Ngự Tỷ Giang Hồ - Trữ Viễn

Chương 89




Vén tóc dính trên mặt Vương Tử Hựu, Vương Tử Hựu như một con mèo nhỏ rụt lại bả vai, Hách Như Lâm mỉm cười, ôm lấy mặt nàng đang muốn hôn, đột nhiên Vương Tử Hựu mở mắt.

Hách Như Lâm không hề hốt hoảng, ngược lại còn trêu tức nói: "Tỉnh rồi sao? Đừng sợ, em..."

"Mạc tỷ" Vương Tử Hựu lại một lần trở nên "mê gái" giống như lúc ở quán bar, như một đứa nhỏ cọ quậy "Ôm em" Hai chữ mềm mại nhẹ nhàng, thực sự là cho người ta cảm giác hương diễm không nói nên lời, giọng điệu ngọt ngào nũng nịu, khiến cho Hách Như Lâm nhất thời không biết làm sao.

Hách Như Lâm đỡ Vương Tử Hựu , buộc nàng nằm xuống giường, xuất thần nhìn mặt bên của nàng vài giây hỏi: "Mạc Tịnh Ngôn rốt cuộc có mị lực gì, khiến cho chị trở thành một cô gái tầm thường đến vậy?"

Nếu như Hách Như Lâm chịu khó phân tích vì sao mình bị Vương Tử Hựu hấp dẫn, nàng sẽ hiểu rằng mình thích một Vương Tử Hựu cao ngạo, đối với bất kỳ người nào hay chuyện gì đều không để tâm đến. Kỳ thật bình thường Vương Tử Hựu cũng không như vậy, nàng trên cơ bản vẫn tươi cười lạnh nhạt, thỉnh thoảng trêu chọc người khác, nhưng hai ngày này nàng vì chuyện của Mạc Tịnh Ngôn, tính tình không tốt dễ sinh khí, lần này nàng càng không chào đón ai, đối với Hách Như Lâm càng xem là kẻ thù.

Càng không chiếm được thì người ta càng nghĩ nhiều hơn, điều này đã trở nên kinh điển từ xưa đến nay...một lần nữa ứng nghiệm với Hách Như Lâm.

Nhưng Vương Tử Hựu khi say rượu xem nàng là Mạc Tịnh Ngôn thì cảm giác "lãnh ngạo nữ vương" của Vương Tử Hựu lập tức biến mất thay bằng một cô gái bình thường, điều này khiến nhiệt tình của Hách Như Lâm giảm đi nhiều lần, hơn nữa Vương Tử Hựu còn gọi tên người con gái khác, nếu nàng thật sự ôm, thì còn ra gì nữa.

Vương Tử Hựu nửa tỉnh nửa mê trả lời hoàn toàn lạc đề câu hỏi của Hách Như Lâm: "Luôn luôn...luôn luôn yêu thích"

Hách Như Lâm thật sự dở khóc dở cười, từ chỗ Vương Tử Hựu ngồi dậy đi đến bên cửa sổ đốt một điếu thuốc, suy tư hồi lâu thì gọi cho Thường Hiểu Vân, muốn nàng cho số điện thoại của Mạc Tịnh Ngôn

"Tại sao xin số điện thoại của nó?"


Hách Như Lâm hít một hơi sâu, nói: "Vương Tử Hựu đang ở chỗ con! Con muốn gọi con gái của dì đến đưa chị ấy về!"

Thường Hiểu Vân nhìn ra Hách Như Lâm dường như tức giận, cười vô cùng vui vẻ, trực tiếp đưa di động cho Mạc Tịnh Ngôn. Mạc Tịnh Ngôn không hiểu mà trả lời điện thoại, nghe Hách Như Lâm nói xong, vẻ mặt không tin hỏi Thường Hiểu Vân: "Mẹ, xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện này..." đem chuyện đùa giỡn của mình kể hết, Thường Hiểu Vân trong thời khắc này thấy mình có chút ngây thơ: "Đối tượng tin đồn của Tiểu Hựu, mẹ có quen."

Cả khuôn mặt Mạc Tịnh Ngôn đanh lại, không cần nhiều lời nàng đã biết tất cả đều là do mẹ nàng chủ mưu lập kế hoạch xấu xa này. Nàng chỉ vào Thường Hiểu Vân, run rẩy cả buổi cũng không nói nên lời, thế nhưng nàng không có thời gian cùng mẹ nàng so đo, vừa đúng lúc kết thúc công việc trở về nhà đang muốn tắm rửa nghỉ ngơi, hiện giờ lo lắng sao có thể nghỉ ngơi, Mạc Tịnh Ngôn lấy áo khoác mặc vào.

Hách Như Lâm trong điện thoại nói, Vương Tử Hựu của chị hiện giờ đang ở trên giường của tôi, hơn nữa uống đến mức bất tỉnh nhân sự, tôi cho chị nửa tiếng, nếu chị không đến...tôi cũng không dám cam đoan sẽ làm gì với chị ấy. Lý trí của tôi chỉ xuất hiện trong nửa tiếng thôi đó.

Cái rắm! "Điều thiết yếu của siêu sao khi đi ra ngoài" là buộc tóc và đeo kính râm, Mạc Tịnh Ngôn cũng không kịp làm. Đầu tóc rối bời đứng bên đường đón xe, thật sự người qua đường rất nhiều, nhưng nàng cũng không cần biết nhiều đến thế, vô số lần xem đồng hồ, thời gian từng phút từng giây trôi qua, nàng không biết cái "người mô hình" kia cho nàng nửa tiếng là có thật không, nhưng mặc kệ thật giả, Mạc Tịnh Ngôn cũng không thể mạo hiểm sự trong sạch của người mình yêu.

Nửa tiếng có thể phá hủy thời gian dài họ cố gắng mới có được tình cảm sao? Không cho phép điều đó xảy ra!

Lo sợ trời sẽ mưa cả đêm, đúng lúc này trời đột nhiên mưa to, một chút báo trước cũng không có, Mạc Tịnh Ngôn muốn "phòng" cũng chẳng được, để mặc bị mắc mưa, toàn thân ướt nhẹp, cũng chẳng có chiếc taxi nào muốn đón nàng. Nàng chưa bao giờ xấu hổ chật vật như vậy, đứng bên đường vẫy tay cũng chẳng có một chiếc xe nào ngừng lại. Mạc Tịnh Ngôn nhìn đồng hồ, đã 10 phút không chút lưu tình trôi qua.

Mạc Tịnh Ngôn không để ý đến hình tượng thô bạo, nếu như tiểu quỷ đáng chết Vương Tử Hựu xuất hiện trước mặt nàng lúc này thì nàng sẽ tát cho nàng hai cái! Không có liên lạc thì đã đành, có liên lạc lại vào lúc đang ở trên giường người khác, tình cảm của nàng bị thử thách nên giận dỗi ư! Sao lại ngốc đến vậy! Chẳng lẽ tình cảm chân thành tha thiết của hai người không xứng cho một chút thử thách sao? Đương nhiên người mẹ khiến người khác không bình yên kia của Mạc Tịnh Ngôn cũng khiến nàng phát điên.

Tại sao những người quanh nàng đều là những người...không chín chắn như vậy!


Mạc Tịnh Ngôn dậm chân chạy đi, mưa to đầy đường nàng cũng không quan tâm, hạt mưa tạt lên khuôn mặt nàng. Người đi đường muốn nhìn cũng không thể thấy gì, tôi không sợ các người nhìn, tôi chính là vì muốn yêu cuồng một lần, muốn scandal thì cứ scandal đi, tôi bị dày vò thế nào tùy ý?!

"Ah? Trời lại mưa." Hách Như Lâm đứng cạnh cửa sổ nhìn thành phố chìm trong cơn mưa to: "Chậc chậc, một đêm tuyệt hảo" nhìn đồng hồ trên tường. Ah? đã đến giờ rồi.

Hách Như Lâm trở lại bên giường, cúi thấp người "Không thể trách em độc ác, là Mạc Tịnh Ngôn của chị không đến cứu chị. Mỹ thực trước mắt, em lại không phải là một người quen nhẫn nại..." Hách Như Lâm muốn cởi nút áo Vương Tử Hựu, đột nhiên có tiếng gõ cửa ầm ỷ vang lên, Hách Như Lâm tĩnh lặng đột nhiên bị dọa đến run rẩy.

"Thật sự...mất hứng!" Hách Như Lâm biết là ai đến, hết lần này đến lần khác đều đến đúng thời điểm, thật sự là mình không có phúc rồi. Nàng đứng dậy mở cửa: "Chị hai, nhà tôi có chuông cửa đó..." Mới liếc nhìn Mạc Tịnh Ngôn, nàng đã bị dọa phải giật mình, tóc tai bù xù, toàn thân ướt đẫm, quỷ ướt này chính là Mạc Tịnh Ngôn gọn gàng xinh đẹp sao? Hách Như Lâm hoàn toàn nhận ra, bất quá chỉ một giây đồng hồ trước nàng còn bị dọa hết hồn, thật sự là...

Mạc Tịnh Ngôn hung ác trừng mắt với nàng, cũng chẳng quan tâm lễ tiết, đẩy Hách Như Lâm sang một bên, xông vào nhà, thấy Vương Tử Hựu còn ôm gối Hách Như Lâm ngủ vô cùng vui vẻ, cảm thấy lửa giận thổi phừng phừng, chạy đến lay nàng: "Dậy!"

Vương Tử Hựu đoán chừng ngủ đến bây giờ cũng đã tỉnh rượu, bị Mạc Tịnh Ngôn lay, mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Nàng nằm nghiêng nhìn cảnh vật lạ lẫm lập tức ngây ngẩn cả người, trong đầu nhanh chóng nhớ lại, nhớ đến tiệc hoàn tất quay phim, quán bar, uống rượu giải sầu đều nhớ lại. Nhưng cảnh xa lạ này, là xảy ra chuyện gì?

Vương Tử Hựu trong đầu nóng lên, không phải là say rượu rồi loạn X sao?

Trong lòng run rẩy, đúng lúc có người ở trên giường nàng lay nàng dậy, hãi hùng khiếp vía nàng quay người lại, tung cước đạp người đó té xuống đất.


Vương Tử Hựu định bay đến bồi thêm một cước, thế nhưng nàng nhìn thấy Hách Như Lâm kinh hãi đang an toàn đứng ở cửa. Vương Tử Hựu nháy mắt nhìn nàng, hoàn toàn nghi ngờ....người vừa rồi bị đá là ai?

"Vương Tử Hựu, em giỏi lắm..." Mạc Tịnh Ngôn sửa sang tóc, cố nén phần bụng bị nàng đá đau đớn vô cùng đứng lên, nói: "Tôi cố ý đến đón em, em còn dám đá tôi. Giỏi, em tiếp tục ôm gối mà ngủ tiếp đi!" Nói xong Mạc Tịnh Ngôn muốn đi ra cửa, Vương Tử Hựu hấp tấp bay đến nhào tới:

"Mạc tỷ! Mạc tỷ! Em sai rồi...chuyện này...em không cố ý! Em không nghĩ là chị!"

Hách Như Lâm sắp cười đến nội thương, hại người này nhìn bề ngoài có vẻ âm trầm, nhưng kỳ thật khá thú vị.

Vương Tử Hựu hung ác trừng Hách Như Lâm, kẻ chủ mưu gây tội còn dám cười, sau này nhất định thu thập ngươi! Nhưng hiện giờ nàng không có thời gian để ý đến chuyện khác, nàng rõ ràng đã đắc tội với nữ vương đại nhân của mình, còn dùng đến bạo lực, chuyện này lớn đến cỡ nào, vội vàng đuổi theo ngăn nàng lại.

"Mạc tỷ, em sai rồi...chị có đau không, đừng đi nhanh như vậy!"

"Mạc tỷ, bên ngoài trời mưa lớn, đừng đi"

"Mạc tỷ! Em thật sự biết lỗi rồi, em tưởng là ả kia nên mới ra tay"

"Mạc tỷ...đầu em choáng váng..." Vương Tử Hựu thấy mình nói 100 câu, người ta vẫn giả điếc không quay đầu, dưới tình thế cấp bách phải dùng khổ nhục kế, diễn viên không phải đùa , nói ngược có thể ngược, "đông" một tiếng ngã trên hành lang. Kết quả nàng vẫn nghe tiếng bước chân của Mạc Tịnh Ngôn càng xa hơn, hoàn toàn không hề thương cảm nàng mà ngừng bước chân, Vương Tử Hựu hấp tấp bò dậy, bất chấp đuổi theo.

Ai, thật sự là không còn cách nào khác.

Trên đường đi Mạc Tịnh Ngôn hoàn toàn không có ý định quay đầu, đi thẳng về nhà, Vương Tử Hựu cứ thế mà theo tới nhà nàng. Mạc Tịnh Ngôn vào cửa, Vương Tử Hựu không kịp quản xem có nhà báo hay bị chụp, rút cơ thể chui vào, thế nhưng Mạc Tịnh Ngôn nhanh tay hơn "bình" một tiếng đóng lại, thiếu chút nữa Vương Tử Hựu bị dập mặt.

Thường Hiểu Vân ngồi xem tivi trên ghế soda, thấy con gái bộ dạng ướt nhẹp hùng hổ bước vào, tiếng chuông cửa dồn dập, khiến nàng không nhịn được phải cười rộ lên: "Tiểu Tịnh, ai đang ở ngoài cửa vậy?"


Đối với bà mẹ biết rõ còn hỏi, nàng cũng lười không trừng lại, được rồi, các người hợp lại...làm trò cười đi. Sợ thời gian trôi qua không thú vị sao? Các người cứ chơi đi, tôi không thể tham gia được.

Mạc Tịnh Ngôn đi vào phòng tắm rửa, giặt giũ xong đi ngủ!

Trời mưa thật to, Vương Tử Hựu do uống rượu đầu óc đã choáng váng, trên người còn ướt đẫm, gió không ngừng thổi tới.

Nàng bị dày vò quá sức, thế nhưng mặc kệ nàng nhấn chuông hay gọi điện Mạc Tịnh Ngôn đều không mở tiếp nhận hay mở cửa cho nàng.

Mạc Tịnh Ngôn tắm rửa xong thấy mấy cuộc gọi của Vương Tử Hựu, cười lạnh. Hiện tại biết đến tìm tôi rồi sao? Trước kia ngày nào tôi cũng gọi, nhắn tin cho em, em lại tuyệt tình không để ý đến tôi, trùng hợp bây giờ tôi chẳng thèm để ý đến em, chúng ta hòa, tôi không cần áy náy.

Chuông cửa nhà Mạc Tịnh Ngôn sớm bị Vương Tử Hựu ấn hư mất, thế nhưng cửa vẫn không mở, điện thoại Vương Tử Hựu cũng không gọi được nữa, thật sự là khóc không ra nước mắt.

Chuyện gì đây, mình cũng là người bị hại mà? Sao có thể tuyệt tình như vậy... Vương Tử Hựu tiếp tục ấn chuông cửa, ấn xong lại gõ, có thể nói là hoàn toàn vô dụng.

Đêm nay thật khổ sở!

Thường Hiểu Vân xem xong tiết mục ban đêm, có chút bối rối, đứng dậy đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Vương Tử Hựu vẫn ở ngoài cửa. Mưa bên ngoài rất lớn, gió thổi tới nàng ôm chính mình vẫn còn lạnh run.

"Nghị lực đến thế sao? Còn chưa đi?" Thường Hiểu Vân đã lâu chưa gặp cảnh "phim thần tượng tuổi trẻ" như vậy, có chút tò mò, nhẹ giọng đến phòng Mạc Tịnh Ngôn. Lặng yên không một chút tiếng động đẩy cửa phòng Mạc Tịnh Ngôn, thấy con gái cũng không ngủ, yên lặng dựa vào cửa sổ, lẳng lặng nhìn về hướng Vương Tử Hựu.

Cãi nhau... thật sự là có chút...lãng mạn. Thường Hiểu Vân kéo cửa phòng, trong lòng cảm khái, tra tấn nhau rồi cùng nhau đau lòng, không thể khắc chế bản thân cũng không bộc lộ cảm xúc được, tuổi trẻ thật thú vị.