Chương 28: Tài khoản bất minh
Gật đầu chào xong gã Chí Tôn kia một cái, Trương Quyết Sinh liền nằm vật ra ghế. Sự mệt mỏi gần như đã chiếm trọn cơ thể hắn lúc này, trong đôi mắt thanh minh thường ngày nay cũng ngập tràn tơ máu, những ngón tay không kiểm soát được mà run lên từng hồi, đôi chân cũng vì hoạt động quá mức mà mỏi nhừ không thôi.
Trương Quyết Sinh đưa tay với lấy chai nước mà nãy giờ mới chỉ uống một ngụm, tu ừng ực. Chốc lát đã tu đến cạn đáy. Vậy mà đôi môi có chút khô khốc của hắn vẫn chưa trở về cái vẻ hồng hào thường thấy.
Sau phút giây nghỉ ngơi hồi thần, cuối cùng Trương Quyết Sinh cũng lấy lại được chút năng lượng, đưa tay lên đóng cái bảng tổng kết, trong mắt lại không giấu nổi tia vui vẻ nhàn nhạt. Thật cũng bõ công hắn hao tổn nhiều tâm tư như vậy.
Trận chiến này nếu nói đúng ra, phải là khắc nghiệt nhất trong sự nghiệp game thủ của hắn.
Đối thủ rất mạnh, kỹ năng cá nhân không dưới những vị Thánh Vương bên cạnh Thủ Lĩnh năm đó, có chăng chỉ thiếu chút già dơ mà thôi. Kể ra cũng phải, nghe Lê Hưng nói qua, gã đăng đỉnh gần chục năm không có đối thủ, Thánh Quang thập niên này lại heo hút thiên kiêu, gã chỉ có thể tự thân một mình phát triển, coi như là đen đủi.
Mà Trương Quyết Sinh hắn lại phải dùng Khởi I thô sơ để chiến đấu, nếu không vì cái tinh cầu An Khiết 43 kia hắn xảo hợp từng chinh chiến qua, thật không biết sẽ bị người ta đánh cho bầm dập đến mức nào.
Đang thổn thức thì bên tai bỗng nghe thấy tiếng thở vội vã, nhìn qua liền thấy thằng nhóc Lê Hưng đã trở về ghế của nó từ lúc nào. Mặt nó trắng bệch, người lại run run, trông chẳng khác nào gã yếu tim lúc vừa xem xong phim kinh dị.
Trương Quyết Sinh khẽ cười, lại tạo ra tiếng, làm thằng nhóc Lê Hưng như bừng tỉnh khỏi ác mộng, ngẩng đầu lên nhìn.
- Anh, sao anh lại có thể chỉ là một tân binh, trình độ bậc này sớm phải đạt Đấu Thần từ lâu rồi mới phải. Cái hệ thống tinh vi kia sẽ không thể nào bỏ lọt một tên quái vật như anh được.
Nghe lời ấy của Lê Hưng, Trương Quyết Sinh liền cảm thấy bất đắc dĩ.
Hắn thực ra sớm đã đạt tốc độ tay chuẩn Đấu Thần từ mười năm trước, thậm chí là trước nữa. Trương Quyết Sinh từng ngẫm nghĩ rất lâu rằng, sao bản thân lại chưa bị hệ thống nhận diện Đấu Thần để ý đến, cho đến khi hắn biết được, cái tài khoản mà hắn “cày hộ” mười năm trước, dường như đã hạn chế tốc độ tay của hắn. Nói chính xác hơn, máy mô hỏng mà cái tài khoản ấy đăng nhập, có phần mềm giới hạn thao tác tay. Nghĩa là ngươi dù cho có thao tác nhanh thế nào, khi Tinh giáp thành công nhận chỉ lệnh, sẽ chỉ là thao tác dưới Đấu Thần mà thôi.
Điều này Trương Quyết Sinh mới chỉ nhận ra khi “cày hộ” tài khoản của Lê Hưng ngày hôm nọ. Nếu không phải hắn hãm lại kịp thời, có lẽ đã bị hệ thống phát hiện. Lúc đó, khi hệ thống đối chiếu sinh trắc, chắc chắn nhận ra người chơi khác biệt, sẽ lập tức ban acc của thằng nhóc ấy.
Trương Quyết Sinh không trả lời thắc mắc ấy của Lê Hưng, vì chẳng biết giải thích thế nào. Và hơn hết, hắn tin chắc cái máy mô phỏng cùng tài khoản Thiên Đường Vắng Em kia có vấn đề. Không rõ to hay nhỏ, nhưng chắc chắn có.
Một kẻ sẵn sàng chi số tiền lớn, nhờ ông chủ tiệm net cắm acc mấy năm trời, tùy ý để người ngồi vào “cày thuê” lại không thèm đả động gì đến. Một cái buồng mô phỏng, vận hành liên tục mấy năm trời, không hề hỏng hóc, không hề trục trặc, lại cài vào phần mềm mà nghĩ đi nghĩ lại, chẳng thể hiểu được diệu dụng của nó là gì. Như thế, sao mà không nghi ngờ được.
Hắn cũng đã tìm thử tài khoản đó, nó đã bị treo. Cái đấy chẳng bất ngờ, bởi mười năm trước nó đã cùng Thủ Lĩnh và vài vị Thánh Vương bỏ mình ở tinh cầu An Khiết 43 rồi. Chỉ bất ngờ một điều, chủ acc lại chưa từng hồi sinh kể từ khi t·ử t·rận. Nên nhớ trước đó nó chưa c·hết dù chỉ một lần, thẻ hồi sinh cũng phải mấy chục cái trong kho. Cũng có nghĩa là, kể từ khi Trương Quyết Sinh hắn b·ị b·ắt, không ai “cày thuê” acc đấy nữa cả.
Trương Quyết Sinh giờ đã khác trước kia, Tây Lâm “dạy” hắn rất nhiều điều. Trên đời này sẽ chẳng có cái gì gọi là “tự nhiên” hết. Mọi thứ đều có nguyên do, cũng cần kết quả. Hắn hiện tại là kẻ đa nghi, lại nhận ra bản thân là kết thúc của một sự tình kì quặc, hắn không thể không nghĩ nhiều. Chỉ là hiện tại, hắn không có cách nào tìm hiểu đến tận cùng những nghi ngờ ấy, đành phải gác lại.
Sau một hồi lâu, vẫn chẳng nhận được câu trả lời của Trương Quyết Sinh, Lê Hưng tinh ý hiểu ra vài điều. Cái nhiệm vụ ẩn S+ kia, người thường vốn không thể biết, đứng trước 60 thẻ hồi sinh trị giá cả tỷ bạc, cũng không thèm quan tâm. Gã thanh niên này chắc chắn rất đặc biệt. Nhưng nó... chả quan tâm. Nó chỉ biết một thứ, gã thanh niên này, thực sự rất giỏi.
- Sao Chí Tôn lại đưa anh 60 cái thẻ hồi sinh mà không nói lời nào vậy? Còn nữa, anh chưa từng rung động ư? Trông bộ dáng của anh... rất cần tiền.
Lê Hưng bỗng chợt lên tiếng.
Trương Quyết Sinh vừa chấp nhận xong lời mời kết bạn của Khóc Trong Mưa, liền nghe thấy câu hỏi của Lê Hưng, hắn cười nhẹ một cái, nói:
- 60 cái thẻ hồi sinh, chắc là gã chỉ mang theo có vậy, nếu có thêm nữa, hắn cũng sẽ đưa hết. Mày không phải nói, gã đăng đỉnh gần chục năm không có đối thủ sao? Vậy nói xem, người nhà giàu như gã, cần nhất cái gì? Không phải trang bị, không phải danh tiếng, mà là...
- Đối thủ!
Lê Hưng ngẩn ngơ tiếp lời.
- Đúng vậy! Là một đối thủ. Một đối thủ mang đến nguy cơ cho gã. Thứ khiến Thánh Quang Chiến Kỷ cuốn hút như vậy, ngoài những niềm vui về sở hữu ra, cái quan trọng nhất, chính là cảm giác bản thân đang không ngừng tiến bộ. Gã Chí Tôn kia quá đen đủi, quật khởi vào thời kì Thánh Quang heo hút cao thủ, đã như vậy, gã sẽ chẳng biết chục năm qua liệu mình đã tiến bộ thế nào. Hay tồi tệ hơn, gã đang dậm chân tại chỗ, thậm chí thụt lùi. Vậy nên 60 cái thẻ hồi sinh ấy, là khát khao, là hi vọng của gã, rằng anh sẽ cho gã áp lực, giống như cái lần đầu tiên đó.
Nói đến đây, Trương Quyết Sinh quay sang nhìn tới Lê Hưng, lúc này đang thộn ra để tiêu hoá những lời vừa nghe. Hắn lại cười, nói tiếp:
- Còn về phần anh. Anh cần tiền, đấy là thật. Nhưng có những thứ không thể dùng tiền để nhìn nhận. Anh biết gã Chí Tôn đó cần gì, anh biết mình phải làm gì cho gã. Dù cho có là trăm là nghìn, anh cũng sẽ dùng hết, nếu thừa liền trả lại cho gã. Đấy là mặt mũi của một Tinh giáp sư.
Lê Hưng vẫn là bộ dạng thộn ra ấy, một lúc lâu cũng không hỏi thêm cái gì. Trương Quyết Sinh chẳng quan tâm nữa, cũng thầm khó hiểu sao bản thân hôm nay lại nói nhiều tới vậy. Hắn chẳng thèm nghĩ nữa, quay về với cái máy mô phỏng của mình.
Trương Quyết Sinh đóng tất cả các tab hiển thị, thoát khỏi trạng thái chiến đấu, chẳng còn nhìn thấy gã Chí Tôn kia đâu nữa, chắc sớm đã rời đi rồi. Hắn không bận tâm nhiều, liếc xuống hòm thư liền thấy thông báo phần thưởng. Hắn có chút tò mò, lập tức trở về khu tập kết.
Trong lúc đợi xe chuyên trở đưa về căn cứ, bỗng cánh tay bị ai đó giật giật, Trương Quyết Sinh ngó qua, thấy Sữa đang ngáp ngắn ngáp dài đứng đó, liền buột miệng hỏi:
- Sữa dậy sớm vậy?
Sữa giống như còn chưa dứt cơn mộng mị, đôi mắt vẫn chưa đủ đầy vẻ long lanh vốn có. Nghe Trương Quyết Sinh hỏi một lúc mới trả lời:
- Sữa gặp ác mộng nên chẳng ngủ tiếp được, lại không thấy bố đâu bèn ra đây tìm. Chú có biết bố Sữa đi đâu không ạ?
Trương Quyết Sinh mỉm cười nhìn Sữa, không nhịn được mà đưa tay véo nhẹ lấy cái bánh bao hồng hào trên má, lại liếc qua chấm tròn thông báo tí hon dưới góc màn hình, thấy không có gì, khẽ giọng nói:
- Chú cũng không thấy, chắc là đi vệ sinh thôi.
- Không đúng! Sữa vừa mới đi vệ sinh xong mà!
Khuôn mặt Sữa tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu đáp lời.
Trương Quyết Sinh hơi ngớ người, vội nói:
- Chắc bố Sữa xuống đây ngó qua, tiện đường “đi” luôn dưới này rồi!
- Chú chắc không?
- Chắc!
- Thế cháu về ngủ tiếp.
Sữa tỉnh bơ đáp lời.
Trương Quyết Sinh nói câu nói kia xong liền thấy ngượng ngượng trong cổ họng, cũng không thể rút lại lời nói, bèn đánh sang chuyện khác:
- Trời sắp sáng rồi, Sữa mà ngủ tiếp là đến trưa luôn đấy. Thôi ngồi đây với chú, tí chú cháu mình đi tập thể dục luôn.
Sữa nghe lời Trương Quyết Sinh nói cũng có lý, không do dự mà gật đầu.
Thấy thế, Trương Quyết Sinh liền bế Sữa ngồi vào lòng.
Sữa vừa ngồi xong, không nhịn được mà ngáp dài một cái, thuần thục lấy tay che miệng, đến khi ngáp xong rồi mới vui vẻ nói:
- Tập thể dục xong chú cháu mình đi ăn bánh mì siêu cấp vô địch vũ trụ nhé? Bố Sữa hôm qua đưa tiền ăn sáng rồi, cũng bảo Sữa đi ăn sáng với chú, sẽ không cần chú “bao” đâu!
Trương Quyết Sinh nghe lời Sữa nói xong, liền chỉ biết ngồi cười. Cái bánh mì siêu cấp vô địch vũ trụ kia vốn là cái bánh mì trứng bình thường, vì một lần Sữa biếng ăn mà hắn đã mạnh miệng bốc phét, còn nói đấy là bánh mì siêu nhân KiKi hay ăn. Không ngờ Sữa nhớ dai tới vậy, hôm nay lại bảo hắn đi cùng.
- Oke luôn! Tí nữa chú sẽ đãi Sữa một hộp sữa năng lượng tối cao chinh phục đất trời.
- Bố Sữa không cho Sữa ăn trực đâu!
Sữa rón rén nói.
- Không sao! Bố Sữa bảo chú mua mà!
- Chú nói thật không đấy?
- Thật!
Trương Quyết Sinh mặt đầy chắc chắn nói.
- Hì hì! Thế chú mua thêm cho mẹ cháu một hộp nhé! Mẹ uống vào rồi sẽ mau khoẻ thôi.
Trương Quyết Sinh đang tươi tỉnh nghe thấy lời ấy bỗng nao nao trong lòng, vô thức cúi đầu xuống. Thấy bé gái đáng yêu trong lòng mình lúc này đã chẳng còn ngái ngủ, đang lẩm bẩm trong miệng vài điều gì đó, loáng thoáng nghe qua đều là về bố mẹ của nó. Trương Quyết Sinh lòng trầm xuống, “Ừ” một tiếng, bất giác ôm chặt bé gái trong lòng mình thêm chút.
- Anh Sinh, trông em cái máy, bụng em nó “b·iểu t·ình” rồi, phải vào nhà vệ sinh một lát.
Đang thủ thỉ với Sữa, Trương Quyết Sinh chợt nghe có người gọi, quay sang liền thấy Lê Hưng một tay ôm mông một tay ôm bụng, bộ dáng cầu khẩn nhìn mình. Hắn nhìn bộ dạng ấy mà có chút thích thú, lại không nói gì, chỉ gật đầu một cái.
Thấy Trương Quyết Sinh gật đầu, Lê Hưng như được đặc xá, vội chạy vào nhà vệ sinh.
- Không được! Bố Sữa còn chưa ra mà!
Sữa vẻ mặt lo lắng gọi với theo.
Đột nhiên máy mô phỏng của Trương Quyết Sinh vang lên thanh âm nhỏ bé, hắn nhìn qua, cười cười nói:
- Không có gì! Bố Sữa xong rồi!
Cùng lúc từ nơi cửa thoát hiểm, liền thấy Tài đẩy cửa bước vào, lại trùng hợp Lê Hưng đã chạy đến đấy, suýt nữa hai người đụng vào nhau. Cũng may thân thủ của Tài không tệ, nhẹ nhàng nép mình vào cạnh cửa, chiếc chân bị thọt cảm giác như chẳng ảnh hưởng gì đến gã vậy.
Sữa vừa thấy bố, gương mặt đang lo lắng chuyển thành vui vẻ, vội chào to một tiếng, chui khỏi lòng Trương Quyết Sinh, lon ton chạy đến.
Tài nhìn qua, Trương Quyết Sinh từ tốn gật đầu chào, xong xuôi cũng không nhìn nữa, bình tĩnh đăng xuất tài khoản, tắt đi máy mô phỏng, đứng dậy về phòng. Lúc đi ngang qua cái máy mô phỏng mà thằng nhóc Lê Hưng đang ngồi, vô thức nhìn qua, liền thấy giao diện đổi danh hào.
Trương Quyết Sinh không biết nghĩ cái gì lại đi tới, đưa tay tới màn hình điều khiển, gõ chữ.
Màn hình lập tức hiện lên:
“Chú Bé Đần”
Trương Quyết Sinh không do dự enter một cái rồi thong dong rời đi, cũng chẳng thèm trông máy cho thằng nhóc đó nữa. Cái quán này, làm gì có thành phần tắt mắt.