Chương 33: Thánh Quang Chiến Kỷ
Việc giao ca nhanh chóng hoàn thành, không nói không rằng, đưa tiền chốt sổ thế là xong.
Nhìn cái tên dặt dẹo thỉnh thoảng lại ngáp dài đi về phòng nghỉ, Trương Quyết Sinh cũng chẳng biết nên dùng thái độ gì đối đãi với gã. Hắn ở đây đã được hai tuần, gặp mặt gã không ít, vậy mà chưa một lần nói chuyện với nhau.
Gã dặt dẹo này đích thực là em trai Tài, hơn Trương Quyết Sinh hai ba tuổi gì đấy. Cao ráo, học giỏi, mỗi tội... nghiện. Thấy Tài bảo gã nghiện lâu rồi, từ cái hồi Tài phải vào tù. Tài từng đánh nó mấy lần, cũng cho đi cai nghiện bắt buộc, nhưng được mấy ngày lại phải cho gã ra. Tài không ép được gã, vì gã bị như vậy... là do Tài.
Nhà Tài trước kia nghèo, bố mẹ mất sớm, Tài phải một mình nuôi nó lúc tuổi còn thiếu niên. Ừ thì phúc lợi xã hội cũng tốt đấy, chung quy vẫn không thể nuôi hai đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn. Thế là Tài nghỉ học ra đời kiếm tiền, nhường cho đứa em thơ điều kiện học hành tốt nhất. Nó đúng chẳng phụ lòng Tài, chăm ngoan, học giỏi, năm nào cũng có học bổng, trở thành bác sĩ trẻ ưu tú được cả Thị trưởng trao bằng khen. Cuộc sống hai anh em cứ thế mà yên ả qua đi.
Cho đến một ngày, Tài b·ị b·ắt. Lúc đấy em trai gã mới biết anh mình làm nghề gì, vậy mà là xã hội đen. Tài hôm ấy đánh trọng thương người trong một lần đòi nợ thuê. Thằng em Tài biết chuyện buồn lắm, chẳng nghĩ người anh mình kính yêu là thành phần bất hảo như vậy. Nó tránh mặt Tài mấy tháng, đến khi ra hầu toà mới đến.
Cứ nghĩ nó ghét Tài, nhưng không, thì ra mấy tháng đó nó chạy vạy vay tiền đền người ta, cho Tài được giảm án. Nó vẫn quý Tài lắm.
Tài bị tuyên 10 năm tù. Vì có thái độ ăn năn, cũng đã khắc phục hậu quả, nên giảm còn 7.
Tài trong tù cải tạo tốt, lại hăng hái nhiệt tình, đi tù 5 năm đã về. Có điều về rồi mới biết, thằng em ưu tú của mình đã chẳng còn là nó nữa rồi.
Vì kiếm đủ tiền giảm án cho Tài, em trai liền đi vay nặng lãi, chính là cái bọn mà Tài làm chân sai vặt ấy. Nhưng mà số tiền ấy, em trai tài kham không nổi. Vậy là bọn kia liền bày cách, biết em trai tài làm bác sĩ, lại giỏi dược lý, liền dẫn dắt nó hợp tác sản xuất “hàng cấm”.
Tiền sớm đã trả hết, nhưng em Tài ngày một lún sâu. Từ một bác sĩ tương lai rộng mở nay trở thành t·ội p·hạm, ngày nào cũng ngay ngáy bản thân b·ị b·ắt rồi tử hình. Cứ như thế kéo dài liền tạo thành áp lực tâm lý, lâu ngày thành ra trầm cảm. Rồi điều gì đến cũng đến, em Tài dùng thứ g·iết người kia để ủi an tâm thần rệu rã của mình.
Ngày Tài ra tù, thằng em Tài nghiện nặng rồi.
Tài đau đớn lắm, cũng tự trách nhiều lắm. Liền quay trở lại tổ chức kia, van xin đủ nước đủ cái, cũng đưa hết số tiền em trai kiếm được để chuộc người. Em trai Tài lúc ấy sắp hỏng, đã hết giá trị lợi dụng, cuối cùng đưa được ra.
Từ đấy, hai anh em gã liền làm lại từ đầu. Chỉ là em Tài nghiện lâu quá, cai không nổi, vẫn may Tài cứng rắn, mới có thể khiến nó dặt dẹo sống đến bây giờ. Nhưng tiền Tài đưa không đủ mua thuốc, nó đành lén lút trộm tiền thó đồ để mua, Tài biết cũng chỉ đành đau đớn nhắm mắt cho qua. Nó lại không dám để bản thân đổ đốn trước mặt Tài, nên mới làm trò mèo kia để che mắt.
Tối hôm nọ vắng khách, Tài hình như cũng có tâm sự, liền lôi bia ra uống, Trương Quyết Sinh không ngại ngồi cùng cà kê. Hắn vốn không biết thói nhậu nhẹt, nhưng Tài lại tỉ tê, thế là hai anh em uống hết nửa két. Tài tửu lượng chẳng ra sao, sớm đã ngà ngà, cứ vậy mà kể hết chuyện thằng em trai.
Trương Quyết Sinh không giỏi giao tiếp, chẳng nói được mấy lời ủi an, cứ thế lặng im nghe chuyện. Tài cũng chẳng cần lời ủi an, chỉ cần người nghe chuyện, nói đến tận nửa đêm. Nếu Sữa không gọi, chắc có lẽ nói đến tận sáng.
Thực ra, Trương Quyết Sinh rất quý Tài, không chỉ bởi việc gã không do dự nhận hắn vào làm, coi hắn như em, mà còn bởi cái hoàn cảnh éo le của gã. Tài quá nghị lực, vợ thì bệnh, em thì nghiện, một mình gồng gánh cả gia đình, kẻ như Trương Quyết Sinh hắn nhìn vào mà chỉ biết thẹn.
Rất nhanh trời đã trở đêm, khách gọi dịch vụ vãn đi không ít, Trương Quyết Sinh cũng đã làm được mấy giấc nồng.
Đang lơ mơ thì chuông thông báo lại reo, nhìn qua mới biết là thằng nhóc Lê Hưng gọi tới, Trương Quyết Sinh lúc này mới nhớ ra, đến giờ Chiến dịch khai màn cuộc t·ấn c·ông đầu tiên rồi.
Máy đã mở sẵn, Trương Quyết Sinh cứ thế mà ngồi, Tài vốn thoải mái, hắn có ngồi cả ngày cũng chẳng mất tiền. Nhưng đây thực ra là thằng nhóc kia bao máy. Nó nhà giàu, hắn chả thèm nhắc.
...
Thánh Quang Chiến Kỷ tựa như bộ phim sử thi bi tráng về giống loài ngoan cường, vẫn mòn mỏi đi tìm cho mình một chốn dừng chân thực sự trong vũ trụ bao la. Nó kể về cuộc chiến đẫm máu giữa nhân loại cùng đám quái vật ngoài hành tinh, về hành trình nuôi dưỡng những sự sống cuối cùng của một nền văn minh rực rỡ.
Vũ trụ từng tồn tại một tinh cầu tươi đẹp, chứa chấp nhân loại bên trong. Họ sinh sôi, họ phát triển, họ hạnh phúc. Cứ ngỡ như cuộc sống bình yên ấy sẽ muôn đời không đổi, bỗng có một ngày, có kẻ “ghé thăm” tinh cầu tươi đẹp của họ. Chỉ là, đó không phải khách, chúng là quái vật, mang ác niệm của quỷ.
Không một ai biết vì sao đám quái vật kia tìm đến nhân loại, không một ai hiểu vì sao chúng tàn s·át n·hân loại, không một ai tin rằng chúng đã hủy diệt quê hương của mình bằng thứ ánh sáng c·hết chóc ấy. Người ta chỉ biết đặt cho chúng một cái tên, Pain.
Nhân loại gần như đã tuyệt diệt, niềm tin gần như đã tan biến, những tàn dư sót lại chỉ còn biết vật vờ trên con tàu vũ trụ, chờ đợi hơi tàn của mình kết thúc. Cho đến một ngày, họ tình cờ bắt gặp trong không gian một khối lập phương kì lạ. Họ lấy nó, nghiên cứu nó và phát hiện ra nó ẩn chứa những tri thức vượt xa khỏi sự hiểu biết của mình.
Và từ khối lập phương kì lạ ấy, nhân loại tìm lại được lý tưởng cho mình.
Họ tạo ra Tinh giáp, họ tạo ra những thiết bị tân tiến phục vụ cho c·hiến t·ranh, họ muốn... hủy diệt Pain.
Họ đưa con tàu của mình trở lại, nhận ra khắp vũ trụ đã ngập tràn Pain. Nhưng thù hận kia đâu phải thứ cỏn con gì, họ tìm đến một tinh cầu hoang sơ, thiết lập căn cứ, bắt đầu cuộc kháng chiến vĩ đại của mình.
Chỉ là, họ vẫn đánh giá thấp sức mạnh của Pain.
Rốt cuộc, sai lầm ấy phải trả giá. Một lần nữa họ bị thứ ánh sáng c·hết chóc kia bao lấy, phân rã, hủy diệt. Có điều lần này, không một ai sống sót.
Và cứ ngỡ như, một giống loài bé nhỏ đã bị xoá sổ hoàn toàn khỏi vũ trụ, thì trong cái giây phút cuối cùng, khối lập phương mà họ tôn thờ kia, sau bao năm lặng im như thế, bỗng sáng lên chấm đỏ cỏn con.
Sau chấm đỏ cỏn con ấy, nhân loại lại kì lạ phát hiện ra, bản thân vậy mà chưa c·hết, một lần nữa trở về thời điểm bắt đầu cuộc kháng chiến.
C·hết đi sống lại, còn có thêm sức mạnh kì diệu của khối lập phương, nhân loại gan càng lớn, lần nữa bắt đầu kháng chiến.
Nhưng rồi nhân loại cũng nhận ra, đám Pain kia, g·iết không hết, thứ ánh sáng mà họ gọi là “Thánh Quang” kia, tránh không được. Vậy là họ cứ đánh rồi c·hết, c·hết lại hồi sinh, hồi sinh rồi lại đánh, cứ luẩn quẩn trong cái vòng lặp vô tận ấy. Mong sao một lần có thể tiêu diệt đám quái vật đáng hận, tiếc là, họ làm không được.
Cũng bởi vậy, nên người ta mới gọi nó là Cuộc Chiến Luân Hồi.
Thánh Quang Chiến Kỷ dựa vào cốt truyện bi tráng như vậy, thành công tạo ra một tựa game trực tuyến đa người chơi, mà ở đó, nó có thể hướng tất cả đến một mục tiêu chung nhất, hủy diệt Pain, hủy diệt “Thánh Quang” cũng biến nó trở thành tựa game trực tuyến đầu tiên, có điểm kết thúc của mình. Mỗi lần thất bại là một mùa giải kết thúc, mỗi lần luân hồi là khởi đầu cho một mùa giải mới. Chừng nào còn Pain tồn tại, “Thánh Quang” còn rọi chiếu, Thánh Quang Chiến Kỷ sẽ còn tiếp tục.
Theo đó, một mùa giải dài hay ngắn, phụ thuộc hoàn toàn vào biểu hiện của tất cả người chơi mùa giải ấy. Từng có mùa giải nửa năm đã kết thúc, có mùa giải kéo đến 2 năm dòng mới oanh liệt khép lại. Từ đó, tạo ra sự đặc sắc chỉ mình Thánh Quang Chiến Kỷ có được.
Trương Quyết Sinh năm đó bắt đầu chơi game, may mắn thế nào lại chính là cái mùa giải kéo dài 2 năm đặc sắc ấy. Mùa giải năm đó, cao thủ lớp lớp, Thập Đại Quân Đoàn cũng vào thời kỳ hưng thịnh nhất của mình, đã có lúc tưởng chừng như đã có thể kết thúc game, thì trận đại chiến thảm liệt ở Tinh cầu An Khiết 43 đã lấy đi tất cả.
Mùa giải năm ấy kết thúc, Trương Quyết Sinh cũng đi tù.
Hồi chiều giúp thằng nhóc Lê Hưng lấy danh ngạch gia nhập Quân chủ lực, liền gợi lại cho Trương Quyết Sinh những ký ức đẹp đẽ năm ấy. Bây giờ một lần nữa trở lại Thánh Quang, nhưng xúc cảm xưa kia, thật khó mà tìm lại.