Chương 32: Thằng đần văn vẻ
Hiệu ứng bắt mắt kia rồi cũng kết thúc, vật phẩm Thần Thoại rốt cuộc hiện ra. Nó mới chỉ là phôi, muốn biết nó thật sự là cái gì còn cần phải tinh luyện.
Tinh luyện thật ra là nói cho sang mồm, thực chất là mở thêm lần nữa mà thôi.
Nhưng mở lần này, ý nghĩa sẽ khác lần trước. Hi vọng sẽ là lớn lao hơn nhiều lắm. Nếu may mắn tột đỉnh, sẽ giống như vật phẩm Thần Thoại trước kia, sẽ là một v·ũ k·hí, đen hơn tí nữa là trang bị phụ trợ, mà đen nhất là mở ra nguyên liệu Thần Thoại. Có thể nói, mở ra vật phẩm Thần Thoại là một bước lên trời, còn có thành Tiên hay không, lại tiếp tục phải xem “nhân phẩm” của ngươi thế nào.
Trương Quyết Sinh lòng dâng lên hồi hộp, một kẻ gắn bó với Thánh Quang lâu như hắn, hồi hộp lại càng lớn lao thêm chút. Hơn nữa, một thằng nghèo kiết xác, quật khởi chỉ bằng việc cày chay, nay có cơ hội đổi đời, ai lại không hưng phấn.
Lần nữa xác nhận mở vật phẩm, Trương Quyết Sinh hơi thở cũng nặng nề theo. Người nặng nề không chỉ có mình hắn, thằng nhóc Lê Hưng chẳng biết từ lúc nào đã chạy sang, ngồi xổm trước máy mô phỏng, thò đầu chăm chú nhìn lên màn hình, nhịp thở của nó, thậm chí còn phóng đại thành tiếng.
Hiệu ứng bắt mắt thêm một lần xuất hiện, có điều, không được chăm chút như cái lần đầu kia, chẳng qua cũng không có gì, có đẹp mắt hơn nữa mà mở ra nguyên liệu, thì chỉ còn biết hùi hụi mà tiếc thương.
Một bóng đen dần hiện, cả hai đứa hồi hộp khi bóng đen ấy dần thành hình.
Con mẹ nó, sao lại là hình chữ nhật!
Bóng đen kia đã đủ đầy hình dáng, rốt cuộc lộ ra một hình chữ nhật. Trên đời này làm gì có v·ũ k·hí cùng trang bị nào vuông vắn như thế. Vậy nên, con mẹ nó, trúng nguyên liệu rồi.
Lê Hưng không dám thở mạnh, cũng nén lại cơn thất vọng của mình, ngẩng đầu nhìn đến Trương Quyết Sinh, thấy b·iểu t·ình của gã vẫn trầm mặc như không có gì. Đừng nói là buồn đến nỗi mất cảm xúc rồi đấy.
- Đây là bản vẽ.
Lê Hưng định mở miệng an ủi mấy câu, dù có là nguyên liệu Thần Thoại thì vẫn là đồ cực hiếm, nếu bán đúng người cần, giá trị cũng chẳng thua kém mấy thứ kia là bao. Chỉ là nó còn chưa kịp nói, Trương Quyết Sinh đã nói trước rồi.
Lê Hưng ngớ người, quay đầu lại nhìn, trùng hợp đúng lúc Trương Quyết Sinh đánh bóng vật phẩm, liền lộ ra một tấm thẻ, bên trong là sơ đồ kết cấu của một Tinh giáp.
Băng Hoả Ma Thần.
Nhìn đến tên bản vẽ ấy, Lê Hưng bất giác nổi da gà. Trong lịch sử Thánh Quang, nhà phát hành chưa một lần nào cung cấp bản vẽ cho người chơi cả. Phải biết Thánh Quang có thể bê nguyên toàn bộ kết cấu Tinh giáp ngoài đời vào trong game, lại tạo ra một tính năng vượt thời đại như Bản vẽ của Thần, qua đó mà hiểu, trình độ về Tinh giáp của đội ngũ thiết kế Thánh Quang quái thai đến mức nào. Nếu không, bọn họ đã không tự xưng mình là “Thánh”.
Bây giờ, bỗng dưng nhà phát hành cung cấp bản vẽ cho người chơi, lại còn là cấp bậc Thần Thoại, vậy không phải nói, nếu Tinh giáp bên trong bản vẽ kia thành hình, sẽ chính là Tinh giáp phẩm cấp Thần Thoại đầu tiên trong Thánh Quang sao. Mị Ảnh của Chí Tôn, cũng chỉ có thể xách dép chạy theo.
Lê Hưng hết nhìn bản vẽ, lại nhìn Trương Quyết Sinh, trên gương mặt kia vẫn là sự trầm mặc đến tẻ nhạt ấy.
- Ài! Nó vô dụng với anh!
Lê Hưng đồng tình với câu nói ấy. Bản vẽ Tinh giáp Thần Thoại, quý thì quý thật đấy, nhưng nguyên liệu cấu thành không phải chuyện nhỏ. Tinh giáp càng mạnh, nguyên liệu càng cao cấp. Đạt đến cấp bậc Thần Thoại, thật khó để tưởng tượng nguyên liệu cấu thành cao cấp đến mức nào. Mà Thánh Quang biết rồi đấy, đây là game tiền đè kỹ năng, không có tiền là kiếm không nổi mấy cái nguyên liệu ấy.
Nhưng nói vô dụng, thực sự chỉ là vô dụng với bản thân Trương Quyết Sinh mà thôi. Bán nó cho đám đại gia lắm tiền ngoài kia, tiền thật sự không ít, thậm chí còn cao hơn nhiều v·ũ k·hí Thần Thoại. Có điều, Lê Hưng nó tiếp xúc với Trương Quyết Sinh đã mấy lần, biết gã là người thực tế, thừa hiểu đạo lý kia, thế mà gã vẫn nói là vô dụng. Vậy thì...
Lê Hưng vội ngẩng phắt đầu lên, nhìn đến tính chất vật phẩm, trên mặt không giấu nổi thất vọng được nữa.
“Vật phẩm giới hạn cá nhân.”
Nó đồng nghĩa với việc, cái bản vẽ Thần Thoại kia của Trương Quyết Sinh không thể giao dịch, lúc nào cũng phải mang theo bên mình. Mặc kệ gã có cố tình c·hết đi, thông qua tính năng rơi vãi vật phẩm mà lách luật thì cũng không được. Bởi vì ngay khi gã c·hết, bản vẽ sẽ ngay lập tức bị hệ thống tước đoạt quyền sở hữu, đẩy vào Thiên hà Loạn Tinh. Đến khi ấy, dù nó sẽ trở thành vật vô chủ, nhưng có trời mới biết nó nằm trong xó xỉnh nào của cái thiên hà rộng lớn ấy. Và cũng phải nên nhớ một điều, Thiên hà Loạn Tinh là một trong những nơi nguy hiểm nhất của cái Thánh Quang này.
Vậy thì đen, quá đen rồi!
Trương Quyết Sinh nhìn trông trầm mặc, thực ra vẫn có đôi chút thất vọng, hắn cũng giống như Lê Hưng, biết được tất cả lợi hại của cái bản vẽ Thần Thoại này, bởi vậy nên hắn mới nói, nó vô dụng với hắn. Nhưng hắn cũng không đến nỗi quá thất thố, nhiệm vụ ẩn S+ có tính đặc thù, phần thưởng kia chắc chắn là duy nhất, không có xác suất gì trong đó cả, chắc chắn thứ hắn được nhận là cái bản vẽ ấy.
- Giữ bí mật giúp anh!
Lê Hưng nghe được câu nói nhẹ nhàng ấy, khẽ gật đầu. Nó vốn không phải kẻ tắt mắt, thứ gì không phải của mình quyết sẽ không đả động. Nhưng xã hội này, người nhiều như nêm, giống như nó nào được mấy kẻ. Ganh ghét, đố kị, tham lam luôn là thói hư nguyên thủy của con người, dù cho chẳng ăn được nhưng cũng sẽ không an phận nhìn người sướng vui.
Huống hồ nếu Tinh giáp sư của Trương Quyết Sinh c·hết đi, bản vẽ sẽ bị đẩy tới nơi kia, đến khi đó, ai cũng đều có cơ hội sở hữu, dù cho nhỏ bé đến đáng thương thì cũng là gì chứ. Chỉ cần khả năng sở hữu vật phẩm Thần Thoại lớn hơn 0% vậy thì Tinh giáp sư của Trương Quyết Sinh xứng đáng c·hết nghìn lần rồi. Phải biết đám đại gia kia, năng lực “vớt” đồ vốn không thể dùng thường quy mà nghĩ, vung tay số tiền lớn, cả một Quân đoàn sẵn sàng hi sinh cũng không chừng.
Thế nên, cho dù bản vẽ Thần Thoại kia vô dụng với Trương Quyết Sinh, thì vẫn phải giữ bí mật đến tận cùng. Vả lại, khả năng Trương Quyết Sinh có thể tập hợp đủ nguyên liệu cũng không phải là không có. Trình độ của gã đã là nhất đẳng, chỉ cần gã đủ may mắn, biết đâu có một ngày, Băng Hoả Ma Thần hoành không xuất thế, ngạo thị thiên hạ, xưng bá Thánh Quang.
Lê Hưng nghĩ đến đây thôi đã sướng rên trong lòng. Nếu điều ấy thật sự xảy ra, nó cũng sẽ là một nhân vật nhỏ trong câu truyện cổ tích ấy. Rồi cả thế giới Thánh Quang sẽ biết nó là ai, sẽ phải xuýt xoa ghen tị, sẽ phải trầm trồ ngợi khen.
Những suy nghĩ đẹp đẽ kia đi càng ngày càng xa, khiến thằng nhóc Lê Hưng cười không khép lại được, quên luôn cái gật đầu ban nãy của mình mới chỉ làm trong tiềm thức.
- Này, mày có đồng ý không thế?
Miệng cười đã sắp kéo rộng đến tận mang tai, Lê Hưng bị gõ “cốc” một cái, bên tai lại vang lên thanh âm nhẹ nhàng của Trương Quyết Sinh. Nó lúc này mới trở về được mặt đất, vội nói:
- Đại ca à! Thằng em đây tuy không phải bậc chính nhân quân tử gì, nhưng đạo nghĩa giang hồ vẫn hiểu được một hai. Nên là đại ca yên tâm, dù có là súng kê bên đầu, dao kề bên cổ, em đây cũng một lòng thủ tiết.
Trương Quyết Sinh nghe Lê Hưng nói mà á khẩu. Cái thằng đần này, học hành thì đã dốt lại còn thích lắm lời văn vẻ.
- Thủ tiết cái con m* mày!
...
Phải đến 6 giờ chiều, Trương Quyết Sinh mới có thể kéo Lê Hưng ra khỏi nhiệm vụ khởi đầu của Chiến dịch. Hắn trước nay vốn luôn là kẻ nhẫn nại, lúc nãy lại suýt không nhịn được mà táng thằng nhóc ấy một cái. Nó khiển Tinh giáp đần thực sự.
Nó lúc nào cũng bô bô bản thân tỏ tường về Thánh Quang, đến khi Trương Quyết Sinh chơi cùng rồi mới biết, thứ nó tỏ tường là mấy cái cố sự của game, mấy cái tin tức giải trí tổng hợp. Nào là gần đây có mấy Tinh giáp tự chế mới nổi, rằng có cao thủ nào mới quật khởi trên Chiến đài hay không. Còn kiến thức chuyên môn liên quan đến chiến đấu, nó không biết một cái gì.
Ai đời cầm Xạ Quỷ, Tinh giáp nổi tiếng về khả năng hỗ trợ nhắm bắn, khoá trúng mục tiêu, nó lại đi cho cầm chủy thủ cận chiến, nói là tăng độ chuẩn xác cho mỗi nhát đâm. Mẹ nó chứ, lực tay của Xạ Quỷ yếu như sên, bản thân thì không trang bị hệ thống tăng cường chuyển động, vốn chẳng thể linh hoạt trong chiến đấu, có đâm chuẩn xác đi chăng nữa cũng đếch thể g·iết c·hết quái vật cấp thấp được. Cả quãng đường chỉ nhăm nhăm chạy trước, không g·iết được một con quái nào.
Nếu không phải Trương Quyết Sinh hắn lúc nào cũng kè kè cạnh bên, có lẽ thằng nhóc ấy vào hòm đông từ lâu rồi. Chẳng trách chơi game đã 2 năm trời, còn chưa lần nào gia nhập Quân chủ lực để đánh ở tuyến đầu.
Còn khắm lọ hơn nữa là, thằng nhóc Lê Hưng này còn nhát c·hết. Trương Quyết Sinh “chăn” Boss đến sắp c·hết rồi, chỉ cần nó cầm chủy thủ đâm một nhát là xong. Nhưng nó không đâm, vì nó bị một đám người hôi Boss doạ sợ.
Trương Quyết Sinh tức đến ói máu, may mà tiền kéo thuê không ít, hắn cũng không ngại “chăn” cho thằng nhóc này con khác. Mà thực ra thằng nhóc Lê Hưng này cũng không phải toàn bộ đều vứt đi. Nó chạy rất “nghệ” Xạ Quỷ vốn luôn yếu thế về tốc độ mà vẫn có thể né tránh công kích liên hoàn của Boss lúc Thịnh nộ.
Nhưng đấy cũng không thể coi như thứ gì tự hào được, đánh ngu giỏi chạy thì làm được cái mẹ gì chứ.