Vương Tử Hựu hoàn toàn không đợi thương tích lành lặn mà đã quay trở lại phim trường, nhân vật này của nàng vốn cần gò má bị thương, kết quả nàng bị thương thật, giảm bớt một khâu hóa trang.
Hôm nay phim trường có rất nhiều phóng viên đến dò xét, nói là dò xét, kỳ thật muốn khai thác tin đồn của Vương Tử Hựu và Hách Như Lâm. Vương Tử Hựu căn bản không cho bọn họ cơ hội, cách Hách Như Lâm rất xa, một ánh mắt trao đổi cũng không có, khi diễn chung đều hoàn toàn nhập tâm, nhưng khi đạo diễn hô "cut" là lập tức không quay đầu đã rời khỏi, đừng nói là đối tượng tin đồn, ngay cả nhân viên công tác cũng không nói chuyện.
Phóng viên thất vọng ra về, Vương Tử Hựu tổn thương còn chưa khỏe lại động vào vết thương, thế nhưng nàng không một lời phàn nàn, trợ lý cũng chẳng thèm để ý. Nàng trở lại phòng nghỉ dọn dẹp đồ đạc, trợ lý muốn phụ một tay cũng không được, thập phần thấp thỏm không yên đứng một bên không biết phải làm thế nào cho tốt. Tuy bình thường áp khí của Vương Tử Hựu rất thấp, nhưng hôm nay cảm thấy trên đỉnh đầu nàng mây đen phủ đầy, giống như Lôi Thiểm Điện có thể đánh chết người đụng đến nàng.
Vương Tử Hựu thu dọn đồ đạc thì điện thoại rơi ra, một màu đỏ chót trên sofa. Cảm xúc đen thẫm.
Vương Tử Hựu biết Mạc Tịnh Ngôn ngã bệnh, thế nhưng nàng cũng không ân cần hỏi thăm nàng. Nàng không biết Hách Như Lâm là do mẹ nàng đưa đến, bản thân Mạc Tịnh Ngôn không hay biết chuyện này.
Tính toán gì đây? Khảo nghiệm sao? Khảo nghiệm mình có xứng với con gái bà ấy hay không sao? Thật là vớ vẩn! Mình chân thật đối đãi cần gì phải phối hợp với bà diễn một màn này chứ? Vương Tử Hựu hai lần gặp Thường Hiểu Vân đều là thập phần hữu lễ, thế nhưng vì cái gì đối phương lại muốn tạo nên chuyện vô lễ như thế chứ? Cũng bởi vì Mạc gia các nàng có tiền có thế, một câu có thể mời hắc đạo lẫn bạch đạo nên muốn chơi chết ai thì chết hay sao?
Vương Tử Hựu cười lạnh, nguyên chính mình cố gắng cho đến lúc này vẫn bị người ta xem là đồ chơi sao? Dù không nên giận chó đánh mèo Mạc Tịnh Ngôn, thế nhưng Vương Tử Hựu không biết sẽ dùng cảm giác nào để đối mặt với nàng...Tạm thời mình cần thời gian để làm tiêu giảm cơn giận dữ ức chế sắp không kiềm chế nổi...nàng không muốn bởi vì bản thân không tĩnh lặng mà nói những lời độc ác với Mạc Tịnh Ngôn, tổn thương nàng.
Điện thoại mở khóa, phát hiện có rất nhiều tin nhắn cùng điện thoại, hình ảnh Mạc Tịnh Ngôn mỉm cười xuất hiện trên màn hình, Vương Tử Hựu trong lòng đau xót, tắt di động ném vào túi xách.
Vừa đi ra đã thấy Hách Như Lâm tựa như đợi nàng thật lâu, hai tay khoanh trước ngực, một bên vai dựa vào tường, đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra dưới chiếc váy ngắn cũn, thấy tiểu trợ lý của Vương Tử Hựu nhìn ngây người.
"Đừng vội về, đi uống rượu với em được không?"
Vương Tử Hựu chẳng thèm nhìn nàng đi qua luôn, Hách Như Lâm kéo cánh tay nàng, thấp giọng nói: "Mẹ người ta đối với chị như vậy, chị còn một lòng với người ta sao?"
Vương Tử Hựu bị nàng giữ chặt, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, dùng sức hất tay nàng ra, giày cao gót dẫm mạnh đi về phía trước, biến mất sau hành lang. Tiểu trợ lý của Vương Tử Hựu vội vàng đi theo sau lưng nàng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hách Như Lâm. Hách Như Lâm tựa
"Dì Thường, yên tâm, con nói cho nàng biết là con được dì gọi đến rồi...phản ứng của nàng rất thú vị, vẫn lãnh đạm, không nói gì hết, bất quá nhìn kỹ thì quả thật đang chịu tổn thương." Hách Như Lâm thích thú nói về Vương Tử Hựu, đột nhiên nghe lời nói bên kia thay đổi "Cái gì, không tiếp tục sao?"
"Ân. " Thường Hiểu Vân nói "Vất vả cho con rồi, con có thể đến chỗ ta lấy tiền."
"Dì Thường, dì nói đùa phải không? Đã chơi đến mức này rồi sao không chơi tiếp? Hách Như Lâm xoay tại chỗ: "Dì nói thật dễ, con cũng sẽ bị tổn thương đấy."
"Ah? Vì sao?"
"Được rồi...có lẽ con thật sự có hứng thú với người con gái này." Năm ngón tay Hách Như Lâm nắm tóc, tự giễu nói: "Tiền con không cần, hiện tại con muốn dùng phương thức của con để tiếp tục."
Thường Hiểu Vân ngược lại hiếu kỳ nói: "Đứa bé kia thật sự có mị lực, thời gian ngắn ngủi như vậy lại hấp dẫn được con?"
"Không có mị lực gì, tính tình khó chịu muốn chết"
"..."
"Nhưng đó mới chính là điểm hấp dẫn con nhất"
Thường Hiểu Vân cúp điện thoại, có lẽ nàng thật sự không thể hiểu nổi tuổi trẻ bây giờ suy nghĩ gì nữa. Nữ thích nữ sao...có lẽ nàng không thể hiểu được. Thế nhưng đứa bé Tiểu Hựu kia, đến tột cùng có mị lực ở chỗ nào? Người đẹp nàng đã thấy quá nhiều, rốt cuộc là làm thế nào nữ có thể hấp dẫn được nữ.
Mạc Tịnh Ngôn từ thiếu máu dẫn đến sốt cao, nằm ở trong bệnh viện ngủ hai ngày hai đêm, chỉ cần tỉnh dậy là lôi di động ra xem, thế nhưng không có bất kỳ tin tức gì của Vương Tử Hựu.
Thường Hiểu Vân cũng rất đau đầu, thấy con gái bị như vậy mà còn bâng khuâng Vương Tử Hựu, mà Vương Tử Hựu không biết có phải bị Hách Như Lâm kích động hay không mà chẳng trả lời. Theo lý thuyết chuyện Mạc Tịnh Ngôn ngã bệnh sẽ truyền đi rất nhanh, một người qua đường tùy tiện xem báo cũng sẽ biết chuyện này, Vương Tử Hựu ở trong giới làm sao không biết được, cho nên có thể nói là nàng...cố tình xem nhẹ sao?
Thường Hiểu Vân mỗi ngày dặn dò trợ lý riêng mua các loại thức ăn dưỡng sức, chất khắp phòng bệnh nhiều đến nỗi không còn chỗ để, nhưng Mạc Tịnh Ngôn một chút cũng không ăn. Thường Hiểu Vân thở dài kéo màn nhìn xuống, dưới lầu có rất nhiều người hâm mộ đứng đó, muốn nhìn Mạc Tịnh Ngôn, thế nhưng bảo vệ bệnh viện đều ngăn lại.
"Tiểu Tịnh, sao không ăn? Con nhìn xem ở dưới lầu có rất nhiều người lo lắng cho con, còn có mẹ..."
"Mẹ, con thật sự không muốn ăn." Mạc Tịnh Ngôn đầu óc ong ong, hướng về phía tường. Trầm mặc một hồi, nàng đột nhiên quay người hỏi: "Mẹ, mẹ giúp con một việc được không?"
"Có chuyện gì hả?"
"Mẹ có thể đến nhà xem Tiểu Hựu dùm con có được không ? Gần đây em ấy không liên lạc với con, không biết đã xảy ra chuyện gì..."
"Tiểu Tịnh" Thường Hiểu Vân đột nhiên trở nên nghiêm túc "Con không đọc tin tức gần đây sao? Con không bên cạnh nó có mấy ngày mà nó đã có tin đồn rồi, người như vậy con còn lo lắng sao?"
Mạc Tịnh Ngôn khó hiểu: "Mẹ, ngành giải trí chính là như vậy, có một số việc không phải nàng muốn như thế, phóng viên chỉ chăm chăm chụp những chuyện không tốt, mẹ phải làm thế nào đây?"
"Nếu như cô ta biết chuyện thì muốn chụp cũng không chụp được, mẹ và cha con có bao giờ truyền ra tin ly hôn chưa?"
"Mẹ..." Mạc Tịnh Ngôn vô lực "Đây là chuyện của con và em ấy" Nàng ngẩng đầu, ánh mắt quật cường nhìn Thường Hiểu Vân "Chỉ cần không phải do em ấy nói ra, con đều không tin."
Thường Hiểu Vân nhìn nàng mấy giây, nhìn xem trong mắt đứa con gái của mình cái gì là quan trọng chấp nhất.
Cứ như vậy mà yêu thích tin tưởng nó sao?
Thường Hiểu Vân xoay người, thanh âm rất bình tĩnh, thế nhưng khóe miệng không khống chế nổi mà phải nhếch lên: "Tiểu Tịnh, con nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Bộ phim Vương Tử Hựu tham gia rốt cuộc bước vào giai đoạn hậu kỳ, một nhóm người ứng phó với giới truyền thông xong thì cùng đạo diễn chui vào quán ăn đêm.
Đạo diễn râu quai nón khi làm việc thì cực kỳ nghiêm túc, nhưng khi đi chơi thì vô cùng điên cuồng. Một đám minh tinh ngày thường đối mắt ống kính thái độ vô cùng lễ độ nho nhã, kết quả vừa uống vài chén rượu đều lộ nguyên hình. Vương Tử Hựu ngồi một mình uống rượu, không hòa nhập cùng bọn họ, không muốn tận lực giả vờ mỉm cười để ứng phó với những chuyện như vậy.
Suốt nửa tháng, Vương Tử Hựu trốn tránh Mạc Tịnh Ngôn. Nàng phải quay phim, Mạc Tịnh Ngôn cũng bận rộn, vốn không có cơ hội để gặp mặt, lại tận lực lảng tránh thì càng lúc càng xa ngàn dặm không tin tức. Tuy mọi cách có thể biết được tin tức đối phương nhưng Vương Tử Hựu vẫn chọn làm như không thấy.
Nàng ngồi một mình tự rót rượu cho chính mình, hoàn toàn không biết tiết chế, trong thoáng chốc cảm thấy có nữ nhân đến gần, dáng người cao gầy mảnh khảnh, tóc thật dài, Mạc tỷ?
Nhớ về trước kia, Mạc Tịnh Ngôn nói: "Em không biết uống rượu còn uống nhiều như vậy, không có lễ phép, kém cỏi! Lỗ mãng! Ai yêu mến em thì người đó tự tìm khổ!" Nhớ nàng nói những lời này Vương Tử Hựu tự cười giễu. Kỳ thật ngay từ đầu trong lòng chị em có nhiều khuyết điểm như vậy sao? Ai yêu mến em là tự làm khổ? Vậy chị bây giờ thì sao? Có khiến chị đau lòng không?
Hách Như Lâm ngồi cạnh nàng, thấy hai gò má nàng ửng hồng, ánh mắt mê ly, còn một hơi uống cạn ly rượu, khẽ vươn tay đoạt lấy ly rượu "Có tật thật xấu, say như vậy còn uống nữa?"
Vương Tử Hựu hai mắt đăm đăm nhìn khuôn mặt Hách Như Lâm, Hách Như Lâm ngẩng đầu về phía sau: "Làm gì vậy?"
"Mạc tỷ..." Hai chữ vừa thốt ra, Vương Tử Hựu từ băng sơn ngàn năm lập tức nở nụ cười ôn nhu, bảy phần men say lộ ra trong mắt vẻ ái mộ cùng nhớ nhung: "Mạc tỷ...kỳ thật em rất nhớ chị, em rất muốn đi gặp chị, thế nhưng em sợ không khống chế nổi mình...nhiều người nhìn chúng ta như vậy, mà mẹ chị cũng không tin em...em nên làm gì đây..." Nói xong Vương Tử Hựu liền hướng đến chỗ Hách Như Lâm, Hách Như Lâm đưa tay đỡ lấy hai cánh tay nàng, thân thể hai người vẫn cách nhau một khoảng, nàng uy uy vài tiếng, lay lay hai cái, thấy Vương Tử Hựu không còn chút phản ứng. Người này, rõ ràng cứ thế tiêu sái ngã xuống, là ngã xuống liền!
"Zoe làm sao vậy?" Trợ lý Vương Tử Hựu hấp tấp chạy đến, Hách Như Lâm phiền nhiễu hất tay nói không việc gì, chút nữa ta đưa nàng về.
"Chuyện này, nên để tôi đưa về thì hơn." Trợ lý còn tỉnh táo.
Hách Như Lâm lập tức tươi cười như hoa: "Cô lo lắng tôi sao? Sợ tôi ăn luôn chị ấy hả?"
Tiểu trợ lý lau mồ hôi, cô gái đẹp này nghe nói trước kia là một ngôi sao đang lên ở nước ngoài, đột nhiên về nước phát triển sự nghiệp.
Trực tiếp đưa vào đoàn phim, tranh mất vị trí nữ chính thứ hai của nữ minh tinh khác, nghe nói là có nhân vật tai to mặt lớn ở đằng sau chống lưng, tiểu trợ lý đương nhiên muốn tránh càng xa càng tốt, thế nhưng chủ tử nhà mình không thể không lo. Thật sự là làm khó!
"Không có gì, tôi đưa chị ấy về nhà, đợi chị ấy tỉnh lại kêu chị ấy gọi điện cho cô có được không?" Hách Như Lâm ngọt ngào, ngả ngớn, tiểu trợ lý là một cô gái trẻ bị thanh âm này của nàng mê hoặc, điên cuồng nuốt nước miếng.
"Được được...vậy cô cho tôi số điện thoại có được không?"
"Ân, tôi nói cô nhớ cho kỹ."
Cuối cùng mọi người giải tán, tiểu trợ lý về nhà tắm rửa xong lại đi ăn khuya, đã 2 giờ sáng, hai người bọn họ có lẽ đã về đến nhà rồi. Gọi điện thoại, nhận được một giọng nữ khiến huyết dịch trong não nàng đều bị đảo ngược.
Đối phương nói: "Kính thưa quý khách, số điện thoại này không có thật."
Hách Như Lâm không biết nhà Vương Tử Hựu ở đâu, bèn lái xe chở nàng đến nhà mình.
Căn phòng nhỏ này Hách Như Lâm mới mua, đồ dùng trong nhà chưa mua đủ, phòng ngủ chỉ có một chiếc giường khổng lồ. Hách Như Lâm cố hết sức mới khiêng Vương Tử Hựu đặt lên giường, mệt mỏi vì bị nàng hành hạ.
"Mình tại sao phải phí sức lực để mang chị ấy về nhà!" Hách Như Lâm chống eo đứng bên giường nhìn chính mình nghiến răng nghiến lợi, nàng nhìn Vương Tử Hựu ngã trên giường nàng, tóc dài mềm mại tản ra, như một đóa hoa quỷ dị diêm dúa lẳng lơ.
Hách Như Lâm giật cổ áo mình: "Hừ đã tốn sức mang về, phải nhấm nháp mỹ thực một chút mới được" Nàng lật người Vương Tử Hựu, thấy nàng nhắm chặt mắt, khẽ cau mày, tựa hồ có chút thống khổ cùng âm thầm chịu đựng, chưa bao giờ thấy qua bộ dạng đáng thương như vậy...Hách Như Lâm không ngờ Vương Tử Hựu lại có khuôn mặt này, cảm thấy run rẩy.
Nàng còn chưa từng thân mật với người cùng giới, thật không biết là tư vị như thế nào. Lại nói Vương Tử Hựu thập phần xinh đẹp, dáng người vô cùng tốt, nhưng Hách Như Lâm không rõ vì sao lại có cảm giác với một người con gái, lúc Thường Hiểu Vân đề nghị thông đồng cùng nàng để tiếp cận Vương Tử Hựu, nàng chỉ muốn kiếm tiền và tiêu khiển một chút, không nghĩ là...
Hách Như Lâm nắm cằm Vương Tử Hựu, chiếc cổ thon dài trắng nõn lập tức hiện ra. Giờ phút này Vương Tử Hựu thật nghe lời, không giống như ngày thường dữ dằn lãnh khốc.
Thật thú vị...Hách Như Lâm đỡ thân trên lên.