Chương 15: Bạn cũ hàn huyên
Phạm Đa Đa quay đầu nhìn tới, hắn hơi lạ lẫm. Hắn lại nhìn một lúc lâu, thật sự muốn biết gã bạn thuở ấu thơ của mình phải chăng nay đã khác, học được cái thói “điệu đà” của mấy lão cáo già kia, nhưng có vẻ hắn đã nhầm. Hơn chục năm bị c·ách l·y giáo huấn, vẫn là chẳng có ai thay đổi được cái tính tình bỗ bã của gã.
- Nguyên à, cẩn thận cái miệng của cậu, tôi không muốn bị chụp cho cái mũ là đồng loã với phần tử chống phá chính phủ đâu! Còn cái ghế Tổng thống kia, giống như cậu nói đấy, rất tiếc, tôi không phải chó!
Phạm Đa Đa sau một hồi im lặng, bình thản nói.
Nguyên nghe vậy, cũng chẳng ngẩng đầu, câu nói của Phạm Đa Đa vốn không có gì bất ngờ với hắn. Rồi giống như vừa nhớ ra cái gì, đột nhiên nói:
- Cậu có nghĩ cái tên phóng viên viết bài báo kia rất muốn trở thành một Ngài Mạnh Đức tiếp theo không? Đám hay tin nhà tôi đã đào đến cả ông bà tồ tiên của gã, vẫn chẳng biết gã là đảng phái nhà ai cài vào, có khi thật sự...
- Đừng nghĩ sâu xa làm gì, cuối năm là bầu cử Tổng thống, cũng phải có ít sóng gió thì mới đủ đặc sắc.
- Vậy chắc sớm thôi, liên hệ giữa Bộ Tài nguyên Môi trường với cái ông anh họ nhà cậu sẽ được tuồn ra. Lúc đấy muốn ngồi lên cái ghế nóng hôi hổi kia, phải mất nhiều tâm tư đấy! Mấy lão cáo già xem ra, nhiệm kì mới này không muốn cho nhà cậu ngồi mâm trên rồi.
Phạm Đa Đa nghe câu nói ấy, cảm thấy bất ngờ, không nghĩ thằng bạn vốn ngờ nghệch với mấy chiêu trò chính trị của mình, nay lại nói ra được cái phán đoán đầy tính logic ấy. Hắn phì cười một tiếng, lắc đầu nói:
- Gã mới 45, chung quy chưa đủ tuổi “quy định”. Cái mác ứng cử viên tổng thống trẻ tuổi nhất mọi thời đại vốn chỉ để loè thiên hạ mà thôi. Hơn hết nữa là, gã cũng không muốn làm chó, cũng bởi vì gã không muốn làm chó, nên mới có cơn sóng gió này. Có điều, cậu biết rồi đấy, tôi từ trước tới nay, sợ nhất vẫn là gã. Một kẻ mang vẻ đạo mạo nhưng lại cất giấu rất nhiều tiểu xảo. Dù không ngồi lên được cái ghế kia, ắt hẳn cũng phải kiếm chút lợi thế cho sau này. Chỉ là, Nguyên mà tôi từng biết, đâu quan tâm mấy cái đấu đá nhàm chán này nhỉ?
Nguyên nghe vậy, cười chưng hửng một cái, vẫn chẳng có giễu ý, bởi cơ bản hắn cũng không muốn thông tỏ cả một hồi dài mà Phạm Đa Đa vừa nói có cái sâu xa gì. Cuộc sống này vốn luôn quá khó hiểu đối với hắn. Đen một cái là, cái xuất thân to lớn của hắn tránh không khỏi việc tiếp xúc với bao điều khó hiểu ấy, dù hắn cố tình không quan tâm vẫn phải ít nhiều dính líu đến. Muốn sảng khoái một hồi, vậy khó như lên trời rồi.
Cuộc đối thoại ẩn hàm bao sắc thái chính trị cứ thế đi vào ngõ cụt, cũng chẳng ai buồn tiếp tục, thành ra im lặng.
- Mà, sao cậu rời Thủ đô được? Mấy lão già nhà cậu tự dưng dễ dãi như vậy à?
Thanh âm trầm ấm của Phạm Đa Đa mang theo chút thắc mắc, phá vỡ sự im lặng tẻ nhạt.
Căn phòng trống trải bỗng vang lên tiếng thở dài, nó vốn không phải thứ chứa đựng não nề thường thấy, nó giống kiểu một đứa trẻ buồn bã khi bị ai đó kéo ra khỏi cái cuộc chơi đầy thú vị của mình. Lại tựa như hơi thở mang đầy bất mãn, vì câu nói kia động chạm đến buồn bực dồn nén suốt bao ngày.
- Gần mười năm, gần mười năm trời tôi phải phơi nắng dầm sương, phải thức khuya dậy sớm trong cái không khí ngột ngạt đ*o thể nào mà thở được, đến lúc được “hì hục” bên mỹ nữ đượm mông thì bị tiếng báo động nhiệm vụ vô duyên lôi xệch ra khỏi giấc nồng. Không gà rán, không nước ngọt, không game, không có cả thứ xúc cảm đê mê mang tên đàn bà, không còn gì tươi đẹp cả Đa Đa ạ! Chỉ có những huấn luận tẻ nhạt, những bài học khô khốc của mấy lão trưởng quan. Bạn thân à, tôi rời khỏi Thủ đô đâu phải để đi chơi!
Nhìn gương mặt phủ đầy uất ức của Nguyên, rồi nghe cái lời than vãn nhuốm bao khổ đau ấy, Phạm Đa Đa vậy mà cười lớn. Hắn cười rất sảng khoái, thứ cảm xúc mà hắn lâu rồi chưa được trải qua, sau một hồi điều tiết, niềm vui vẻ kia mới dịu lại, liền nói:
- Tôi đâu hỏi cậu mấy năm qua sống ra sao?
Nguyên ngẩng đầu, lộ ra bản mặt mang đầy ấm ức, cười khẩy một cái, khó chịu nói:
- Cậu cũng phải để tôi than vãn vài câu chứ! Sau cái vụ lùm xùm của thằng đần Chính Dương, mấy lão già trong nhà nhận ra lứa thanh niên chúng tôi có vấn đề, nhanh chóng đưa ra quyết sách, thắt chặt gia quy. Số nhiều thằng chỉ có vấn đề nhỏ, bổ túc giáo dục một phen là xong. Tôi thì khác, cậu biết rồi đấy, cả ngày không chơi game thì lướt mạng, đi học thì buổi đực buổi cái, bị xếp vào dạng không thể tốt nghiệp của Đại học kĩ thuật Đông Ba. Đặc biệt thêm việc thằng Tử bị phát giác. Thế là mấy lão già ấy đưa tôi vào dạng nguy cấp, lập tức tiến hành tra khảo xác định tư tưởng. Sau khi chắc chắn tôi không liên can liền buộc thôi học ở trường, rồi nhét thẳng vào Học viện An ninh Thủ đô, định hướng trở thành nhân viên tình báo. Có thể rời khỏi, tất nhiên là mang nhiệm vụ trong người.
Nhân viên tình báo, Phạm Đa Đa nghe đến đây lại cười, đánh giá gã bạn thân của mình thêm lần nữa, muốn xác nhận xem lời trần thuật kia có mấy phần là thật. Hắn vốn không tin lời ấy. Một tên bỗ bã không biết nhìn trước ngó sau như Nguyên đi làm nhân viên tình báo, vậy há chẳng phải khinh thường sự thông thái của cả thế giới này sao? Thêm nữa, có ai đi l·àm t·ình báo, lại bô bô nói mình là tình bào chứ! Nhưng mà, cái thằng bạn nhìn như vô dụng này của hắn, rất ghét nói dối.
- Thế mà cũng gần mười năm rồi!
Phạm Đa Đa thu lại nụ cười, có chút hoài niệm nói.
- Năm ấy chắc cậu cũng bị cấm túc một phen nhỉ? Cậu gắn bó với tên đó còn nhiều hơn tôi mà!
Nguyên lúc này cũng đã chẳng còn thở than, bày ra bộ dạng nghiêm túc hiếm thấy, nhẹ giọng hỏi.
Phạm Đa Đa không lập tức trả lời, khẽ ngẩng đầu, nhìn qua tấm kính đang che trước màn trời đã dần đậm màu u tối. Bầu trời tầng 6 vốn không trăng không sao, rất tẻ nhạt, đương nhiên chẳng có gì để nhìn, thứ mà hắn đang nhìn, là tấm kính ấy. Trên tấm kính ấy, là hắn. Hắn bỗng thấy lạ lẫm, rằng cái gương mặt trước kia vốn mang đầy sức sống của mình, giờ lại ảm đạm như vậy. Hắn khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy giễu cợt, không ngờ cái biến cố năm đó đã thay đổi hắn đến mức này.
- Quên thằng khủng bố ấy đi! Mong là hắn...c·hết rồi!
Nghe câu nói đầy lạnh nhạt ấy của Phạm Đa Đa, Nguyên lắc đầu, bâng quơ đáp:
- Cậu với tôi cũng chỉ có gã là bạn, quên sao được! Với lại chúng ta đều biết bản lãnh của gã, gã c·hết không được!
- Vậy cậu bảo tôi phải làm gì? Phải nhớ nhung gã, phải cảm ơn gã vì đã biến chúng ta thành những kẻ như hiện tại sao? Đừng nói với tôi cậu không biết, gần mười năm qua chúng ta lúc nào cũng bị đám “chó săn” của Chính phủ nhìn chằm chằm. Có lẽ đám ấy còn biết, tôi và cậu thường ỉa vào giờ nào đấy!
Nguyên không đáp lời, vì câu nói của Phạm Đa Đa chẳng có gì để phản biện cả. Hắn đương nhiên biết, dù nghiệp vụ tình báo của hắn có tệ đến mức nào, chút kỹ năng phản gián vẫn còn có thể vận dụng một hai. Tuy không đến mức có thể hoàn toàn cắt đứt, nhưng phát hiện bản thân bị theo dõi là điều dễ dàng. Chỉ là, hắn trong mắt đám “chó săn” của chính phủ kia, đơn giản là một viên cảnh sát bé bằng con muỗi, cái thân thế đằng sau thì đã bị liên hệ giữa hắn và Tử chặn họng, mấy lão già trong nhà cũng chỉ có thể mặc kệ Chính phủ, hoặc vốn không thèm quan tâm, nên hắn cũng chẳng có khả năng phản kháng với sự theo dõi ấy.
Bị người nhìn chằm chằm, ai cũng đều khó chịu, Nguyên cũng thế, Phạm Đa Đa bạn hắn cũng thế. Nhưng khó chịu hơn cả, đấy là dù biết lại không thể chấm dứt cái khó chịu ấy. Bọn hắn không phải t·ội p·hạm, chỉ vì quan hệ giữa chúng với một kẻ mang thân phận khủng bố, đã đảo lộn cuộc sống bình thường của mình. Nguyên không biết mấy năm qua Phạm Đa Đa đã trải qua những gì, nhưng nhìn cái khí chất chẳng chút quen thuộc trước mặt, hắn hiểu cuộc sống của gã cũng không còn dễ dàng như trước. Thế nhưng mà, cái gã bạn trầm tính kia của bọn họ, theo như cảm tình hai chục năm vun đắp, đâu đáng để Phạm Đa Đa nguyền rủa như thế.
- Gã chỉ là muốn thoát khỏi thế giới toàn xiềng xích này mà thôi!
Phạm Đa Đa ánh mắt trầm xuống, kéo theo trên trán vài cái nếp nhăn nhàn nhạt, hắn cười chưng hửng một tiếng, tựa như phủ định câu nói kia của Nguyên, rồi dè bỉu đáp lời:
- Thoát khỏi! Rồi để bố mẹ t·ự s·át, mặc kệ vợ con nheo nhóc, để thằng em tù tội rũ rượi trong ngục giam, cho chúng bạn phải hứng chịu sự chăn dắt của đám thượng tầng. Còn bản thân thì chẳng chút vướng bận, dẫm thẳng lên cái lý tưởng tươi đẹp mà năm ấy chúng ta vun đắp. Cậu tha thứ được, tôi thì không bao giờ!
Sau câu nói mang đầy bứt rứt ấy, căn phòng lại về với lặng thinh.
Nguyên thôi nhìn Phạm Đa Đa, buồn chán nhìn đám công nhân vẫn nhiệt tình hô hào bên dưới.
Phạm Đa Đa thôi nhìn Nguyên, ánh mắt bình thản nhìn về một hướng. Nơi mà hắn nhìn, có một gã thanh niên cao kều sắp sửa chìm vào đêm tối.
- Tôi đi làm đây!
Một lúc lâu sau, Nguyên cất lời, chẳng đợi Phạm Đa Đa đáp lời, xoay người rời đi.
Phạm Đa Đa “Ừ” nhẹ một tiếng, cũng chẳng khách sáo buông lời mời cơm, cứ đứng đấy mà ngắm nhìn đêm tối.