Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngục Đồ

Chương 30: Mày... rảnh không?




Chương 30: Mày... rảnh không?

Trương Quyết Sinh đang đứng thẳng bỗng chốc nghiêng người. Vừa xong thì ở nơi đáng nhẽ ra sẽ là thắt lưng ấy, một bàn chân mang theo chiếc giày thể thao to bản đạp thẳng qua.

Tên đánh lén Trương Quyết Sinh đá rất mạnh, không lường trước kẻ bị đá sẽ né được, thất thố lao về phía trước.

Mắt Trương Quyết Sinh trầm lại, chân phải nhanh như chớp đá thẳng tới cái chân còn lại lúc này cũng đã mất trụ.

Chân trước chân sau chia hai ngả, cả cơ thể theo đó hạ xuống, một tiếng xoẹt kéo dài vang lên, cái quần bò của gã rách luôn rồi, kèm theo đó là tiếng khớp háng lục cục cùng tiếng hét thảm thiết. Chỉ là, hét còn chưa hết cơn đau, cái miệng đang há to chợt im bặt, một cú vả như trời giáng đã “ủi an” sự đau đớn đó.

Cú đấm ấy Trương Quyết Sinh không bung hết lực, nhưng hắn cũng đã luyện quyền cước cả chục năm trời, nó vẫn thừa sự khủng bố.

Tùm một tiếng, gã đánh lén Trương Quyết Sinh ngã nhào xuống cống, nước bẩn bắn lên tung toé. May sao cống không sâu, tên kia ngã xuống đã có thể chốc chốc ngoi đầu dậy, nhưng trông cái mặt đã méo xệch đi của gã, dường như cũng mất nửa cái mạng rồi.

Biến cố xảy ra quá nhanh, đám người lại thủ sẵn tâm lý tên kia sẽ chắc chắn đắc thủ, đến khi gã rơi xuống cống rồi mới bắt đầu phản ứng. Ban đầu là ngớ người, rồi sợ hãi, rồi thẹn quá hoá giận, thuận miệng chửi thề mấy câu, rồi hô hào lao đến Trương Quyết Sinh.

Nhưng mà, chúng vẫn quá chậm.

Gã đầu trọc sợ hãi nhìn con mắt trái của Trương Quyết Sinh đang âm trầm đến cực điểm. Hắn chỉ có thể nhìn thấy như vậy, bởi cả gương mặt hắn lúc này đã bị một bàn tay của Trương Quyết Sinh túm lấy, ghì chặt trên tường. Trong đầu gã bỗng có ảo giác, lớp khẩu trang kia, có phải đang che giấu một nụ cười tựa như ác quỷ hay không.

Cho đến bây giờ hắn vẫn không hình dung được, bằng cách nào mà tên thanh niên nhìn như vô dụng trước mặt, lại có thể chỉ bằng nửa giây thời gian, vừa tát lệch mặt cái thằng đàn em ngu ngốc của hắn, vừa đưa hắn vào cái tình cảnh đáng sợ này. Hắn không nhìn ra cái gì cả, chỉ là hoa lên một cái, đến khi định thần lại, mạng hắn đã ở trong tay người.

Gã đầu trọc lúc này đang cực kì sợ hãi, chẳng hiểu vì sao hắn tin, dù đang là ban ngày ban mặt, lại có một đám vô dụng vây quanh đứng nhìn, tên thanh niên này vẫn sẽ không chút do dự mà g·iết hắn ngay lập tức.



- Chú em...à không...anh, có gì từ từ nói.

Thấy một lúc lâu Trương Quyết Sinh vẫn chỉ nhìn mình âm trầm như vậy, g·ã đ·ầu t·rọc cuối cùng không chịu đựng thêm được nữa, ấp úng mở lời.

Không còn cái vẻ bất cần nữa, cũng chẳng còn nộ khí xung thiên, giờ đây thanh âm chỉ tựa như một con chó nhỏ, đang ư ử xin lỗi mà thôi.

- Mày... có rảnh không?

Trương Quyết Sinh đôi mắt mở to thêm chút, bình tĩnh hỏi.

Gã đầu trọc nghe được câu nói bình tĩnh ấy, lại giống như sấm nổ bên tai, gương mặt vốn đầy bặm trợn đã biến đâu chẳng thấy, mồ hôi cứ thế túa ra, làm cái đầu trọc càng thêm bóng loáng.

Hắn cứ thế mà thở đứt quãng, muốn trả lời lại không dám, chỉ sợ sẽ phật ý hung thần.

Trương Quyết Sinh không thấy g·ã đ·ầu t·rọc trả lời, cũng chẳng tức giận lên mặt, có điều bàn tay đang túm vô thức dụng lực thêm chút, làm khuôn mặt đang sợ hãi lại ẩn hiện đau đớn. Hắn chẳng thèm nhìn gã nữa, quay qua đám người.

Đám người bị ánh mắt của Trương Quyết Sinh nhìn tới, bộ dáng lăm lăm đánh người sớm đã thu liễm đến tận cùng, sợ hãi cúi đầu tránh né ánh mắt đầy áp lực ấy.

- Chúng mày... có rảnh không?

Sau một lúc lâu vẫn chẳng ai lên tiếng, cả cái cống ngầm chỉ còn nghe thấy tiếng róc rách từ đâu vang tới.



- Nếu chúng mày cảm thấy rảnh, quay về làm nốt việc của mình đi.

Trương Quyết Sinh nói xong liền chẳng lưỡng lự mà bỏ bàn tay đang dùng lực kia xuống. Không nhanh không chậm quay người đi về phía cái thùng lúc này đã lăn khỏi cả một khúc xa. Đi một đoạn mới nhận ra tay áo đã sô lên từ lúc nào, có lẽ vừa nãy tát người, không may làm đứt khuy áo.

Nhớ lời mẹ dặn, Trương Quyết Sinh liền quay trở lại, sau một hồi tìm kiếm cũng thấy được. Hoá ra khuy áo lại nằm trên má gã dặt dẹo lúc này vẫn còn đang b·ất t·ỉnh bên mép cống. Sau khi đã cất đi cẩn thận, thấy tay áo không khuy có điều vướng víu, liền dứt khoát xắn lên.

Tất cả hành động của Trương Quyết Sinh, đám người kia đều nhìn đến. Không ai dám thở mạnh, không ai dám di chuyển, người ở đâu đứng yên ở đấy.

Gã đầu trọc cũng là như thế, bất an nhìn đến, chỉ sợ gã thanh niên ấy một lần nữa phát tác nộ tính. Rồi ánh mắt đang bất an của hắn chợt trở nên ngây ngốc, nhanh chóng biến đổi, cuối cùng là kh·iếp đảm đến cực độ.

Hắn thấy trên cái cẳng tay trông như khẳng khiu của hung thần có một hình xăm. Chỉnh chu cân đối, không hoa lá cành, chỉ là một dãy số. Nhưng hắn biết dãy số ấy biểu thị cho cái gì, cũng đã biết thanh niên trước mặt này là ai.

Chân run lên cầm cập. Gã đầu trọc vừa mới hồi thần được chút, lúc này mặt đã cắt không còn giọt máu, làm nốt năm ngón tay trên mặt càng thêm nổi bật. Hắn muốn rời đi, nhưng chân lại run quá rồi, cuối cùng ngồi bệt xuống đất.

“Mẹ ơi, mẹ không phù hộ cho con rồi!”

Gã đầu trọc lẩm bẩm trong miệng, mắt cũng đã nhắm tịt từ lúc nào. Có giọt nước đọng nơi đuôi mắt, không biết là mồ hôi hay gì nữa.

Lũ đàn em thấy thế vừa thấy kì lạ, vừa thất kinh, rằng bệnh tim của đại ca tái phát hay sao. Lại không dám tiến tới. Đến khi Trương Quyết Sinh dọn xong đống cặn bẩn, cho lên xe đẩy chở đi, tất cả mới dám thở mạnh một hơi.

Trương Quyết Sinh cứ thể đẩy xe về nơi tập kết rác thải, thầm nghĩ trên đời này sao vẫn còn nhiều người “rảnh” tới vậy, còn ngu nữa. Không dưng đi bắt nạt người, lại còn kéo đàn kéo đống, nếu không phải Trương Quyết Sinh vốn yêu thích hoà bình, đám kia hôm nay chắc đã phải mang nạng đi về rồi. Sự lầm tưởng về sức mạnh, đúng là làm con người ta mù quáng a.



Bất chợt, Trương Quyết Sinh nhớ lại biểu cảm kinh khủng của g·ã đ·ầu t·rọc ban nãy, vô thức nhìn xuống cánh tay, hình xăm kia lúc này đang lộ ra phân nửa. Hắn thở dài một hơi, cái danh “thằng tù Tây Lâm” này, cũng quá chói mắt rồi.

Lại hạ tay áo xuống một nấc, hình xăm kia cũng chỉ còn thấp thoáng một con số. Trương Quyết Sinh khẽ thở dài, lắc đầu một cái, tiếp tục công việc của mình.

Chỗ tập kết rác là một cái xe chở chuyên dụng, Trương Quyết Sinh sớm đã quen thuộc, thuần thục đổ hết cặn bẩn trong thùng, xong xuôi liền quay lại chỗ làm. Lúc quay lại, người đã chẳng còn thấy một ai, đang định đi làm nốt việc của mình, chợt nhận ra chỗ hắn được phân công nạo vét xong rồi. Hắn hơi ngớ người một chút, mấy tên kia quả thật rất “rảnh” cũng thật “tốt”.

Thái độ của hắn cũng chẳng vui vẻ gì, đi đến thu dọn mấy cái dụng cụ vẫn còn ngổn ngang. Lúc đi qua cái camera, liền ngẩng đầu lên nhìn chút, bất đắc dĩ cười, nó hỏng mẹ từ lâu rồi.

Trương Quyết Sinh không còn gì để nán lại chỗ này, ngó qua bên kia vẫn còn thấy mấy bóng người lay động, hắn không định sang giúp, bình tĩnh trở lên.

Ngồi chờ lúc lâu, rốt cuộc cũng thấy viên cảnh sát tên Trịnh Văn Thăng kia đi đến, hắn cũng không bất ngờ khi nhìn thấy Trương Quyết Sinh ngồi lẻ loi trước cổng vào, mấy lần trước kết quả đều là gã một mình xong trước, sớm đã quen rồi.

Lễ phép chào qua một tiếng, Trương Quyết Sinh cũng không nói năng gì thêm, trầm mặc đứng đấy.

Trịnh Văn Thăng cũng không nói gì, gật đầu một cái, lẳng lặng đứng đấy.

Dăm ba phút sau, bên dưới cổng vào của cửa xả thải số 5 vang lên tiếng người, chẳng bao lâu đám người kia liền lục tục đi lên. Tất cả đều là một bộ dáng ủ rũ. Gã đầu trọc vốn luôn đi đầu nay lại ở giữa. Còn có một gã thanh niên chân đi cà nhắc, còn phải có người dìu, trên má là vết tím bầm vẫn chưa thể nguôi ngoai. Bên cạnh là một tên dặt dẹo, không nhịn được chốc chốc lại xoa má, cái miệng thỉnh thoảng lại há ra đau đớn.

Đám người ấy nhìn thấy Trịnh Văn Thăng, cẩn thận chào một tiếng “Cán bộ!”. Đến lúc nhìn sang Trương Quyết Sinh, kẻ nào kẻ đấy bất giác đổ mồ hôi lạnh, vô ý tránh né.

Trịnh Văn Thăng thân là cảnh sát, ánh mắt nhanh nhạy, nhìn qua đã hiểu ra đôi điều, lại không bóc trần, cứ thế bình tĩnh đi xuống nghiệm thu. Chẳng mất bao lâu đã trở lên, sổ công tác ở bên tay từ lúc nào, đánh giá qua một lượt chất lượng hoàn thành công việc, sau đó bảo mọi người có thể rời đi.

Lúc Trương Quyết Sinh rời khỏi, liền cảm thấy sau lưng có ánh mắt dò xét nhìn đến. Hắn biết nó là của ai, lại mặc kệ, hắn là cái gì cũng chưa làm. Chỉ là mấy tên kia nhất thời rảnh rỗi, tìm tới hắn “luận bàn” một phen.

Cổ nhân nói rồi, đao kiếm không mắt, muốn truy phải truy kẻ cầm, người không có mắt, muốn trách phải trách bản thân không biết dùng. Nên là, muốn truy cứu, đừng tìm hắn a.