Ngự Dụng Điêu Nô

Chương 28




Cảnh tượng như vậy chỉ cảm thấy giống như từng quen biết, trong lòng mơ hồ xẹt qua chút khác thường nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt. Vũ phi xoay gương mặt mỹ lệ sang nhìn hắn, giọng êm ái nói: “Quan gia cảm thấy thế nào?” Lãnh Liệt lại sắc bén liếc nàng một cái, ánh mắt sâu thẳm sắc bén như kiếm nhọn đâm thẳng vào đáy lòng. Sắc mặt Vũ phi hơi trắng, hắn lại cong miệng cười, trên dung nhan tuấn mỹ thoáng hiện vài phần tối tăm. Hắn hạ thấp giọng nói: “Đừng tưởng trẫm không biết nàng đang tính chuyện gì, nhớ rõ, ngoan ngoãn mà ở đây.” Vũ phi cứng ngắc gượng cười nói: “Quan gia sao lại nói những lời này.” Lãnh Liệt cũng không trả lời, nắm lấy sau ót nàng hôn một cái, nói: “Không cần tiễn.” Nói xong phất tay áo bỏ đi.

Bên ngoài phòng truyền đến giọng nói lanh lảnh của nội thị: “Cung tiễn bệ hạ.”


Vũ phi trừng hai mắt nhìn bóng lưng hắn, gắt gao cắn chặt môi, hai bàn tay run rẩy đến kịch liệt cố gắng nắm chặt lấy góc áo, liếc mắt nhìn qua thấy Tiểu Di vẫn còn quỳ trên đất, giọng the thé nói: “Người đâu, kéo hắn ra ngoài cho ta!”

Lập tức có nội thị lôi nàng dậy kéo ra khỏi phòng. Vũ phi hình như mệt rồi, dựa vào tay cung nữ rời khỏi giường. Bên ngoài vang lên tiếng trượng đánh nặng nề, khiến người đứng trong điện hoảng sợ, tự nhủ bản thân phải cẩn thận hơn. Vũ phi bực dọc vỗ trán, giống như nhớ đến cái gì, đột nhiên đứng dậy, phân phó cung nữ bên cạnh: “Nhanh, nói với bọn chúng, đánh 20 trượng là được rồi.” Đột nhiên cười lạnh, “Đánh chết hắn, chỉ sợ không có cách nào giải thích với quan gia.”

Cung nữ vâng một tiếng, vội vàng thối lui ra ngoài.

Đau! Đau! Đau!

Tất cả cảm xúc qua đi, chỉ còn lại duy nhất một chữ đau, cắn răng nhếch miệng bị mang đi đặt xuống nệm dưới đất, nàng đau tới mức nằm úp ở trên sàn. Liền có một nội thị tuổi tác không khác nàng mấy ghé qua, khe khẽ đẩy đẩy eo nàng: “Ngươi thật là may mắn.”

Vừa khéo lại đụng đến miệng vết thương, nàng đau đến trừng mắt nhìn hắn. “Ngươi làm gì đó!”


Nội thị kia bị nàng dọa đến ngẩn người, nhất thời muốn khóc, nhấc lên khăn hoa lan gạt lệ, nói: “Người ta chúc mừng ngươi, ngươi lại hung dữ với người ta.”

Nàng lúc này mới nhìn thẳng hắn, là một gương mặt thanh tú với đôi mắt long lanh nước, đang chớp chớp mắt ân cần nhìn nàng. Nàng nhìn một hồi lâu mới không vung quả đấm qua, nhắm mắt nói: “Ngươi nói ta gặp may, bị người ta đánh cho một trận gọi là may sao?”

Nội thị kia cười nói: “Vậy là ngươi không hiểu rồi, ngươi vốn thuộc nội thị tỉnh, nếu như không ngoài ý muốn, chỉ sợ cả đời phải ở trong cung quét dọn. Hiện tại phạm tội, nội thị tỉnh đương nhiên không muốn can hệ gì đến ngươi. Nếu là bình thường đánh chết còn chưa nói, mà nương nương lại cứ muốn ngươi. Hầu hạ phi tần trong cung đều thuộc nội tỉnh, cũng chính là nói, từ hôm nay ngươi phải đeo túi đỏ rồi.” Nói xong lại một bộ dạng suy nghĩ sâu xa: “Nói tới cũng kỳ quái, nương nương trừng phạt hạ nhân trước giờ không bao giờ thay đổi. Trượng đánh 40 cái không chết cũng tàn phế, sao đến lượt ngươi lại đổi thành 20 trượng? Ngươi vậy là may càng thêm may.” Hắn mỉm cười nhìn nàng.

Tiểu Di khẽ hừ một tiếng, xem như đáp lại. Nội thị kia lại đẩy nàng nói: “Ngươi cũng thật kỳ quái, nếu là người khác, chỉ sợ đã vui mừng phát điên rồi.” Thấy nàng bất động lại nói: “Ngươi đừng có không tin ta, theo ta thấy, nương nương chắc cũng có chút phân biệt đối xử với ngươi rồi.” Hắn đi tới gần ra vẻ thần bí nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có phải đã biết chuyện gì hay không?”


Nàng vẫn như cũ không có phản ứng, nội thị tức đến phất tay áo ngồi xuống một bên, giọng the thé nói: “Hừ, nhỏ mọn.” Lại giống như không phục, lại lục tục gây động tĩnh khác nói: “Vốn tốt bụng muốn trị thương cho ngươi, lại còn không cảm kích. Hừ, chết ở đây cho xong đi.” Tiểu Di lúc này mới có phản ứng, ngẩng đầu lên nói: “Người trong cung có thương tích mà không được trị sao?”

Trên mặt nội thị hơi hơi đắc ý, giương cằm nói: “Ngươi nghĩ ngươi là ai, bị bệnh được mời đại phu tới? Cũng là ta có lòng tốt tìm dược với đến xoa cho ngươi.” Nói xong liền muốn cởi thắt lưng bên hông nàng.

Tiểu Di cả kinh lạnh lùng liếc hắn một cái. Nội thị kia bị ánh mắt nàng liếc qua vậy mà rụt lại phía sau, trừng lớn đôi mắt mênh mông nước, chỉ vào nàng rít lên: “Ngươi… ngươi đừng có không biết tốt xấu!” Cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá, Tiểu Di cong mày cười nói: “Ta tự làm là được.” Nội thị hừ lạnh: “Máu đã dính đến áo trên rồi, phải cởi từng lớp từng lớp ra, ngươi tự làm có được không? Nếu không phải Hồng La tỷ tỷ bên cạnh nương nương tự mình phân phó, ngươi tưởng ta tình nguyện làm mấy chuyện dơ bẩn này sao…..” Nhận ra mình lỡ miệng, vội vàng che miệng mình lại. Tiểu Di nghe vậy cười rộ lên. “Ngươi vừa nãy nói là nương nương phân phó.” Nội thị chỉ cắn môi lắc đầu.

Tiểu Di buồn rầu xoa xoa cằm, “Làm sao bây giờ, lúc nãy ta mới nghe rõ người nào đó nói là tự mình có lòng tốt…” Nội thị nhịn không được vội đến gần, vẻ mặt đau khổ nói: “Đúng là ta lừa ngươi, nhưng ngươi cũng có trừng ta.” Nói xong ủy khuất tiếp: “Ngươi sợ cái gì, cái ngươi không có không phải ta cũng không có sao?” Tiểu Di liều mạng nhịn xuống khóe môi giật giật, kiên trì nói: “Dược ngươi đặt ở đó, ta tự làm.”

Thấy nàng kiên trì, nội thị cũng không muốn nói tiếp, quay người ngồi xuống chăn đệm bên cạnh nàng ở dưới đất, dặn dò: “Ta ngủ bên cạnh ngươi. Nếu ngươi có việc gì thì gọi ta, nếu như ngươi chết rồi ta cũng không biết ăn nói thế nào.” Tiểu Di ừ một tiếng rồi cũng không để ý hắn nữa. Nội thị một mình lẳng lặng ngồi một hồi lại sáp lại gần nói: “Ngươi tên gì?” Lại vui vẻ xởi lởi nói cho nàng biết: “Ta tên là Tống Ngọc.”

Tiểu Di chưa kịp hít thở đã bị sặc trở lại, nàng bụm miệng hỏi: “Tống Ngọc?”

Trên mặt Tống Ngọc đã cười tươi như hoa: “Đúng vậy, chính là Tống Ngọc giống như họ Tống đã khuất kia.”

“Vậy ngươi tên gì, chắc không có tên gọi vang dội như ta đâu.”

Khuôn mặt nàng áp vào nệm nhắm mắt lại, sợi tóc rời rạc trượt trên gò má, lông mi dày rậm run nhè nhẹ, hình như có nước mắt chảy qua, sau một lúc lâu nàng mới khàn giọng nói: “Ta gọi là Tiểu Kha.”

Tống Ngọc ngẩn ra, phất tay áo xùy nói: “Thật là nhạt nhẽo không có gì lạ.”


Cung điện phi tần vây thành viện, ngoại trừ nhà chính nằm ở phía Bắc hướng Nam, còn lại trái phải là phòng phụ, mặt sau còn có một dãy phòng. Bởi vì Vũ phi một mình một viện, nên xếp phòng phụ bên phải cho đại cung nữ, phòng phụ bên trái dùng để y phục trang sức của Vũ phi, dãy phòng phía sau phân làm hai gian, dành cho cung nữ và nội thị khác. Bởi vậy độc nhất một gian tất cả nội thị nằm lộn xộn lung tung. Tiểu Di cũng nằm trong số đó. Ban đêm đa phần mọi người đều ngủ, mông nàng bị đau cả đêm không yên giấc, đau tới mức muốn rên thành tiếng lại sợ làm ồn người khác, liền nắm lấy vạt áo thô bên người. Chỉ nắm thôi mà cũng rách cả mảnh nhỏ, lộ cả sợi bông bên trong.

Tấm đệm kia được trải ra dưới góc cửa sổ, có ánh trăng chiếu vào trên gương mặt trắng bệch như giấy của nàng, vài điểm sáng chiếu trên mặt, càng thêm khó mà đi vào giấc ngủ. Cửa sổ bỗng vang lên một tiếng ‘kẹt’, nàng mơ mơ màng màng chỉ nghĩ là mình nghe nhầm. Một lát sau cửa sổ kia lại mở ra, một người lén nhảy vào, ngồi xổm trước mặt nàng, vỗ vỗ mặt nàng nói: “Ê, tỉnh dậy!”

Giọng nói kia nàng đương nhiên nhớ rõ, lại cũng trừng mắt. Người nọ vui sướng khi người khác gặp họa nói: “Thật là vô dụng, vừa vào cung đã bị người ta đánh thành bộ dạng như vậy.” Nàng vốn khó có thể đi vào giấc ngủ liền cực kỳ bực bội, vừa bị hắn nói trong lòng có lửa giận cháy tới đỉnh đầu, trừng lớn mắt cả giận nói: “Còn ngươi nửa đêm canh ba chạy đến đây làm gì?”

Quả nhiên là thiếu niên kia.