Chương 39: Đấu Thần Quang Chi Tử... "đi" rồi!
Tổ đội của Trương Quyết Sinh lúc này cũng chạy được đến bên rìa vòng vây, nhưng đến đây đã là cực hạn. Bởi vì chỉ cần cho Tinh giáp nhúc nhích lên một chút, là cả đàn cả đống Fly xồ xuống t·ấn c·ông.
Nếu như là trước đây, đám Fly cấp 1 này sẽ không làm thế. Bản năng của chúng là tàn phá, lại thêm bộ não vốn không dùng để tư duy, gặp kẻ thù liền tự động lao vào t·ấn c·ông, mặc kệ là mạnh hay yếu, được đánh nhau là vui rồi. Có điều hiện tại, chúng cứ lăm le trên bầu trời như vậy, áp lực còn khủng kh·iếp hơn. Cũng phản ánh một thực tế, kẻ thao túng chúng, tức là con Boss Fly vẫn còn đang ẩn nấp phía sau, thật sự biết tư duy.
Trương Quyết Sinh xoay cần điều hướng liên tục, hết nhìn lên bầu trời lại nhìn tới hai con Boss vẫn còn đang mệt nhọc ổn định thân hình.
Walk chui ra rất nhiều, thoáng chốc nhuộm xám cả vùng. Trương Quyết Sinh liếc tới radar, bộ đếm quái vật đang không ngừng tăng lên, hiện tại đã đạt đến con số 1000000.
Trương Quyết Sinh cau mày, số lượng như vậy đã ngang bằng với tổng số quái vật trung bình của một trận chiến mở màn. Nhưng đây mới là cuộc giao tranh đầu tiên, số lượng đã khổng lồ tới mức này. Thánh Quang đang muốn làm một hồi c·hiến t·ranh khốc liệt nhất lịch sử sao?
- Không thể thoát vây! Đám Fly chủ muốn giam hãm, không định tham chiến. Nếu có thể tập hợp số lượng lớn Tinh giáp, lại trong khoảnh khắc đồng thời t·ấn c·ông cùng một phía, may ra mới tạo được khoảng trống, rút được 3 phần quân lực cũng không chừng. Có điều với đám ô hợp này, dự là không thể.
Trong hỗn tạp những thanh âm, tiếng nói của Lý Khắc vẫn dõng dạc như vậy. Không chút sốt sắng, không chút lo âu, thậm chí là thản nhiên. Dừng lại một chút, gã nói tiếp:
- Chúng ta hiện cứ tử thủ ở đây chờ biến cuộc, cái thằng ngu Quang Chi Tử kia kiểu gì cũng sẽ kéo Boss. Đến khi ấy, đường ra có thể xuất hiện. Nếu thật sự như thế, tôi liền mở đường, mọi người theo sau, để Số đoạn hậu.
Trương Quyết Sinh hô “Được!” một tiếng, không nói gì thêm.
Lê Hưng vốn đã dứt bỏ được cơn hoài nghi, cũng chuẩn bị sẵn cho mình tâm lý, rằng bản thân phải thay đổi chút gì đó để thoát khỏi sự yếu kém mà Trương Quyết Sinh vừa đề cập. Nó muốn một lần đối mặt. Đôi tay của nó hiện chẳng còn nhiều run rẩy, tuy còn tí tẹo, chẳng qua không đến mức vứt đi như ban nãy. Nhưng khi nó nhìn đến đám Pain đang nhung nhúc chui ra kia, nó lại chịu không nổi.
Lần nữa nhìn thấy thằng nhóc Lê Hưng run rẩy, Trương Quyết Sinh chỉ đành chịu. Nếu như thường quy, hắn còn có thể thảnh thơi “chăn” quái cho nó. Nhưng trong cái tình cảnh hiện tại, không thể làm được. Giờ chỉ có thể cố gắng đưa nó sống sót rời khỏi đây. Nó c·hết đã 2 lần, c·hết thêm lần nữa là ngồi minh tưởng chơi game luôn, nó hết thẻ hồi sinh rồi.
Walk cuối cùng cũng bò hết ra khỏi hố, bắt đầu bữa ăn Tinh giáp thịnh soạn của mình. Tuy vậy hai con Boss không biết vì nguyên do gì, vẫn còn “ôm nhau” chưa dứt ra được. Nếu không, đám Tinh giáp đã nằm trong rọ này, e là một chút giãy giụa cũng chẳng được làm.
Những tiếng rít càng thêm lanh lảnh, dồn dập vang lên. Tiếng động cơ gầm rú, tiếng bom nổ, tiếng Tinh giáp bị phá hủy kêu xì xèo cứ thế mà hoà chung. Làm cái không gian vốn ngập tràn khẩn trương nay đã thành hỗn loạn đến cực điểm.
Walk rất lù đù, sẽ không thể nào đuổi được Tinh giáp, cho dù có là Khởi I, cũng đuổi không nổi. Nhưng giờ đây, chúng đâu cần đuổi, cứ thế mà ào ào đi tới. Khiến cái bài đánh “hội đồng” quen thuộc phát huy đến tận cùng sát thương.
Khởi I của Trương Quyết Sinh vung lên phác đao, đồng thời hạ bộ làm ra một lần bật nhảy, chém ra một đường sắc lẹm. Đao vung cực nhanh, cũng cực chuẩn xác, nhanh gọn chia 3 cái đầu Walk thành đôi. Ngay khi vừa chạm đất, Khởi I còn chưa kịp ổn định tư thế, lập tức phải quay người, dậm chân lao tới khoảng đất cách đó vài mét, thuần thục chém liền 2 cái.
Thời khắc Khởi I thu thế, 2 con Walk rít lên đầy thê lương rồi ngã xầm xuống đất. Khoảng đất ở ngay chính giữa chúng, lộ ra một con robot mảnh khảnh lúc này đã không ít thương tích, đang bất lực ngồi bệt nơi ấy, chủy thủ trong tay vẫn còn sáng bóng nước mài.
- Nhanh đứng dậy đi! Chúng ta phải lập tức di chuyển. Cái tên Quang Chi Tử kia sắp không chịu nổi rồi, chuẩn bị ra đòn cuối cùng, phải chuẩn xác chớp lấy thời cơ.
Trương Quyết Sinh khiển Khởi I đưa tay kéo lên Xạ Quỷ, thuận tiện nói với Lê Hưng.
- Đã tiếp cận được xe nguyên liệu, hai người mau chóng tới đây. Đức, khẩu Jinz sửa được không?
Lê Hưng còn chưa kịp phản ứng, tiếng gọi của Lý Khắc đã vang lên.
Trương Quyết Sinh “Được!” to một tiếng, mạnh mẽ kéo lên Xạ Quỷ, đồng thời lần nữa vung đao chém c·hết hai con Walk đang chuẩn bị há mồm ra cắn. Lại một lần nữa một đao hai mạng. Thuận thế lao người, kéo theo Xạ Quỷ chạy thẳng đến chỗ Lý Khắc cách đấy không xa.
Giết đám Walk kiểu này thực ra không có gì khó khăn cả, ngay cả với Khởi I, đều là vung đao chuẩn xác là c·hết. Nhưng cái nguy hiểm nhất của đám Walk không phải ở sát thương, cũng không phải ở khả năng phòng ngự, mà là cái bản năng “ruồi bu” của bọn chúng. Ngươi nếu g·iết không đủ nhanh, lại di chuyển không hợp lý, thì chỉ sớm hay muộn sẽ có lúc hãm vào vòng vây. Đến lúc ấy, chỉ bằng vào mấy con robot sơ cấp này, gần như là bất lực chịu c·hết. Và cũng có thể dễ dàng thấy, kẻ có thể giống như Trương Quyết Sinh, thật không có mấy.
Số lượng Walk lần này quá nhiều, cộng thêm không gian đã bị giới hạn bởi đám Fly, vô tình tạo ra một nơi kín lý tưởng cho đám Walk thoả sức “đi bộ” rồi bu vào. Không, đây không phải vô tình. Nó là một sự sắp xếp có chủ đích. Hòng tiêu diệt toàn bộ cánh quân gần 20000 người này.
Từ lúc đám Walk phát động t·ấn c·ông cho đến hiện tại đã được chục phút. Cái vòng vây từ lúc ban đầu to ngang ngửa với Cảng Hoa Thiên, nay đã chỉ còn bằng mấy cái tiểu khu cộng lại. Quân số của nhân loại phải nói là thiệt hại nặng nề. Theo như những số liệu liên tục cập nhật trên Chiến Báo, số lượng Tinh giáp sư t·ử v·ong đã vượt quá 15000, chỉ tính riêng cánh quân phía bắc này, quân số t·hương v·ong chiếm tới hơn 12000 người, và cũng đang không ngừng tăng lên.
C·hết hơn 12000 người, đây tính ra đã là một con số khởi sắc. Với một điều kiện thuận lợi cho đám Walk hoạt động như vậy, lại cộng thêm có 2 con Boss mặc sức quấy phá, vậy mà toàn quân vẫn chưa bị diệt, thật sự là một kì tích. Nhưng kì tích ấy không phải ngẫu nhiên mà có.
Công đầu phải kể đến Đấu Thần Quang Chi Tử. Dù trong miệng đang “bắn” ra không biết bao nhiêu câu chửi tục, súng trong tay cũng chưa từng một giây ngơi nghỉ, bắn hết rồi lại nạp, nạp rồi lại bắn, làm cảnh báo nhiệt của Vlight lúc nào cũng trong tình trạng đỏ lòm. Chỉ là, kì tích mà Quang Chi Tử có được vốn không phải của một mình gã.
Boss Trench cùng Boss Walk lúc này đã chẳng khác nào một cây thông Noel, cả người sáng chói lên màu cặn hamas. Có điều, chúng vẫn nhởn nhơ như không có gì, cứ lừng lững đi tới mà đuổi cái con “chuột nhắt” bé nhỏ, cứ chốc chốc lại bốc lên thứ ánh sáng vui mắt giống như trên người chúng vậy. Thỉnh thoảng chúng lại dừng tại chỗ, vung chân vung tay, phẩy phẩy mấy “con chuột nhắt” xấu xí đang cọ quậy dưới chân mình. Mỗi một lần phủi, lại có pháo lửa tung bay, vài Tinh giáp sư trở về với “hòm ngủ đông”.
Quang Chi Tử bất lực nhìn đến hai con Boss ngu ngốc đang dí theo mình kia, năm ngón tay trái không nhịn được nữa mà rời khỏi màn hình cảm ứng, khó khăn xoa xoa vào nhau. Tiếc là, vẫn chẳng hết được sự tê dại. Bên tai hắn lúc này là hỗn tạp của rất nhiều thanh âm, tiếng hô hoán vội vã của vài gã Chiến viên còn sót lại, tiếng rít lanh lảnh của đám Walk con phía xa xa, tiếng cảnh báo liên hồi của hệ thống nhiên liệu. Tất cả cứ thế “đấm nhau” trong tai hắn, làm cái tinh thần vốn đã rệu rã càng thêm phần chán nản.
Hắn lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu hắn làm cái hành động vô vọng này. Kết quả vẫn vậy, hắn vẫn không thấy cái thằng Lợn Sữa đâu.
Con mẹ nó, từ đầu đến cuối chỉ có mình hắn cùng Quân đoàn của mình, dây dưa với hai con Boss này. Hắn vẫn chẳng hiểu vì sao, hai con ngu này lại đi dí hắn chứ không phải đám Tinh giáp đằng kia, rằng cái thằng Lợn Sữa bằng cách nào, có thể cùng Tinh giáp của mình lặn mất không một chút dấu vết.
“Cảnh báo, nhiên liệu chỉ còn 5%. Bắt buộc phải đưa về chế độ năng lượng thấp.
HP còn 25%.
Hiệu suất tối đa có thể đạt được hiện tại là 20%.”
Quang Chi Tử thôi không than trách nữa, bởi còn gì nữa đâu mà khóc với sầu. Quang Đế hôm nay sẽ nằm lại tử địa, hắn sẽ c·hết. Mà hắn c·hết cũng chả sao, nhưng Quang Đế của hắn thì... Mẹ nó, mọi năm có sao đâu, năm nay lại “hoành tráng” thế này. Con mẹ mày! Lợn Sữa! Con mẹ mày! Khóc Trong Mưa! Chúng mày chui đâu hết rồi. Con mẹ mày! Thánh Quang! Sao cứ phải bắt tao vào địa ngục, tao có muốn vào đâu. Ài! Hết rồi! Hết thật rồi! Tiền hắn thó của ông bà già cứ thế đi tong rồi.
Quang Chi Tử sau một hồi xúc động, ấm ức trong mắt dần nhạt, nhìn thẳng đến hai con Boss đang chen chúc nhau định vồ lấy Quang Đế của hắn.
Lòng súng xoay tròn, đỏ lòng, sáng bừng... rồi tắt lịm.
Một cú vả “yêu” của Boss Trench đã đưa Quang Đế về với đất mẹ.