Chương 17: Mày bị ngu à?
““Thánh quang” lại rọi chiếu, Đất Mẹ lại vỡ tan, Cuộc chiến Luân hồi thêm một lần thất bại, lần nữa phải đảo ngược thời không. Chẳng biết cỗ máy già nua đang nằm sâu trong Đất Mẹ, còn có thể cố gắng thêm được mấy hồi cứu vớt? 29 chiến dịch đã qua, nhân loại bé con vẫn cứ như thế, bị thứ sức mạnh khủng kh·iếp kia bỡn cợt trong sự khủng kh·iếp của mình. Vậy ra Vũ trụ chưa từng là thánh đường, chẳng thể bao dung giống loài hạ đẳng đã mất đi quê hương này.”
Giọng nói của một ai đó vang lên ngay sau khi màn hình đăng nhập đóng lại. Thanh âm ấy mang theo mệt nhọc, cũng não nề đến nẫu cả tâm can. Cùng với đó, buồng lái mô phỏng Trương Quyết Sinh đang ngồi bỗng biến thành rạp chiếu bóng, ánh sáng xung quanh theo đó mà thay đổi, hoà với giai điệu bi tráng của khúc Tro Tàn, tạo nên một khung cảnh hùng vĩ mà bi thương đến cực điểm.
Giữa một không gian vô biên vô giới, toàn bộ là màu đen huyền bí. Chỉ là giữa tăm tối ấy lại lấp lánh không biết bao điểm tinh quang. Nhưng cái khiến người ta chăm chú, là thứ máy móc khổng lồ chầm chậm mà trôi đi dưới bạt ngàn rực rỡ ấy.
Trương Quyết Sinh nhìn chằm chằm vào thứ đó, hắn biết nó là gì. Thứ máy móc vĩ đại siêu thoát khỏi những lý luận cốt lõi của Thế giới 7 tầng, là sản phẩm được sáng tạo ra từ trí tưởng tượng điên rồ của mấy tiểu thuyết gia, xuất hiện đồng thời cùng với không gian rực rỡ mà đầy mơ hồ mang tên vũ trụ kia. Thứ mà luôn bị mấy nhà vật lý đầu ngành ngày cười đêm cợt, coi là “sự sỉ nhục với nền khoa học cấp tiến” gọi là thứ đồ chơi ngu ngốc của mấy thằng rảnh rang. Còn với những kẻ tôn sùng nó, trong đó có Trương Quyết Sinh, nào thèm quan tâm đám nhiều chữ ấy mỉa mai cái gì, tự nhiên mà gắn cho nó một cái danh thật “oách” Phi Thuyền Không Gian.
Có điều, trên màn hình hiện tại, thứ hùng vĩ mang bao niềm xuýt xoa ấy chẳng hiểu sao lại khiến người ta nhìn vào mà thương xót. Chắc là bởi, nó đã quá tả tơi so với sự nguy nga thường ngày được tô vẽ.
Đột nhiên, ở nơi sâu thẳm của bóng tối, bỗng có điểm tinh quang nhanh chóng phóng tới, bắn thẳng về phía phi thuyền. Chỉ trong phút chốc, nó từ cỏn con đã hoá thành to lớn, to đến mức có thể nuốt chửng thứ kim loại rách nát kia một cách dễ dàng. Ánh sáng đó chói loà, qua màn hình vậy mà tạo ra uy áp, chèn ép đến nghẹt thở, tựa như đấng tối cao đang phán xét kẻ ngu ngục, làm cõi lòng vốn lạnh lẽo không khỏi rạo rực một phen.
Khúc Tro Tàn dồn dập, mỗi nhịp trào dâng, con tàu dưới sự công phá của bạch quang lại biến tan vài phần xác thịt. Khúc ca đến hồi cao trào nhất, ánh sáng kia đã đến tột đỉnh, thanh âm não nề cũng đi tới tận cùng khổ đau, và rồi...tất cả ngưng lại, một tiếng thở dài mệt nhọc chợt vang.
Màn hình trở về đen tối, buồng lái trở về đen tối, chỉ còn duy nhất một điểm sáng đỏ rực sót lại sau đống tro tàn. Điểm sáng ấy nhấp nháy càng lúc càng nhanh, kèm theo đó là tiếng bíp bíp liên hồi từ hệ thống âm thanh vọng thẳng vào đại não, nó ngày càng dồn dập cho đến khi kéo thành một hồi dài liền nhịp. Bỗng màn hình sáng lên rồi vụt tắt, thanh âm bíp bíp cũng theo đó mà biến mất. Khi lần nữa sáng đèn, khung cảnh trước mắt chủ thể vẫn vậy, nhưng tiểu tiết đã đổi thay, cảm xúc cũng vì đó mà biến thiên đổi chiều.
Tầng xanh biếc từng ám bao khói đen của vỏ tàu trở về với màu của hi vọng. Những vết rách cắt ngang thân tàu, những lỗ thủng vặn vẹo điện mang giờ đã biến đâu chẳng thấy, mảnh xác thịt b·ị b·ắn tan nay cũng đã nguyên vẹn như thuở ban sơ được tô vẽ. Xung quanh thân tàu chẳng còn là bạt ngàn phế kim, chẳng còn những xác trắng lơ lửng, lúc này đã thay bằng không biết bao nhiêu cái chiến hạm tuần tra lượn khắp, để lại không gian bát ngát vệt sáng đủ màu. Tựa như bầy đom đóm vây lấy con trâu già ục ịch, soi sáng tối tăm cho nó tìm chốn quê nhà.
Người ta nhìn thấy phi thuyền, giờ chẳng phải thương xót, đúng hơn là...thương hại.
Khung cảnh dần dịch chuyển, tầm mắt theo đó mà hút sâu vào trong thân thuyền, bên tai cũng chẳng còn khúc Tro Tàn bi tráng, thay vào đó là khúc Khải Hoàn mang đầy phấn khởi của những chiến sĩ Đông Sa quả cảm. Màn hình kia dẫn dắt tới tầng chiến hạm, xuyên qua vách kim loại, ngang qua bao hành lang ngập sáng, bao lớp vi mạch tinh vi, dịch chuyển càng ngày càng nhanh, rồi cuối cùng dừng lại trong một khoang thuyền rộng lớn, được bày trí như một cái quảng trường duyệt binh. Bên trong đó, là cơ man người với người, hàng ngũ chỉnh tề, chiến phục nghiêm trang. Máy quay lướt nhanh qua vài gương mặt vẫn in đậm hồ hởi, rồi nhập vào tầm mắt của một trong bạt ngàn con người đó.
Khúc Khải Hoàn đi đến nhịp kết, quảng trường rộng lớn vụt tắt ánh đèn. Mọi người dưới đó chẳng vì bóng tối bủa vây mà đổi thay sắc mặt, thậm chí còn có chút mong chờ không nguôi. Và sự mong chờ ấy chẳng mấy chốc đã có lời hồi đáp.
Giữa tầng cao của quảng trường, đột nhiên có vật thể bay nhỏ nhắn lơ lửng, rồi nó bỗng sáng lên, chiếu xuống bên dưới một vầng hào quang đẹp đẽ. Theo vầng sáng kia đậm màu, có cái gì từ từ được tái tạo.
Đó là một người. Chính xác hơn là một bóng người được tái hiện bằng hệ thống mô phỏng 3D. Nhưng dẫu chỉ là sản phẩm tái tạo, con người ấy vẫn hết sức chân thật.
Dáng cao lưng lại hơi còng, tuổi chừng bảy mươi, thân khoác măng tô, người mặc quân trang, đầu đội mũ kêpi, nhìn tới quân hiệu gắn trên đó, vậy mà là đặc hiệu của Tổng Tư Lệnh. Tất cả đều đen tuyền một mảnh, làm con người ấy đã già lại càng thêm ảm đạm. Thứ duy nhất làm người ta cảm nhận được sáng ngời, là gương mặt mang đầy nhu hoà, là khoé miệng như có hoa nở trên môi, làm người thấy qua cảm giác thật thân cận nhưng cũng kính nể không thôi.
- Chúng ta lại thất bại rồi!
Vị Tổng Tư Lệnh kia sau một hồi im lặng liền cất tiếng.
Cả quảng trường sau câu nói ấy dường như chẳng còn cái không khí vốn đầy hồ hởi của nó, kí ức mờ nhạt cứ lặng lẽ thêm màu, những nhịp thở dần chậm lại, có tiếng thở dài mang đầy tiếc thương, có kẻ cúi gằm mặt xuống.
- Ta đ·ã c·hết, các đồng chí cũng đ·ã c·hết. Thật tiếc khi không thể gọi cái kết thúc đầy bi đát ấy bằng hai từ “hi sinh” cao cả, nhưng chúng ta...rốt cuộc chẳng thể nào xứng đáng. Chúng ta đứng đây đã 29 lần, hứa hẹn rất nhiều, quyết tâm rất nhiều, chỉ là chưa từng một lần ngăn được thứ ánh sáng khủng kh·iếp kia xoá tan đi những di sản cuối cùng của nhân loại. Xấu hổ không? Đau xót không? Bất lực không?
Quảng trường đã im ắng lại càng thêm ngột ngạt, người cúi đầu cúi càng sâu, người không cúi cũng đã cúi từ lúc nào. Vị Tổng Tư Lệnh già nua kia nhìn xuống, ánh mắt đục màu tựa như mờ đi, thở dài một tiếng, não nề nói tiếp:
- Ta không dám trả lời thật lòng những câu hỏi ấy, các đồng chí có lẽ cũng vậy. Nhưng mà, tương lai nhân loại, đâu thể kết thúc một cách nhục nhã như thế. Đã là quân nhân, sẽ chỉ cúi đầu trước l·inh c·ữu của đồng đội, trước những di sản tối cao của nhân loại. Hãy ngẩng đầu hết lên cho ta! Chúng ta muốn sống, người nhà chúng ta muốn sống, đồng loại chúng ta muốn sống, di sản muôn đời của chúng ta cũng muốn sống, đấy là ước mong đẹp đẽ nhất, cũng là chính đáng nhất mà vụ trụ này ban phát. Vậy những kẻ ngoại lai kinh tởm kia, có quyền gì mà tước đi cái đặc ân vĩ đại ấy.
Thanh âm của vị Tổng Tư Lệnh già nua dần dần thay đổi sắc thái, từ thê lương trầm thấp chuyển thành phẫn nộ gắt gao, nét mặt vốn nhu hoà nay đã nghiêm trang đầy nhuệ khí.
Những cái đầu cúi gằm giống như giũ bỏ tủi nhục, ngẩng lên. Những bàn tay đang nắm giống như vừa được tiếp thêm sức mạnh, đã chặt càng thêm chặt. Không khí của quảng trường nãy giờ ảm đạm, bỗng khí thế cất cao ngời ngời.
- Chúng ta...
Vị Tổng Tư Lệnh còn chưa kịp thốt ra lời tổng động viên mạnh mẽ nhất, cái thước phim đầy hùng tráng trước mặt Trương Quyết Sinh bỗng khựng lại, rồi màn hình chuyển tiếp lập tức hiện lên.
Trương Quyết Sinh nhíu sâu đôi mày nhìn dòng chữ “Đã bỏ qua” ở góc dưới màn hình. Hắn tháo ra hệ thống âm thanh, khẽ quay đầu, khó chịu nói:
- Mày bị ngu à?
Không có câu trả lời cho câu hỏi đầy khiêu khích ấy, bởi đối tượng được nhắm đến, lúc này chân đứng đã không vững rồi.
Lê Hưng vô thức rụt lại cái tay thối của mình, vội tì lên máy mô phỏng mong sao giữ được cơ thể run rẩy tránh khỏi một hồi bẽ mặt. Nó đang rất sợ, cũng chưa bao giờ lại thấy hối hận như lúc này. Cái ánh mắt hằm hằm cùng câu nói đầy sát khí vẫn văng vẳng trong đầu nãy giờ, thật khiến nó muốn mở mồm mà nói ra một câu “Vâng” đầy nhu thuận. Nhưng chẳng hiểu sao, nó lại chẳng nói ra được.
Sau một hồi vật lộn với sợ hãi, đôi chân run rẩy hình như lấy lại được bình tĩnh, bởi đôi mắt hằm hằm kia nay đã buông bỏ ánh nhìn. Lê Hưng thở có chút vội vã. Nó đêm nay vậy mà làm ra cái sự tình đần độn cỡ này. Nhưng nghĩ cho kĩ, việc ấy có cái mịa gì to tát đâu? Chỉ là bỏ qua cái chương giới thiệu nhạt tuếch thôi mà! Nó lại sinh ra ấm ức, thế rồi một lần nữa nhìn thấy gã thanh niên trước mặt, ấm ức ấy chạy luôn mất rồi.
Thanh niên trông quán này từ ngày đầu đi làm hắn đã gặp, cũng tiếp xúc qua, còn đặc biệt một lần thuê gã cày chiến dịch. Gã tuy không nhiệt tình gì cho lắm, nhưng quả thật ăn nói rất nhẹ nhàng, còn có điều nghe như khép nép, khiến Lê Hưng nó thường ngày chẳng mấy dụng tâm giao tiếp cho đủ lễ phép, thậm chí còn có chút ngả ngớn nấn ná làm thân, gã dù sao cũng khiển Tinh giáp tởm quá mà.
Ban nãy ngủ dậy thấy máy bên cạnh sáng đèn, nhận ra là gã, lại thấy đang chơi Thánh Quang, tò mò trong lòng thôi thúc, nó liền muốn xem xem tài khoản chính của gã thật sự khủng thế nào. Đến bên thì bỗng khó hiểu, gã thế mà không chơi, ngồi xem video mở màn chiến dịch. Cái video kia, đến 10 người chơi Thánh Quang thì 9,99999 người bỏ qua đếch thèm xem, vậy mà gã lại chăm chú xem hết. Nó bỗng nổi hứng trêu đùa, liền ấn nút bỏ qua trên màn hình điều khiển. Và rồi kết quả, nó biết mình bị ngu.