Chương 37: Người ta không thích Chí Tôn
Đám quái vật tên Pain kia, số lượng khổng lồ, chủng loại lại không ít, vậy nên cũng phải phân ra cho dễ đánh giá cùng kiểm soát.
Cách phân chia chủng loại của Pain đa phần dựa vào hình thái di chuyển của chúng. Bay là Fly, đi bộ là Walk, chạy là Run, đào hầm là Trench, nhảy là Jump, nảy là Bounce, lăn là Roll. Một số môi trường đặc biệt, cũng có thể sinh ra vài loại hình thái khác. Thậm chí còn có cả Pain biến dị, lai giữa mấy dòng quái vật kia với nhau.
Pain ngoài phân chia chủng loại ra còn phải phân chia theo cấp bậc, cũng tựa như Tinh giáp, cấp bậc càng cao, càng đáng sợ.
Dễ xử lý nhất là Walk. Đù đì, chậm chạp, phương thức t·ấn c·ông không đột biến, có thể nói là loại yếu nhất trong đám Pain. Chỉ là, Walk cấp bậc cao cũng không phải thứ nhẹ nhàng gì. Da dày thịt béo, lại lì lợm trâu bò, đến khi phẫn nộ còn có thể chuyển dịch hình thái, mang hơi hướng “thiêu thân” của đám Run. Chẳng qua, đây mới là những Tinh cầu đầu tiên trong Chiến dịch, sẽ khó mà xuất hiện những dạng quái vật cao cấp kiểu ấy.
Trương Quyết Sinh liên tục nhìn đến radar, trong ánh mắt ngập tràn hoài nghi cùng khó hiểu. Walk là hình thái cơ bản cũng như cấp bậc thấp nhất của Pain, vốn dĩ ở Tinh cầu đầu tiên này sẽ rất nhiều. Nay lại không thấy đâu, chỉ có một đám Fly chưa từng xuất hiện, bây giờ lại lượn lờ trêu mắt.
Thánh Quang mỗi năm mỗi khác, cái này chính là điểm thu hút, nhưng xem tình hình hiện tại, đây không phải khác biệt về cách sắp xếp những đợt công kích của đám Pain, mà là thay đổi phương thức t·ấn c·ông.
Trương Quyết Sinh bất giác nhìn xuống dưới mặt đất. Cánh quân vẫn đang di chuyển, sức nặng của những con robot nặng cả chục tấn chất chồng lên tầng địa chất khiến nó rung lên từng hồi.
- Bố Trẻ, anh có thiết bị cảm biến âm thanh không?
Đang trong tình trạng cảnh giác, Đức chợt nghe Trương Quyết Sinh gọi vậy, không rõ lời kia là ý gì, hỏi lại:
- Đám Walk ấy ngu lắm, không giấu nổi thanh âm di chuyển đâu.
- Tôi muốn dò lòng đất.
Trương Quyết Sinh bình tĩnh nói.
- Hử?
Đức khó hiểu chưng hửng một câu.
Trương Quyết Sinh chẳng buồn giải thích, hắn hỏi vốn là lấy tâm lý cầu may, hệ thống cảm biến âm thanh dạng này trong Thánh Quang, thực ra chẳng ai để ý đến. Thứ họ thích là chém g·iết, không phải mấy cái phân tích tình hình chiến cuộc. Đem súng đem dao còn chú trọng, chứ ai lại muốn lãng phí không gian lắp đặt trên Tinh giáp cho mấy trang bị phụ trợ.
Nếu là trước kia, Trương Quyết Sinh cũng chẳng cần đến mấy thứ như vậy. Không phải hắn không biết, mà trong đám anh em của hắn, có người phụ trách vấn đề kiểu này rồi. Hắn là chuyên đảm nhiệm dũng sĩ cường công, đánh ở tuyến đầu, thứ quan tâm là khả năng càn quét phá rối làn sóng công kích của đám Pain, hiếm khi nào được giao nhiệm vụ hỗ trợ.
Chỉ là hiện tại, đơn thương độc mã, chiến hữu ngày xưa cũng đã tan đàn xẻ nghé, mấy việc giản đơn như thế, hắn nên quan tâm. Tính ra hắn vừa rồi chủ quan, không vào Xưởng chế tác mua lấy một cái, lại cứ nghĩ kiến thức cơ bản kiểu này, mấy gã Chiến Thần kia đã sớm phải chuẩn bị. Nhưng từ nãy tới giờ hắn quan sát, thật không thấy một ai làm công tác phân tích số liệu kiểu ấy, lúc này lưu tâm thì cũng đã muộn.
Walk không thể trên trời, trên mặt đất thì mấy cái máy bay do thám tự hành lại chẳng thể tìm ra dấu vết. Vậy chỉ còn có khả năng duy nhất, chúng ở dưới đất.
Walk dưới đất, cái đấy chắc chắn không ai ngờ tới, mà trên lý thuyết, thật sự không thể xảy ra khả năng ấy. Nhưng nếu như, dưới đất có lối đi cho chúng thì sao?
Trương Quyết Sinh bất giác nhìn lên bầu trời, đám Fly vẫn chỉ nhởn nhơ trêu mắt, thỉnh thoảng sẽ đâm phá vài cái máy bay do thám. Có điều, chúng đang dần thay đổi phương thức di chuyển. Trước vốn chỉ là vô định lượn khắp, nay tinh ý có thể nhận ra, chúng đang kết vòng vây.
Đám Fly kia là cấp 1, cấp thấp nhất, mức độ thương tổn khi t·ấn c·ông của chúng thậm chí còn thấp hơn đám Walk cùng cấp. Cái khó chịu ở hiện tại, chỉ là không tóm xuống được mà g·iết. Nhưng chúng đang dần kết vòng vây, vậy thì phải nghĩ, mục đích của chúng là gì. Nghĩ đơn giản thôi, không phải t·ấn c·ông, không phải sát thương chí mạng quyết định chiến cuộc, mà là bảo đảm không con robot nào bên dưới có thể thoát ra. Chúng đang chuẩn bị cho một đợt t·ấn c·ông quy mô lớn.
Trương Quyết Sinh gương mặt trầm xuống, cái vẻ đơ đơ thường ngày dần lắng. Hắn đảo nhanh cần xoay, Khởi I nhìn quanh một vòng. Đám Fly kia càng lúc càng đông, chốc lát nữa thôi nếu thật sự có một đám Walk chui lên từ dưới đất, lại ở chính giữa cái vòng vây Fly này, lúc ấy sẽ thành tứ bề thọ địch, mấy cái Tinh giáp đời đầu sẽ là chịu không nổi.
- Chí Tôn, anh điều động được quân lực chứ?
Lý Khắc đang hứng thú nhìn đám Fly trên bầu trời, chợt nghe thấy Trương Quyết Sinh hỏi vậy, lúc hiểu ra không nhịn được bèn bật cười một tiếng, nói:
- Số, cậu nói thế khó cho tôi rồi!
Trương Quyết Sinh cau mày, dần mông lung với tương lai của Chiến dịch lần này. Chí Tôn đáng nhẽ ra sẽ quét mắt chiến trường, nhìn nhận đại cục, quyết định chiến cuộc, nay lại nói câu ấy với hắn, vậy chẳng phải nói, cái gọi là Liên Minh Nhân Loại mà hắn đang tham gia này, là một đám ô hợp không người dẫn dắt hay sao?
Cái này cũng thật khó cho Trương Quyết Sinh, ký ức về Chiến dịch Thánh Quang của hắn, vẫn luôn nằm tại 10 năm trước, cái mùa giải oanh liệt nhất lịch sử. Mùa giải ấy, trước mỗi cuộc chiến, Thập Đại Quân Đoàn cùng tất cả những tổ chức lớn nhỏ khác, dưới sự điều hành của Chí Tôn, Ngũ Tinh Chiến Thần cùng vài vị Đoàn trưởng có tiếng nói, đều sẽ họp lại, phân tích chiến trường, đưa ra phương án phối hợp tác chiến. Sau cùng dù có thắng hay thua, vẫn sẽ vui vẻ, cho đến khi “Thánh Quang” thực sự dập tắt hết thảy.
Chiến dịch năm ấy thành công kéo dài đến 2 năm vốn không đơn thuần chỉ vì cao thủ lớp lớp, mà còn bởi sự đoàn kết hiếm thấy của người chơi. Vậy nên khi nhìn tình cảnh trước mặt này, Trương Quyết Sinh mới mông lung như vậy. Cao thủ đã ít, lại còn không có phương án phối hợp tác chiến dù là đơn giản nhất. Thật chẳng hiểu bằng cách nào, trong 10 năm qua, không mùa giải nào kết thúc dưới 1 năm.
Trương Quyết Sinh khẽ liếc nhìn Khởi I mà Khóc Trong Mưa đang lái, lòng thầm khâm phục khả năng “gồng gánh” của gã. Một mình một ngựa, đi trước đón đầu, kéo cả cái tập thể rời rạc này đi đến hơn 1 năm thời gian của Chiến dịch, quả thật khó ai làm được. Chỉ là, gã nếu đã mạnh mẽ như vậy, sẽ nghiễm nhiên trở thành đầu tàu dẫn dắt đoàn quân, đằng này lại nói bản thân không thể điều động quân lực, có chút hơi khó tin.
- Anh mang danh Chí Tôn, không làm lãnh đạo thì còn ai làm.
Lý Khắc nghe Trương Quyết Sinh nói vậy, cười khẩy một tiếng, thờ ơ nói:
- Lãnh đạo đám ô hợp này ư? Tôi chịu! Mà đám não tàn này bọn nó cũng chẳng nghe tôi nói.
Trương Quyết Sinh càng nghe càng thấy kỳ quái, không nhịn được hỏi lại:
- Sao lại không nghe?
- Chúng không phục!
Câu trả lời của Lý Khắc chợt làm Trương Quyết Sinh lâm vào khó hiểu. Không phải thằng nhóc Lê Hưng nói, Chí Tôn gần chục năm đăng đỉnh Thánh Quang, ai ai nhìn tới cũng phải thần phục ư?
- Đừng nhìn mấy gã tân binh tung hô Chí Tôn như vậy mà nghĩ nhiều. Đám ô hợp kia đánh không lại tôi là thật, nhưng chúng vẫn luôn không phục, nói thẳng ra là không ưa.
- Vì cái gì?
Trương Quyết Sinh tò mò hỏi Lý Khắc.
Lý Khắc không trả lời luôn, lại châm lên điếu thuốc, vừa rít miệng vừa khẽ nhếch, làm cái gương mặt tuấn tú vốn đầy vẻ phong hoa càng thêm mị hoặc. Xong xuôi tất cả mới trả lời:
- Kẻ thường ngày nghe lời tâng bốc, thật khó để chấp nhận bản thân thua kém người khác. Kẻ thường ngày bô bô ta đây lắm tiền nhiều của, sẽ chướng mắt kẻ xa hoa hơn mình. Quan trọng nhất đấy là, loại người này thường trọng mặt mũi, ngươi nếu không cho, coi như đã gây thù chuốc oán. Hơn nữa, kẻ như vậy thường sống thành bầy, ngươi lại còn không cho cả bầy mặt mũi, bị cô lập là chuyện hiển nhiên.
Lý Khắc vừa nói vừa nhả khói, kì lạ lại không sặc, hắn liền rít thêm hơi nữa nói tiếp:
- Cậu chắc lâu rồi không chơi Thánh Quang, không biết cái nhiệt huyết của cao thủ năm xưa nay đã chẳng còn. Mà hiện tại thực ra chẳng có tên nào xứng với hai chữ “cao thủ” ấy. Kỹ năng tệ hại, phẩm vị như cứt, đéo biết mình ở đâu, bên cạnh lại có một đám a dua nịnh hót. Đã như vậy, cậu nói xem, lãnh đạo bọn chúng kiểu gì?
Lý Khắc nói đến cuối cùng, vẫn không nghe ra chút gì bất đắc dĩ. Giống như ngay từ đầu đã chẳng thèm để tâm, cũng khinh thường đám ô hợp ấy. Hắn vứt đi cái đ·ầu l·ọc đã chổng trơ trên môi, thầm than bản thân có lẽ nghiện thuốc thật rồi, hôm nay vậy mà lại làm hai điếu. Đang lấn cấn thì chợt nhớ đến câu hỏi ban đầu của Trương Quyết Sinh, liền thắc mắc:
- Mà câu hỏi tôi vấn đề điều động quân lực làm gì nhỉ?
- Để mở một đường máu mà chạy chứ còn gì nữa!