to tát, có chăng chỉ ánh lên đôi chút bất ngờ. Vì cái gã tân binh mà hắn vừa kết giao này, ở phương diện phán đoán chiến cuộc, cũng ưu tú không kém gì khả năng chiến đấu của gã.
Đúng vậy, phán đoán kia của Trương Quyết Sinh không sai chút nào. Lý Khắc hắn từ đầu đến cuối đều giả ngốc, thật ra là để gã bộc lộ hết năng lực của mình, giờ đã có kết quả, hắn cũng không ngại nghiêm túc một phen.
Mười năm lăn lộn ở tuyến đầu, một mình đi vào tử địa, hắn sớm đã hiểu tập tính của Pain. Pain cấp thấp tư duy gần như không có, t·ấn c·ông đơn thuần theo bản năng, nếu chỉ có một thân một mình, cũng chẳng gây ra nguy cơ gì. Nhưng Pain luôn kết bầy hành động, không phải do chúng hiểu sức mạnh của việc “đoàn kết” mà vì có con đầu đàn dẫn dắt. Con đầu đàn ấy có tư duy, ít hay nhiều còn phải xem cấp độ.
Có điều nhìn tình hình hiện tại, đám Pain này không đơn thuần chỉ là một con Boss cấp thấp chỉ huy. Boss cấp 1 không biết kết vòng vây kiểu vậy, Boss cấp 1 không biết đưa Walk đi theo Trench. Cái này thực ra rất kỳ quặc, đây chỉ là tinh cầu đầu tiên trong chiến dịch, Thánh Quang đâu cần bỏ tới nhiều tâm tư như vậy để thiết lập Pain.
-Đức, thông báo lên kênh tác chiến một tiếng, ai nghe thì sống, không thì chờ mà hồi sinh. Chúng ta bây giờ lập tức tách khỏi, đến bên rìa vòng vây, tìm thời cơ mà rút chạy, trận này là thắng không nổi rồi!
Lý Khắc lúc này đã chẳng còn ngả ngốn, ngồi ngay ngắn nhìn tới màn hình, sổ một tràng vào kênh đàm thoại, cũng không hỏi ý kiến ai, một mình dẫn đầu đi trước.
Thấy hành động dứt khoát ấy của Lý Khắc, Trương Quyết Sinh giống như đã quen thuộc, không chút do dự hô “Rõ!” một tiếng, làm mấy người trong tổ đội lạ lùng không thôi. Có điều tình hình đã cấp bách, chẳng ai nghĩ nhiều.
Đức hoàn toàn đi theo Lý Khắc, đương nhiên sẽ không do dự. Còn Lê Hưng sớm đã có tâm lý dựa dẫm Trương Quyết Sinh, thấy gã hưởng ứng, cũng lục tục theo bước.
Việc đám Fly tụ tập trên trời, cộng thêm việc đám Walk mãi chưa thấy đâu, thực làm lòng người một phen bức bối. Hai mấy mùa giải đã qua, ngoại trừ có lần đột nhiên xuất hiện Boss Trench ra, thế cuộc hiện tại là chưa từng xảy ra. Mọi người ở đây sớm đã quen với việc có người mở lối, vốn là mang theo tâm lý thoải mái, đánh chơi chơi cũng thắng, bỗng nhiên lại bị tình cảnh trước mắt làm cho hoài nghi nhân sinh, tránh không khỏi việc muốn đánh trống lui quân.
Đã là như thế, câu nói kia của Đức trên kênh tác chiến chẳng khác nào giọt nước làm tràn ly, khiến cái tập thể vốn chỉ gắn kết bởi cái thói quen chơi game từ bao đời trước, không có tính hệ thống cùng rằng buộc, liền nhanh chóng tan đàn xẻ nghé. Tổ đội của Trương Quyết Sinh chạy trước, tựa như “ánh sáng soi đường” rồi tất cả nối gót chạy theo trong sự gào thét bất lực của Đấu Thần Quang Chi Tử.
Quang Chi Tử bị một màn trước mắt làm đến tái mét mặt, hắn đang giận, quá giận. Nhìn đi nhìn lại, bên cạnh lúc này cũng chỉ còn vài tên chủ chốt trong Quân đoàn của hắn. Mẹ nó, thế này thì đánh đấm cái gì nữa. Cổ họng vẫn chưa hết rát sau một hồi gào thét ban nãy, Quang Chi Tử đang định lần nữa dùng Danh hào Đấu Thần phát đi kêu gọi trên kênh thế giới, nhưng lời còn chưa viết xong, đột nhiên có t·iếng n·ổ lớn, kéo theo ánh sáng chói loà rọi trắng cả một góc trời.
Quang Chi Tử đang lúc rối ren, bị một màn bất ngờ ấy đánh thót, giật mình một cái, không biết thế nào ấn gửi luôn rồi.
Mãi một lúc mới hồi thần được lại, Quang Chi Tử dù sao cũng là Đấu Thần, biết đã có biến, lời ban nãy của cái tên Bố Trẻ kia không phải hồ ngôn. Hắn mau chóng khởi động Tinh giáp Quang Đế của mình, di chuyển ra khỏi xe chuyên trở, đồng thời vận khởi lò phản ứng, sốt ruột nạp đạn cho khẩu Vlight của mình. Miệng thì thầm rủa cái tên Khóc Trong Mưa c·hết dẫm, không phải lúc nào cũng tranh công đi trước ư, nay lại chui đâu mất rồi.
Khẩu Vlight là dạng súng máy, đạn bắn ra là cặn hamas, một sản phẩm hình thành sau quá trình lò phản ứng sản sinh năng lượng, rất nóng, đặc biệt cũng rất sáng, chính là v·ũ k·hí đồng bộ với Quang Đế. Có điều, cặn hamas chỉ thực sự có tác dụng khi còn nóng, nếu chờ trong ổ đạn quá 5 phút, coi như vứt đi, thêm vào tốc độ nạp đạn thật sự là một điểm yếu chí tử của Vlight. Không phải vì hệ thống nạp chậm chạp, mà bởi ổ đạn dung lượng quá lớn. Khiến nó thực sự không phải là một Tinh giáp lý tưởng để một mình chiến đấu.
Quang Đế khởi động đã được gần phút, mà ổ đạn xoay của nó còn chưa nạp đầy một nửa. Tiếc là đã hết thời gian, ánh sáng kia vừa tắt, một tiếng gầm lớn đã vang vọng cả không gian.
Ở trung tâm v·ụ n·ổ, muôn vàn đốm sáng bắn vào không trung, một bóng đen to lớn ẩn hiện sau màn sáng, khói mù quấy đảo.
Quang Chi Tử lúc này đã chẳng còn điềm tĩnh được nữa, nhìn cái bóng đen càng ngày càng to lớn đang gầm rú bên trong màn khói, hắn hít thở đã sớm lạc nhịp. Cho đến khi cái bóng ấy ổn định hình dáng, tiếng hít thở cuối cùng cũng vang lên thành tiếng.
Quang Chi Tử bật lên màn hình phân tích chiến đấu. Những số liệu nhảy nhót liên tục, theo hình dáng thay đổi của bóng đen điên cuồng làm ra đối chiếu. Rốt cuộc, kết quả cũng đã có.
“Pain, chủng loại Trench, cao 35 m, dài 76 m, nặng 63108 tấn, Boss cấp 1”
- Cái đ..!
Rốt cuộc, Quang Chi Tử cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa, buột miệng chửi thề một câu. Hắn chửi rất to, kênh đàm thoại tổ đội đang hỗn loạn liền im bặt.
- Đoàn trưởng, thứ kia đến tột cùng là cái gì vậy?
Một tên đồng đội của Quang Chi Tử nhận ra Đoàn trưởng đã biết chút gì đó, liền rón rén hỏi.
- Boss Trench! Boss Trench đấy mấy thằng đần ạ! Rút! Rút vội!
Quang Chi Tử chẳng buồn quan tâm đến cái danh Ngũ Tinh Đấu Thần của mình nữa, bỏ luôn mặt mũi, ra lệnh rút lui.
Kẻ có tiếng nói nhất trong cánh quân đã như vậy, những Tinh giáp sư bình thường nào còn tâm trí mà chiến đấu, như ong vỡ tổ tìm đường mà tháo chạy.
Tiếc thay, đám Pain đã cất công bố cục đến mức như vậy, nào muốn chừa cho ai đường sống.
Con Boss Trench kia thôi gầm rú, nặng nề bò ra khỏi, cũng thuận tiện dập đi mấy đốm cháy tàn dư của v·ụ n·ổ. Hình dáng thật sự của nó cuối cùng cũng hiện ra.
Boss Trench thực ra không có cái gì gọi là đặc biệt cũng như đáng sợ, ngoài cái bộ dáng to lớn ục ịch cùng với tiếng gầm đầy nộ tính kia, trông nó cực kì vô hại. Vẻ ngoài của nó chẳng khác nào một con chuột chũi được phóng to gấp triệu lần cả.
Con “chuột chũi khổng lồ” ấy còn chưa lết nổi người ra khỏi màn khói, bỗng cái mông của nó nhô cao hơn chút, nó cứ cao dần cao dần, đến khi tưởng như nó trồng cây chuối luôn rồi. Cái mông đó cũng chẳng trên không được lâu, đột nhiên văng một phát đánh vật sang bên cạnh. Làm con Boss Trench cả người đang đầy uy áp, chợt thành con thú cưng bị người ta trêu đùa.
Mặt đất bị sức nặng khủng kh·iếp đè ép, rung lên bần bật tựa như đ·ộng đ·ất, khiến cho mấy Tinh giáp còn chưa chạy được ra xa không khỏi loạng choạng một phen.
Tất cả ánh mắt đổ dồn vào màn xuất hiện hoành tráng ấy. Boss Trench hầu hết mọi người đều đã thấy qua, nhưng ở cái tinh cầu đầu tiên này, chưa từng có ai tận mắt chứng kiến, có chăng chỉ thông qua vài cái video ít ỏi về lần xuất hiện bất ngờ năm ấy của nó. Có điều, cảnh tượng bọn chúng thấy lúc này, còn đặc sắc hơn nhiều lắm.
Một con Boss Walk, bằng vào khí lực của mình, nhấc bổng cái mông nặng nề của Boss Trench, sau đó ục ịch bò ra từ lòng đất. Đi cùng với nó, là nhung nhúc những con Walk cấp 1, rít lên những tiếng thét tựa đứa trẻ con. Walk bò ra càng ngày càng nhiều, nhanh chóng dập tắt tàn lửa, thoáng chốc đã ngập một khoảng đất rộng.
Cuộc chiến đến bây giờ mới thực sự bắt đầu.