Chương 11: Có bông cúc trắng
Muốn nói chuyện bon mồm với trẻ con, một là nói phét, hai là nói quá. Đấy là một trong mấy cái kinh nghiệm ít ỏi mà Trương Quyết Sinh từng được nghe qua. Hắn tuy không thường xuyên tiếp xúc với thế giới xung quanh, nhưng dẫu sao, chị dâu hắn cũng là giáo viên mầm non, sẽ thỉnh thoảng chia sẻ chút ít chuyên môn nghề nghiệp.
Và có vẻ như, chút kinh nghiệm ít ỏi ấy lại là mấu chốt để cho cuộc trò chuyện giữa Trương Quyết Sinh và cô bé đáng yêu này trở nên sôi nổi một cách thật sự quái lạ. Hắn đã phải vận dụng tận cùng cái trí tưởng tượng khô khốc của mình, kết hợp với lối kể chuyện mười phần cộc lốc, mới có thể trả lời cho những câu hỏi mang đầy tính vĩ đại của cô bé.
Trương Quyết Sinh đến hiện tại đã ngồi mỏi cả chân, cũng không hiểu sao bản thân có đủ tỉnh táo để câu chuyện “ngáo ngơ” giữa hai người kéo dài tới tận bây giờ.
“Hành tinh Mali từng tồn tại một phiến quân mang tư tưởng cực đoan chống lại loài người, chúng đã bắt đi không biết bao nhiêu công dân ưu tú của Thế giới 7 tầng để phục vụ cho công cuộc thực thi cách mạng đen tối. Cháu biết không, chú là một trong những chiến binh can đảm nhất được phái tới Mali, mang theo sứ mệnh tiêu diệt phiến quân phản loạn, cùng với đó là an toàn đưa những công dân ưu tú trở về. Một cuộc chiến khốc liệt đã diễn ra, rất nhiều chiến binh đã ngã xuống, rất nhiều phần tử cực đoan bị tiêu diệt, cuộc chiến khốc liệt ấy dần phải đi đến trường kì. Trải qua không biết bao ngày tháng gian nan, không biết bao máu đổ người vong, rốt cuộc, công lý cũng được thực thi nơi tận cùng của tội ác. Phiến quân sau một cuộc tiến công quy mô chưa từng thấy đã bị tiêu diệt hoàn toàn, công dân Thế giới 7 tầng một lần nữa được bao bọc bởi quang huy của nhân quyền tối cao, Mali trở lại với yên bình vốn có.”
Một câu chuyện hùng tráng cứ thế tuôn ra từ cái miệng nay đã dẻo quẹo của Trương Quyết Sinh. Càng kể càng bon mồm, bon mồm đến nỗi khiến hắn cũng tin bản thân đang kể một câu chuyện có thật về chính mình.
Trương Quyết Sinh đã như vậy, cô bé kia tất nhiên tin đến sái cổ. Nó dường như bị những từ ngữ đầy chuyên môn kia dẫn dắt tới thế giới thật sự của một siêu anh hùng, hoàn toàn khác xa câu chuyện về siêu nhân Kiki mà nó từng hâm mộ. Cái đầu xinh xinh cứ thế mà lắc lư theo nhịp kể, ngay khi Trương Quyết Sinh kết thúc hành trình “hùng tráng” ấy, cô bé dần gật gù, gương mặt non nớt bỗng ánh lên vẻ từng trải gượng ép, trầm giọng nói:
-Thế là chú cũng giống bố cháu đấy! Có điều, bố cháu chỉ cần một mình đã có thể quét ngang lũ quái vật, còn chẳng tốn một giọt mồ hôi cơ! Nhưng mà, bố cháu bảo làm một siêu anh hùng không phải là dễ, chú được như vậy cũng là rất giỏi rồi!
Trương Quyết Sinh nghe câu nói chứa đầy động viên của cô bé, khuôn mặt đang ánh niềm tự hào khẽ đổi, chợt cảm thấy bản thân có gì đó tựa như thất bại. Chẳng thể tin được, mấy cái câu chuyện hùng tráng kia vậy mà còn không bằng một góc của bố nó. Đúng rồi, nói chuyện với trẻ con, là không nên tiếc rẻ mấy lời nói phét mới phải, hắn vẫn quá thiếu kinh nghiệm. Trương Quyết Sinh đang định rút hết vốn liếng bản thân, sắp sửa kể cho cô bé nghe khúc ca bi tráng nhất của cuộc đời mình, thì bỗng có tiếng người vang:
- Sữa! Con còn chưa đánh răng ăn sáng đâu đấy, còn ở đây ríu rít nữa, đến giờ vào lớp tới nơi rồi!
Cô bé vừa nghe lời ấy, khẽ giật mình, chầm chậm quay đầu, mang theo nụ cười bất đắc dĩ, pha chút ăn năn muộn màng.
Trương Quyết Sinh cũng ngẩng đầu nhìn tới, liền thấy sau lưng cô bé đang có một người đàn ông mặt hằm hằm đứng đấy.
- Anh Tài!
Trương Quyết Sinh gật đầu chào một tiếng.
Người tới thì ra là ông chủ của Trương Quyết Sinh, gã cũng gật đầu chào lại.
- Bố này! Sáng ra phải tập thể dục mới khoẻ được chứ!
Cô bé tên Sữa nhìn thấy vẻ mặt của bố, liền hạ thấp thanh âm đáp lời.
- Ừ! Nhưng hôm nay là con la cà. Lần sau nhớ nhé, mẹ con còn phải đi trị liệu, bố không thể lúc nào cũng đi tìm con được.
Tài nói xong câu đấy, liền quay người đi về.
Trương Quyết Sinh khẽ nhíu mày, người đàn ông trước mắt với cái con người xởi nởi tối qua hắn gặp, giống như không phải cùng một người vậy.
Bầu trời đại khu S6 không có nắng, cũng chẳng có gió, tuy nhiên rất dễ chịu, giống như một ngày thu ảm đạm ở Thủ đô. Trương Quyết Sinh nhìn người đàn ông thọt bước đang chầm chậm xa dần, thầm nghĩ gã còn tẻ nhạt hơn cả cái bầu trời đơn sắc ấy. Hắn khẽ cúi đầu, bất ngờ nhận ra cái không khí lúc nãy đã biến đâu chẳng thấy. Rồi hắn bắt gặp một đôi mắt long lanh, hắn nhận ra nó đang rưng rưng chực khóc, bỗng hắn cảm thấy lòng mình ỉu đi mấy phần.
- Chú dắt Sữa về nhé!
Trương Quyết Sinh đi đến bên cô bé, mỉm cười nói.
Sữa hết nhìn Trương Quyết Sinh lại ngoái lại nhìn bố, trong ánh mắt long lanh không giấu nổi tủi thân thuần khiết, khuôn mặt khả ái căng ra, giống như không muốn để rưng rưng kia tràn qua mi mắt. Chỉ là, chẳng hiểu sao, hắn thấy nên diễn tả nó bằng hai chữ “quật cường”.
- Sữa sai rồi!
Cuối cùng, rưng rưng nơi khoé mắt đã chẳng thể kìm nén, quật cường thơ ngây rốt cuộc không thể nào thế thay được trái tim non dại. Cô bé khóc rồi!
Trương Quyết Sinh ít khi nào thấy trẻ con khóc, không rõ ràng biểu hiện bình thường của trạng thái xúc động ấy là gì, nhưng hắn chung quy...đã từng là một đứa trẻ con. Hắn mang máng rằng, khi xưa hắn khóc, sẽ không đơn thuần chỉ vỏn vẹn hai dòng lệ trên má như này thôi. Cô bé này, có vẻ như, không phải là một đứa trẻ “thông thường”.
Bàn tay bé nhỏ từ từ đảo qua, gạt hai hàng lệ rưng không rơi thêm nữa. Sau khi xúc động chỉ còn là ửng đỏ nơi khoé mi, một bàn tay thon dài cầm lấy bàn tay bé nhỏ, nhẹ nhàng dắt đi.
- Sữa xin lỗi chú!
Đang đi, chợt cô bé cất lời.
Trương Quyết Sinh đang nhíu mày nhìn người thanh niên xăm trổ chầm chậm lê bước phía xa xa, bị quẩn quanh trong mối suy tư về hành động kì lạ của gã, bỗng nghe thấy lời ấy, khẽ cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt vốn đã long lanh giờ càng thêm lóng lánh.
- Sao phải xin lỗi chú?
Trương Quyết Sinh thắc mắc hỏi lại.
- Vì đã khiến chú phải thương hại Sữa!
Trương Quyết Sinh ánh mắt khó tin nhìn cô bé, lòng như đang nhộn nhạo một thứ xúc cảm mà chẳng biết nên gọi đó là gì. Cô bé mà hắn đang dắt đi này, nó mới chỉ 4 tuổi, sao có thể nói ra những lời mang đầy chua chát ấy.
“Những đứa trẻ hiểu chuyện đều là những đứa trẻ đáng thương!”
Đấy là câu nói văng vẳng trong đầu Trương Quyết Sinh lúc này. Hắn không biết câu nói ấy đã trọn vẹn câu chữ hay chưa, cũng chẳng biết nó là do ai nói, nhưng mà, hắn biết cô bé đang đi bên cạnh mình, không nên dùng từ đáng thương để mà vỗ về. Bởi chắc chắn, cô bé không cần đến sự thương hại cỏn con đó. Nhưng mà, câu nói kia cũng chẳng phải cái gì sai cả, một đứa trẻ nhìn nhận thế giới quá trưởng thành, sẽ rất mỏi mệt. Trẻ con, chỉ nên mỏi mệt về thể xác, không thể mỏi mệt trong tâm hồn, hệ lụy thật sự khó lòng tưởng tượng ra.
Trương Quyết Sinh bất giác nắm bàn tay nhỏ bé của Sữa chắc thêm chút, nếu người hắn lúc này không phải mồ hôi nhễ nhại, có lẽ đã bế cô bé lên mà ôm lấy rồi.
- Sữa này! Thương hại ai đó là bản năng đẹp đẽ của con người, hướng họ đến tận cùng của yêu thương thuần khiết. Mấy siêu anh hùng cũng vì lẽ ấy mới không tiếc thân mình, xả một thân anh dũng cứu vớt nhân loại khỏi gian nguy. Vả lại, đừng tùy tiện biến bản thân thành người có lỗi như vậy, sẽ khiến người ta càng thương hại cháu hơn đấy!
Sữa đang chầm chậm bước đi liền dừng lại, nó bần thần một lúc như đang ngẩn ngơ cái gì.
Trương Quyết Sinh cũng dừng lại, hắn ngồi xuống, lấy tay lau đi hạt nước nhỏ còn vương lại trên má hồng, mỉm cười nói:
- Làm một đứa trẻ, luôn là giòn cười tươi khóc. Cháu khóc như một bà cụ non, đấy mới là thứ khiến người ta thương hại. Nếu cháu nhất quyết muốn phủ định sự thương hại ấy, vậy thì hãy cười nhiều lên.
Sữa thôi ngẩn ngơ, nó nhìn đến gương mặt vẫn còn chút nhợt nhạt của Trương Quyết Sinh, nó khẽ gật đầu, rồi cười, cười rất tươi, tựa một đoá cúc trắng dưới nắng vàng Thủ đô.
Trương Quyết Sinh vẫn cười như vậy, lấy tay xoa xoa đầu cô bé, hắn đứng dậy, dắt theo nó đi về nhà.
Vừa đi, ánh mắt Trương Quyết Sinh đăm chiêu nhìn đến người thanh niên thọt bước, thi thoảng lại nhìn Sữa đang thỏ thẻ cạnh bên, hắn tin rằng cái gia đình bé con này có vấn đề gì đó. Một đứa trẻ 4 tuổi không thể có những suy nghĩ tự lực tiêu cực kiểu vậy, một người bố thương con, sẽ không để mầm non của mình lạc lõng như thế.
Trương Quyết Sinh chợt giật mình trong tâm trí, thấy cái gì lạ lẫm đang phát sinh trên người mình. Từ trước đến giờ, hắn hình như chưa từng thắc mắc những vấn đề mang đầy tính nhân văn kiểu này. Hắn bây giờ giống như, muốn làm gì đó cho những điều lạ lẫm kia.
Làn da của Trương Quyết Sinh dần cảm nhận được nhiệt độ của không khí xung quanh, bầu trời đại khu S6 lại càng thêm sáng sủa, làm cái màu da vốn nhợt nhạt giờ có thêm vài phần hồng hào. Trương Quyết Sinh nhìn đến hồng hào ấy, hắn giờ mới rõ ràng, xung quanh hắn đã không còn là u ám tẻ nhạt của Tây Lâm, hắn giờ đây đã lại một lần nữa đối diện với cuộc sống sáng sủa đầy màu sắc của Thế giới 7 tầng. Cái suy nghĩ đầy tính nhân văn kia, có lẽ thứ được tìm lại sau quá trình tái hoà nhập ấy, thứ mà bản thân đã đánh mất trong mười năm làm một con quỷ nhỏ ở Tây Lâm.