Chương 16: Có ai nhìn tới
Len lỏi một lúc lâu cũng qua được đám người b·iểu t·ình. Từ xí nghiệp phải đi thêm một đoạn đường nữa mới đến được trạm xe bus. Trương Quyết Sinh vừa đi vừa lôi điện thoại ra xem giờ, thấy thời gian vẫn còn dư dả liền thong thả cước bộ, ngẩng đầu lên mà nhìn trời giây lát.
Giờ đang đầu hè, nếu giống như Thủ đô trên kia, bầu trời Đại khu S6 lúc này nên là nhuốm màu đỏ rực, xen lẫn vài rặng mây đọng nắng nơi cuối trời, sẽ có chút gió chiều êm ả nhẹ thả bên tai, rồi chẳng hiểu sao chúng sẽ gợi buồn gợi nhớ, làm cái vẫn gọi là hoàng hôn vì đó mà đi vào mấy dòng thi ca sầu đến nẫu lòng. Nhưng mà hiện tại, bầu trời trên đầu chỉ có một màu đen buồn chán.
Sống ở đây đã được một tuần, Trương Quyết Sinh chắc chắn mảnh thiên không này sẽ không bao giờ xuất hiện cảnh tượng đẹp đẽ ấy, và hắn...cũng chẳng quan tâm điều ấy. Có chăng chỉ là, hơi ngờ ngợ đôi ba cái kỉ niệm vặt vãnh.
Trương Quyết Sinh chầm chậm bước đi, lại thầm tính toán trong đầu. Rằng với khả năng kiếm tiền hiện tại của mình, lúc nào mới có đủ để mua lấy một suất công dân cấp S, trở về Thủ đô hoàn thành vài cái mục tiêu ít ỏi còn lại của cuộc đời mình. Và rồi hắn đau khổ nhận ra, còn lâu lắm.
Sống ở Tây Lâm gần chục năm, dù cho bản tính cô độc, vẫn sẽ có những lúc buồn chán, nhận ra bản thân mình chẳng phải là thứ bất biến. Và rồi gặp đúng người hợp ý, buông bỏ xa cách mà có vài cuộc hàn huyên làm tản mát cơn buồn bực.
Tây Lâm toàn quỷ, người hàn huyên hợp ý Trương Quyết Sinh chẳng có mấy người, cũng đều giống như hắn, vì oan sai mà phải ngồi sau song sắt, vì cứng đầu nên mới dầm mình vào bóng tối miên man. Hắn đương nhiên không thể xác minh những câu chuyện mang bao niềm tủi nhục đấy có bao phần sự thật, nhưng hắn hiểu một cái lý lẽ, đã vào đến Tây Lâm, sẽ chẳng ai thèm tô màu cho cái quá khứ của mình làm gì, mặt mũi là thứ không đáng tiền nhất trong đó. Và cũng từ những cuộc hàn huyên ngắn ngủi ấy, hắn hiểu được vài góc khuất chưa từng biết của Thế giới 7 tầng.
Cấp độ công dân vốn luôn được coi là phúc lợi to lớn của Thế giới 7 tầng, qua quá trình lao động chính đáng cùng cống hiến xã hội, tích lũy Điểm tin cậy dần dần mà tăng lên. Cấp độ càng cao, lợi ích đạt được từ Chính phủ sẽ càng lớn, cao nhất còn có thể ảnh hưởng đến cả những Đạo luật mà Thượng viện thông qua. Ảnh hưởng to lớn như vậy, đương nhiên sẽ rất khó để đạt được. Cũng vì vậy, dân số ở Thủ đô luôn luôn chênh lệch cực lớn so với các tầng còn lại, đấy là ít đến đáng thương.
Một công dân gương mẫu bình thường muốn phấn đấu từ cấp 1 lên cấp S, nếu không có đóng góp gì cực kì to lớn cho cái gọi là “quá trình gìn giữ và phát triển của Thế giới 7 tầng” mặc cho không dính phải bất kì khuyết điểm nào dù là nhỏ nhất, thời gian hoàn thành tính ra cũng gần cả đời người. Đến lúc thụ hưởng được những phúc lợi ấy, đều đã gần c·hết cả rồi.
Cũng may Cấp độ công dân của một người có tính kế thừa, có thể khiến quá trình tăng cấp của con cháu dễ dàng hơn, lại có thể cho chúng làm một Công dân Danh dự của Thủ đô trong 50 năm, với những người tham vọng không nhiều, như vậy là đủ.
Chỉ là, cuộc sống này đâu ai muốn bản thân chỉ vẻn vẹn như thế, và không phải ai cũng đủ gương mẫu cùng kiên nhẫn để tích lũy đủ cái Điểm tin cậy vốn luôn cực kì khắt khe kia.
Có người từng nói: “Đã là luật, đều có thể lách, Đạo luật về Cấp độ công dân cũng là như vậy.” Điều ấy nói ra nghe như kiểu lõi đời, thông hiểu thói trắng đen của thời cuộc. Nhưng nếu đem nó dưới quang huy của pháp luật, nó là sai trái, thể hiện sự vô trách nhiệm đối với xã hội, thậm chí đã xúc phạm đến tôn nghiêm của pháp luật tối cao.
Chỉ là, nó lại là sự thực.
Trên đời này, vốn chẳng có cái gì gọi là tuyệt đối nếu đã dính dáng đến...con người. Mà kẻ thực thi luật lệ, luôn luôn là con người. Vậy nên, điều sai trái kia sẽ viết thêm rằng:“Quan trọng là ngươi có thể thuyết phục được kẻ thực thi, và ngươi đủ thông minh để che giấu nó.”
Thuyết phục được kẻ thực thi có rất nhiều cách, nhưng đơn giản nhất xưa nay chỉ một, đấy là lợi ích. Mà lợi ích trao gửi thuận tiện cùng dễ dàng nhất, đấy là...tiền. Tiền tài dù trong thời đại nào, vẫn luôn là thứ khiến người ta thèm khát, và không phải ai cũng có cho mình tấm lòng thanh minh để mà chống lại bản năng sở hữu nguyên sơ ấy. Những kẻ mang trong tay quyền đánh giá Cấp độ Công dân cũng không ngoại lệ.
Sự đổ đốn nhân cách kể trên vốn không phải cái gì mới mẻ, nói là đi theo quá trình phát triển dài đằng đẵng của Thế giới 7 tầng cũng chẳng ngoa. Và vì đó, những cuộc điều tra quy mô xuất hiện chẳng ít. Rất nhiều quan chức cùng cá nhân đã b·ị b·ắt, tử hình cũng đếm được chục người, nhưng tuyệt chưa bao giờ chấm dứt triệt để.
Trương Quyết Sinh từng quen một gã trung niên, trước kia là thư ký của một lãnh đạo cấp cao bên trong Cục Dân chính, bị gắn oan cho cái mác “đứng đầu đường dây” mà vào tù. Hắn thông qua gã mà mơ hồ tiếp cận được rất nhiều thông tin liên quan đến những “cuộc mua bán đen tối” ấy. Cũng từ đó, gợi nhắc cho Trương Quyết Sinh cách giải quyết nhanh chóng nhất cái vấn đề cốt lõi mà hắn đang lăn tăn.
Để nói về Trương Quyết Sinh hiện tại, nên coi hắn là kẻ tin tưởng tuyệt đối vào tính đúng đắn của pháp luật tối cao. Đấy là sự thật. Nhưng như vậy không đồng nghĩa với việc, hắn sẽ chấp hành gương mẫu những kỉ cương mà thứ tối cao ấy đang bảo hộ, hắn bây giờ đã chẳng còn lựa chọn nào khác.
Một kẻ mang tiền án, bị giáng xuống công dân cấp 1, nếu muốn phấn đấu để trở thành công dân cấp S, cơ hội gần như bằng không. Cho nên mua một suất là cách duy nhất hắn có thể làm được.
Vừa bước khỏi cái sáng sủa của ánh đèn đường cuối cùng chiếu ra, Trương Quyết Sinh bỗng dừng lại cước bộ, thoát khỏi những suy nghĩ quẩn quanh trong đầu mình, rất nhanh nép vào bóng tối, xoay phắt người lại ngó nghiêng xung quanh.
Sự thấp thỏm biến mất đã lâu, nay đột nhiên lại xuất hiện trong lòng, giống như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình vậy. Trương Quyết Sinh rất tin tưởng cảm giác hiện tại, bởi hắn trước kia khi mới vào Tây Lâm, bị đám quỷ bên trong nhìn tới, cũng là cảm giác như này.
Quan sát một lúc lâu lại chẳng thấy điều gì sai khác, đám công nhân thì vẫn đang hăng say hô vang khẩu hiệu, nào có ai rảnh hơi mà đi nhìn hắn, mà họ cũng chẳng thể nhìn được, bức tường xí nghiệp vốn đủ cao để che khuất. Trương Quyết Sinh khẽ nhíu mày, giơ ngón trỏ tay phải của mình lên, bên trong đó là con chip Định danh cá nhân, hắn ngờ ngợ, có lẽ hệ thống Đinh vị công dân vừa thông qua nó mà làm ra một hồi truy quét. Dù sao hắn hiện tại đã bị hệ thống đó tước đi quyền bảo mật công dân cấp độ cao nhất, vốn luôn bị nhìn chằm chằm 24/24.
Thu lại nghi hoặc nay đã chỉ là cỏn con, Trương Quyết Sinh lại chầm chậm đảo bước, hoàn toàn không biết ở nơi văn phòng giám đốc trên lầu 3 kia, vừa có một gã thanh niên buông bỏ chú mục với mình. Đi một lúc là tới trạm xe, chờ một lúc xe liền tới, ngồi một lúc đã về tới quán net. Sau khi đánh nhanh bữa tối ở quán cơm đối diện, nghỉ ngơi phút chốc, Trương Quyết Sinh bắt đầu công việc ban đêm của mình.
...
Thấm thoát lại thêm một tuần trôi qua, Trương Quyết Sinh lúc này sớm đã quen với cái công việc trông net đêm đầy đặc thù ấy.
Ca đêm luôn rất nhàn, vì người chơi luôn rất ít, cái khó khăn chỉ là...phải thức đêm. Đấy vốn là đặc thù công việc, chẳng có gì phải bàn cãi, nhưng Trương Quyết Sinh buổi sáng còn phải lao động cải tạo, buổi chiều lại đi đổ rác, vậy thời gian ngủ nghỉ tính ra chẳng có. Ấy thế mà gã thanh niên này cả tuần qua đều làm việc với mật độ công việc dày đặc như vậy, cũng chưa từng thấy hắn uể oải lấy một lần.
Trương Quyết Sinh gần như cả đêm ngồi vất vưởng bên bàn máy chủ, giống mọi khi bày ra cái tư thế ngủ dị hợm của mình, mỗi khi nghe thấy thông báo dịch vụ liền lục tục thức dậy phục vụ khách hàng, xong xuôi lại điềm nhiên nhắm mắt mà ngủ. Cả đêm như vậy không biết bao nhiêu lần, kì quái là, trông hắn vẫn chẳng có chút gì mệt mỏi.
Sau khi phục vụ xong bát mì cho một vị khách, Trương Quyết Sinh lúc này đã về bên chiếc ghế quen thuộc. Đang chuẩn bị tiếp tục giấc ngủ, màn hình thông báo đột nhiên nhấp nháy liên hồi. Hắn đảo mắt nhìn tới, chợt nhớ ra, hôm nay Thánh Quang Chiến Kỷ khép lại Chiến dịch thứ 29, bắt đầu cuộc Viễn chinh mới của mình.
Trương Quyết Sinh khẽ mỉm cười, chẳng ngủ nữa mà đi thẳng tới khu mô phỏng buồng lái. Hắn chọn một cái máy nằm khuất trong góc, buồng lái bên cạnh đang có một thằng nhóc học sinh đang nằm vật trên màn hình thao tác mà ngáy.
Hắn chỉ nhìn qua, chẳng để ý nhiều, mở máy của mình lên, lại không lập tức đăng nhập vào Thánh Quang Chiến Đoàn, trước tiên lấy ra một thanh lưu trữ dữ liệu số, cắm tới ổ cứng, sau khi thấy hệ thống giá·m s·át bí mật đã hoàn thành cài đặt mới bắt đầu “Cuộc Viễn chinh” của mình.