Chương 29: Thanh niên không biết điều
Sau khi tập xong mấy bài thể dục quen thuộc, về nhà tắm qua một lượt, ăn hết cái bánh mì siêu cấp vô địch vũ trụ, uống hết hộp sữa năng lượng tối cao chinh phục đất trời, Trương Quyết Sinh liền dắt Sữa tung tăng tới trường.
Bởi thấy Sữa có vẻ quấn quýt với Trương Quyết Sinh, Tài lại bận trông nom cho vợ, sau cái hôm đầu tiên ấy, sớm đã nhờ Trương Quyết Sinh đưa Sữa đi học.
Trương Quyết Sinh vui vẻ nhận lời, cũng trực tiếp từ chối phí “trông trẻ” cứ thế mỗi sáng dắt Sữa đi thể dục, hôm nào Tài không cho Sữa ăn được thì hắn giúp, lúc đi làm tiện đường liền cho Sữa đi học luôn.
Không thể không nói, từ lúc có Sữa cạnh bên, Trương Quyết Sinh vui vẻ lên không ít, cái bộ mặt lầm lì vốn có cũng chẳng còn thường xuyên hiện hữu.
Hôm nay là thứ 7, đáng nhẽ ra Sữa không phải đi học, chỉ là ở trường mẫu giáo có hội thao, Sữa lại được vào đội múa nên mới phải tới trường. Trương Quyết Sinh thì khác, buổi sáng còn phải lao động cải tạo, đến chiều đi đổ rác, quả thật hơi bận. Cũng may ngày mai chủ nhật, không phải lao động công ích, lịch làm ở Xí nghiệp Vệ Sinh trùng hợp lại vào đúng ngày nghỉ theo quy định, nên hắn ngày mai có thể nghỉ làm cả ngày. Nhưng trước hết, làm xong ngày hôm nay cái đã.
Sau khi đã thấy Sữa đi theo cô giáo vào trong, Trương Quyết Sinh mới yên tâm rời khỏi, đi thẳng đến cửa xả thải số 5, cũng khá gần khu hắn sống. Địa điểm lao động cải tạo hôm nay của hắn là chỗ này.
Vừa tới nơi đã thấy có người đứng đấy, vốn không phải ai xa lạ, là viên cảnh sát tên Trịnh Văn Thăng mà Trương Quyết Sinh từng tiếp xúc lúc làm thủ tục chuyển giao hồ sơ, gã là người giá·m s·át trực tiếp công việc của hắn. Nói thì như thế, thực ra chỉ là giao việc cùng nghiệm thu, đúng thời hạn thì thôi, nếu quá liền trừ điểm, không phải là kè kè cạnh bên nhìn đến.
Có điều, mỗi khi Trương Quyết Sinh gặp viên cảnh sát này, đều sẽ bất giác cảm thấy bài xích, cứ cảm giác như trên người gã có điều không hợp lẽ. Lần đầu tiên gặp gã, thực ra không có cảm giác này, có lẽ do lúc ấy hắn sốt sắng vì quay trở lại cái nơi bản thân từng sợ hãi.
Trịnh Văn Thăng thấy Trương Quyết Sinh tới, dập tắt điếu thuốc còn chưa tàn trên tay, ném vào thùng rác gần đó, không lạnh không nhạt nói:
- Anh đến muộn 2 phút.
- Đèn giao thông ở ngã tư Phùng Lang có vấn đề, làm tắc đường luôn rồi, em phải chạy ngược lại mới có đường, đành ra tới đây bị chậm. Mong cán bộ châm trước một chút, đây dù sao cũng là lần đầu.
Thấy bộ dáng khép nép của gã thanh niên trước mặt, Trịnh Văn Thăng khẽ nhíu mày. Bộ dáng này của gã hắn cũng đã thấy qua vài lần, nó khác xa cái vẻ bình tĩnh trầm lặng mà lần đầu tiên hắn trông qua, làm hắn có chút hoài nghi, linh cảm hôm đó liệu có phải đã sai rồi không.
Trịnh Văn Thăng mặt dần giãn, không nói thêm gì, gật đầu một tiếng, coi như đã bỏ qua. Lại gọi to mấy người đang vật vờ ngồi bên vệ đường tập hợp, bảo họ đứng cùng Trương Quyết Sinh rồi mau chóng phân công nhiệm vụ. Mục tiêu là nạo vét toàn bộ hệ thống cống ngầm cửa xả thải số 5 cùng khu vực lân cận.
Nhiệm vụ lần này cũng không phải cái gì nặng nhọc, có chăng chỉ hơi bẩn thỉu. Mà bẩn thỉu thì Trương Quyết Sinh sớm đã quen rồi, dù sao cả tuần nay hắn cũng đi đổ rác, huống hồ nhiệm vụ cải tạo của hắn ở Tây Lâm chính là dọn cống.
Có điều, cũng chỉ mình Trương Quyết Sinh cảm thấy bình thường, mấy tên làm việc cùng hắn lần này lại không nhịn được chửi bậy mấy câu. Chẳng qua không dám oang oang, thầm thì trong miệng, xem chừng có chút sợ sệt viên cảnh sát nhìn như tầm thường kia.
Trương Quyết Sinh chẳng quan tâm, những kẻ này không phải hạng trộm c·ướp cũng là côn đồ, có khổ hơn nữa thì lại liên quan gì đến hắn, liền cứ bình tĩnh theo viên cảnh sát kia đi xuống cống ngầm.
Nhiệm vụ công việc nhanh chóng được bàn giao, viên cảnh sát chẳng nán lại lâu, dặn dò mấy câu rồi đi khỏi, cũng cảnh báo đám người nên yên phận, camera ở đây nhiều chẳng kém trên kia là mấy, biết điều mà làm việc cho tốt.
Trương Quyết Sinh cũng không buồn oán than như mấy tên không nên thân kia, dứt khoát bắt đầu công việc của mình.
Cống ngầm ở cửa xả thải số 5 này vốn gần trung tâm đại khu, đáp ứng nhu cầu tiêu thoát của mấy cái tiểu khu đông đúc, nếu không nạo vét thường xuyên sẽ sớm tắc tịt. Mặc dù hệ thống xử lý nước thải cũng có chút tiên tiến, nhưng đồ thải của mấy trăm nghìn người, vẫn khó để mà đáp ứng.
Làm nhiều đã quen, Trương Quyết Sinh chẳng mấy chốc đã xong một nửa. Đám người kia thì không thế, tay làm đã ít, miệng lại chăm chỉ hơn tay. Hết than thở chửi thề, còn ba hoa “chiến tích” của mình. Nào là có mấy cái tiền sự làm vốn, đi tù cũng vài lần, làm cái buổi lao động cải tạo này giống như lễ mít tinh kỉ niệm thành tích.
Trương Quyết Sinh mặc xác bọn chúng, biết là chẳng thể trông mong gì mấy cái công việc kiểu này có thể đổi thay bản chất con người. Nhưng mà, ngươi không quan tâm người, người lại thích để ý tới ngươi.
Có câu nói, kẻ biếng thường chướng mắt người siêng. Nó thực ra là điều phiến diện, có điều, nó lại đúng với hầu hết.
- Này chú em, anh hôm qua ngã xe nên giờ tay đau quá, lại không thể vì như vậy mà chậm trễ một ngày tự do. Chú em nếu không ngại, giúp anh đây một tay. Xem thân thủ chú em thế này, chắc cũng chỉ là chuyện cỏn con.
Trương Quyết Sinh vừa múc xong một thùng cặn bẩn, trước mặt bỗng có cái gì ném tới, vừa vặn rơi xuống khoảnh nước trước mặt, nước bẩn theo đó bắn lên tung toé, rồi bên tai liền nghe có tiếng người đàn ông nói tới. Lời nói ra là cầu khẩn, nhưng ngữ điệu thật giống như nạt nộ. Hắn quay đầu lại, cũng phủi phủi chút bẩn bắn vào vạt áo, thấy ngay gần có một tên đô con đang nhìn mình.
Đầu gã trọc lóc, mặc áo phông cộc tay bó sát, cơ tay bắp ngực ngồn ngộn, bông hoa hồng to tướng thập thò trên cánh tay, nhìn qua là biết đam mê bộ môn “tô vẽ”. Nom giống như là đại ca của đám không nên thân này.
Trương Quyết Sinh thần tình bình tĩnh, chẳng nhìn lâu, cúi đầu xuống dốc nốt cặn bẩn còn lại trong gầu múc, thuận miệng nói:
- Tôi không rảnh!
Lời vừa hết, bỗng trước mặt hơi tối, Trương Quyết Sinh không để ý, tráng qua gàu múc, chuẩn bị chuyển thùng cặn bẩn đi.
Chỉ là còn chưa kịp mang đi, cái thùng đột nhiên đổ xuống, cặn bẩn theo đó đổ ra, nước bẩn cũng bắn ra không ít.
Trương Quyết Sinh ngẩng đầu, thấy một gã tuổi tầm như hắn, mặt quắt tai dơi, râu ria lởm chởm đang đứng trước mặt mình. Gã là một tên trong đám người kia. Thùng cặn bẩn đổ xuống là do bị gã một cước đá xuống.
- Giờ rảnh rồi chứ?
Nghe thấy lời ấy, vẻ mặt Trương Quyết Sinh vẫn chẳng đổi khác, vẫn trầm mặc, tẻ nhạt, cứ nhìn chằm chằm vào gã thanh niên. Sau một lúc liền thờ ơ nói:
- Múc lên!
Thanh âm Trương Quyết Sinh giờ đã trầm xuống, phối hợp với cái vẻ mặt không chút b·iểu t·ình của hắn, khiến gã thanh niên bỗng thấy chột dạ, bộ dáng hách dịch ban nãy biến đâu chẳng rõ, lại giống như muốn thối lui rồi.
Dù là như thế, gã thanh niên vẫn không làm theo lời Trương Quyết Sinh, gã hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, đang định mở miệng nói thì bên tai lại vang vọng tiếng nói âm trầm:
- Tao nhắc lại lần cuối, múc lên!
Không gian cống ngầm rất hẹp, lại làm theo kết cấu đặc thù, thanh âm theo đó mà âm vang có chút đặc biệt. Nhưng cái đặc biệt ấy đi cùng với thanh âm của Trương Quyết Sinh, rất áp lực.
Gã thanh niên lời đã ra khỏi miệng vội nuốt ngược trở lại, cả người run run chực lùi xuống, cái gương mặt bình thường trước mặt gã, nào còn cái vẻ hờ hững nữa. Gã vừa lùi được nửa bước đã khựng lại, một cánh tay gân guốc đang giữ lấy vai gã.
- Thanh niên, biết điều một chút mới dễ sống.
Rốt cuộc cái gã đại ca kia không nhìn nữa mà bước đến, đám người xung quanh theo đó buông xuống dụng cụ, vài gã làm ở khu khác cũng hằm hằm đi tới. Chẳng mấy chốc đã chặn hết đường lui. Còn có một tên không biết vô tình hay hữu ý, đứng che mất cái camera duy nhất ở chỗ này.
Thái độ đe doạ đã bộc bạch trong lời nói, Trương Quyết Sinh trán hơi nhăn, không hiểu đám người này bị cái gì, tự dưng ra gây sự với hắn. Mấy con quỷ ở Tây Lâm cũng không dở hơi thế này.
- Tôi nói rồi, không rảnh!
Trương Quyết Sinh giọng vẫn không chút nhượng bộ, nhìn đến g·ã đ·ầu t·rọc.
Bị ánh mắt của Trương Quyết Sinh nhìn trúng, gã đầu chọc hơi chột dạ, né tránh đối mắt. Thầm than không ổn, chỉ nghĩ trêu đùa một chút cho đỡ buồn chán, lại thế nào động vào thiết bản. Nhưng thân là đại ca, mặt mũi cũng không thể mất, chẳng dám nghĩ nhiều, liền hất hất cái cằm.
- Nhưng mà bọn tao rảnh!
Một tiếng hô lớn vang lên sau lưng, kèm theo đó là tiếng nhóp nhép của đế dày chạm nước.