Năm nay mưa không nhiều lắm, tựa hồ như trong một đêm trút hết xuống, cho đến nửa đêm, mưa to tràn ngập khắp thành phố.
Vương Tử Hựu vẫn chưa đi.
Vương Tử Hựu núp dưới mái hiên, thân người cao 1m7 mảnh khảnh cuộn lại như một đứa trẻ lang thang. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, hạt mưa còn xuyên qua tia sáng ấm áp từ ngọn đèn, mông lung một màn, nhìn tới nhìn lui khẽ nheo mắt, không biết do đã thấy quá nhiều thứ nên nàng hơi bị quáng mắt hay vẫn chưa tỉnh rượu, như thế nào lại cảm thấy vô lực...sắp ngồi không nổi.
"Đồ ngốc này còn chưa chịu đi, không sợ chết sao?" Vương Tử Hựu ngồi trước nhà nàng bao lâu thì Mạc Tịnh Ngôn đứng bên cửa sổ nhìn nàng bấy lâu, vốn tưởng rằng giả vờ khổ sở mà thôi, không ngờ nàng vẫn nghị lực không chịu đi. Mạc Tịnh Ngôn nhiều lần muốn ra đuổi nàng, nhưng tiểu quỷ đáng chết kia không để ý đến nàng, không nghe lời nàng khuyên bảo còn uống rượu gây nên chuyện xấu hổ như vậy, thiếu chút nữa dê vào miệng cọp, đã thế còn đá mình một cái, phần bụng đau nhức đến giờ vẫn còn buồn nôn, nàng cảm thấy lần này không thể dễ dàng tha thứ cho nàng, bằng không nàng sẽ không nhớ kỹ.
Thế nhưng Mạc Tịnh Ngôn vô cùng hốt hoảng, thấy bộ dạng đáng thương của nàng thì lòng lại không nỡ, hoàn toàn không thể để mặc nàng mà đi ngủ được.
Ai! Thật sự là cuộc sống mâu thuẫn.
May mắn tối nay trời mưa như trút nước lại tối, các phóng viên không xuất hiện, bằng không Mạc Tịnh Ngôn không biết sáng mai cả thành phố sẽ xôn xao chuyện yêu đương của hai nàng. Nàng không thích như vậy, không thích chuyện riêng tư bị người ta bàn tán, đêm nay nàng vì tiểu quỷ kia mà đội mưa to chạy như điên trên đường đã vượt quá giới hạn.
Ngón tay Mạc Tịnh Ngôn dài thon lướt theo tấm màn màu vàng nhạt, ánh mắt vẫn không thay đổi mà chăm chú nhìn Vương Tử Hựu. Vương Tử Hựu vẫn ngồi chỗ kia, thân thể dần dần nghiêng ngả. Hai mắt Mạc Tịnh Ngôn lập tức mở to, toàn thân cứng đờ, thấy Vương Tử Hựu té ngã trong mưa không nhúc nhích Mạc Tịnh Ngôn lập tức ngây người hai giây rồi xông ra ngoài, chẳng mặc áo khoác, chỉ độc một bộ áo ngủ chạy ra phòng khách chụp lấy cây dù.
"Tiểu Hựu! Tiểu Hựu! Em làm sao vậy?" Mạc Tịnh Ngôn một tay bung dù, tay kia đỡ Vương Tử Hựu, thế nhưng chỉ bằng một tay cũng không đủ, gió quá lớn, cây dù sớm bị thổi bay rồi, Mạc Tịnh Ngôn nếu mạnh mẽ thì có thể giữ thăng bằng nổi, đáng tiếc thân thể đơn bạc của nàng chẳng những không đỡ nổi Vương Tử Hựu mà ngay cả bản thân cũng muốn bị gió thổi đi. Tiểu Quỷ kia thì vẫn không nhúc nhích ngã trên vũng nước, Mạc Tịnh Ngôn thật muốn đánh nàng hai cái để nàng tỉnh dậy.
Cái gọi là "Kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay" mô tả đúng tình trạng hiện tại.
Cuối cùng kéo Vương Tử Hựu về phòng, cái dù của Mạc Tịnh Ngôn đã bay mất từ lâu, toàn thân ướt đẫm, phần bụng đau nhức khiến nàng muốn ói, thế nhưng nàng chẳng quan tâm bản thân, sờ trán Vương Tử Hựu, nóng hôi hổi.
"Sốt rồi ư?" Mạc Tịnh Ngôn cởi bỏ quần áo ướt của Vương Tử Hựu, dùng khăn mặt nhúng nước nóng lau thân thể nàng. Tốn bao nhiêu sức lực mới dọn dẹp xong, làm khô tóc, mặc áo ngủ, đặt lên giường, uống nước mớm thuốc. Chuyến này dày vò Mạc Tịnh Ngôn quả thực muốn xỉu. Cuối cùng lê chút sức lực còn lại vào phòng tắm rửa sạch sẽ lại lết ra ngoài, thật sự mệt muốn chết nàng rồi.
Vương Tử Hựu hai mắt nhắm chặt, lông mi dài nhẹ chớp chớp, hai gò má đỏ hồng phơn phớt, xinh đẹp cứ y như trong cảnh phim điện ảnh.
Mạc Tịnh Ngôn thở dài, chọt má nàng: "Vì cái gì em cứ như vậy không cho tôi bớt lo hả? Nếu lần sau còn uống rượu, tôi nhất định dùng roi đánh em." Sợ Vương Tử Hựu bị lạnh, Mạc Tịnh Ngôn kéo người nàng ôm vào trong ngực, khẽ vuốt vuốt ót nàng.
Thân thể mệt nhọc, tâm trí cũng mệt nhọc, Mạc Tịnh Ngôn biết rõ chỉ cần các nàng vẫn còn ở trong ngành thì xung quanh nàng vẫn sẽ không hết ruồi bọ. Tình yêu không dễ tan vỡ, nhưng cũng cực kỳ mỏng manh, hai đặc tính này có vẻ mâu thuẫn, bởi vì hoàn cảnh ảnh hưởng cực lớn đối với con người.
Có lẽ không chỉ tâm trí dành cho đối phương mà ngay cả thân thể cũng phải như vậy, rõ ràng là đang hẹn hò lại nói rằng : "Chúng tôi là bạn tốt" rốt cuộc là có bao nhiêu dũng khí, bao nhiêu im lặng đây? Mạc Tịnh Ngôn cảm thấy không thể thong dong được nữa. Người yêu của mình chỉ để mình ôm, người khác không thể chạm vào, mặc kệ ai cũng như thế sao?
Chân tình là ích kỷ tham lam chỉ muốn giữ cho mình. Thế nhưng...nếu tham lam giữ lấy thì thổ lộ trên lập trường người của công chúng sẽ thế nào đây? Yêu đương không chỉ có mình mình mà còn của mọi người, nói dễ hơn làm. Ngay cả những kẻ không lấy một xu của mình thì họ vẫn có thể đâm sau lưng, khiêu khích trêu chọc mình.
"Mạc tỷ, chúng ta công khai đi!"
Nghĩ đến lời này của Mạc Tịnh Ngôn, đột nhiên phát hiện ra Tiểu Hựu mới chính là người dũng cảm, không tính những lúc thiếu suy nghĩ kỹ càng, thế nhưng không phủ nhận nàng luôn kiên định. Cho nên gần đây sự kiên định của nàng bỗng biến mất, trở nên nhu nhược, Mạc Tịnh Ngôn mới có thể thất hồn lạc phách lâu như vậy.
Giờ có thể đưa nàng trở về rồi sao?
Cái thế giới nàng phải chăng có phương pháp vẹn cả đôi đường không? Có thể có sự nghiệp lẫn tình yêu không? Mạc Tịnh Ngôn cười khẽ, làm người không thể tham lam như thế được...
Mưa đến sáng thì ngừng, thế nhưng Mạc Tịnh Ngôn nửa ngủ nửa tỉnh nghe tiếng động phòng ngoài rất lớn, hai mắt mờ mịt nhắm chặt, tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra, muốn đến bên cửa sổ xem thử. Thường Hiểu Vân "bình" một tiếng phá cửa phòng bước vào.
Vương Tử Hựu lúc này đã tỉnh, mở to mắt nhìn Thường Hiểu Vân.
Thường Hiểu Vân hít một hơi sâu nói: "Mấy con ngủ có ngon không?"
Hai người sững sờ cùng nhau gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, hiện tại các con nên suy nghĩ thật kỹ xem nên làm gì bây giờ. Nhà chúng ta bị phóng viên bao vây, máy ảnh cùng máy quay đang chực chờ truyền hình trực tiếp cảnh Tiểu Hựu rời khỏi nhà chúng ta. Tin đồn tình yêu ZM sắp bị phát hiện..."
"Cái gì!" Mạc Tịnh Ngôn đầu óc ong ong, giày còn chưa kịp mang chạy đến bên cửa sổ, cẩn thận từng li từng tí nhấc một góc màn nhìn ra ngoài, vừa liếc đã khiến nàng thiếu chút nữa ngất xỉu, quanh đây là khu dân cư, làm gì mà biến thành thảm đỏ lễ trao giải truyền hình trực tiếp! Tất cả đài truyền hình lớn nhỏ, phóng viên tạo chí đều vây quanh ở chỗ này, máy ảnh, máy quay ở tư thế sẵn sàng, ngay cả xe trực tiếp cũng đã đến...
...Có cần phô trương như vậy không.
Vương Tử Hựu thấy sắc mặt Mạc Tịnh Ngôn xanh lè, cảm thấy chuyện lần này sẽ ầm ĩ lớn, cho rằng tối hôm qua có thể dấu JQ trong cơn mưa lớn, ai ngờ vẫn bị phát hiện.
Mạc Tịnh Ngôn chậm rãi quay đầu nhìn Vương Tử Hựu: "Việc này....thôi thì ở nhà tôi đi, đừng ra ngoài"
Vương Tử Hựu nhíu mày: "Thế nhưng em có việc quan trọng phải làm..."
"Tôi cũng thế"
"..." Trầm mặc thật lâu.
Thường Hiểu Vân đứng cạnh Vương Tử Hựu nói: "Không thì các con yêu công khai luôn được không?"
"Không được!" Mạc Tịnh Ngôn lập tức phản đối: "Không thể xem nhẹ sự việc như vậy!"
"Ah? Tiểu Hựu..." Ánh mắt Thường Hiểu Vân đặt trên người Vương Tử Hựu, đợi quyết định của nàng...
Vương Tử Hựu đau đầu từng cơn, là cái khỉ gì đây, vẫn còn chưa triệt để tỉnh ngủ, em còn chưa cùng mẫu hậu chị quyết thắng bại một phen, sao có thể đi đến kết thúc sớm như vậy được? Thật sự không thể gánh vác nổi, em có thể ngủ một chút nữa không?