Tiểu Di đang bịt mũi mang cái bô chuyển ra ngoài, vừa nghe thấy hắn nói, bản thân cũng trở nên luống cuống. Cung phụng quan nắm lấy vạt áo của nàng ngửi ngửi, lập tức nhíu mày nói: “Diện thánh, người có mùi khác thường nhất định bị trảm, ngươi như vậy chỉ sợ liên lụy người khác.” Hắn vội vàng giục nàng thả cái bô trở về, đóng cửa tủ lại, trái phải tìm chỗ ẩn thân, mắt thấy gầm giường có màn thấp thoáng che lấy, vội đẩy nàng vào dưới giường.
Lại sợ trong phòng phát ra mùi lạ, vội ôm lư hương phẩy phẩy xung quanh, cảm thấy không còn gì đáng ngại mới một mình chuồn đi, thầm nghĩ, nếu bị phát hiện cũng chỉ có thể phán nàng mưu đồ gây rối, không có quan hệ gì đến nội thị.
Tiểu Di nằm ở dưới giường, cái có thể nhìn thấy chỉ là một đường giữa giường và nền gạch vàng. Vạt áo bào màu đen thêu hình giao long năm móng bằng tơ vàng lướt qua nền gạch, không tiếng động, yên lặng như mặt hồ nước. Nàng thầm nghĩ, kia nhất định là hoàng đế, lại thấy có nữ tử theo vào, váy lụa dài uất kim hương, mỗi bước đi lại lay động rực rỡ.
Giọng nói của chủ nhân làn váy cũng yểu điệu đến mềm mỏng, dịu dàng gọi: “Quan gia.” Nghĩ tới chắc là Vũ phi.
Hoàng đế nói: “Trong phòng không thấy nàng, đã đi đâu rồi hả?” Trong giọng nói đúng là mang theo vài phần sủng ái, Tiểu Di nghe thấy hơi hơi ù tai. Giọng nói này đúng là của hoàng đế phát ra sao?
Vũ phi nói: “Thần thiếp biết Quan gia sẽ qua, cố ý nấu canh để quan gia nếm thử một chút.”
Hoàng đế cười cười: “Ái phi thật có lòng.”
Sau đó lại là yên tĩnh, cung điện đèn đuốc sáng trưng, bóng cột đá chiếu trên sàn lần lượt giao nhau thay đổi hình dạng, trên giường khe khẽ rung lắc, xen lẫn vài tiếng nữ nhi thở gấp nho nhỏ. Tiểu Di nằm dưới đất chăm chú nhìn bóng ảnh nhạt trên nền vàng khẽ động, mặt đột nhiên đỏ lên.
Bỗng nhiên cảm thấy không khí dưới giường ngột ngạt, hít một hơi cũng phải cố sức, trên mặt đất vốn rét lạnh, trong lòng nàng nhưng lại khô nóng, vặn vẹo thân thể bò về phía trước, cực lực nghĩ muốn đi hít chút không khí mới mẻ, lại vô ý va chạm vào chiếc ghế con bằng gỗ tử đàn, phía trên có chiếc ủng. Chiếc ủng kia ‘bộp’ một tiếng, từ trên ghế con rơi xuống.
Thân thể Tiểu Di cứng ngắc, đưa tay bịt miệng lại, thở cũng không dám thở mạnh.
Một hồi lâu sau cũng không hề nghe thấy một chút phản ứng nào, lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra, vẫn nín thở như cũ, lặng lẽ chui ra ngoài. Vừa thò đầu ra liền cảm thấy có gì đó không đúng, nghĩ muốn rụt đầu lại lúc ấy đã muộn rồi. Một bàn tay to như chim ưng đưa tới, nàng không còn chỗ thối lui, bị người kéo thẳng từ gầm giường ra, ném xuống đất.
Hoàng đế giương giọng: “Người đâu.”
Biết đoạn sau của câu nhất định sẽ là ‘Lôi ra ngoài chém đầu’ gì gì đó, vua của một nước, miệng vàng lời ngọc, không thể thu hồi thay đổi, nàng vội vàng bò trên mặt đất quỳ dậy, chặn đứng lời của hắn. “Hoàng thượng… nô tài nghe gia tỷ có phúc diện kiến long nhan nói là bệ hạ phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong như Tống Ngọc, diện mạo so với Phan An cái thế vô song khí thế sông núi. Có thể nói không tiền khoáng hậu, trước sau cũng không thể tìm được. Thiên hạ dân chúng có được minh quân thế này quả là trăm phúc của lê dân, trăm phúc của thần công thiên hạ. Sự ngưỡng mộ của nô tài đối với bệ hạ như nước chảy không ngừng, để diện kiến được long nhan đổi lấy một mạng của nô tài, nô tài chết cũng không tiếc.” Nàng nói một hơi xong, nghẹn đến đỏ mặt thở hổn hển.
Bên cạnh có người phì cười một tiếng, sau đó lại khanh khách cười, “Tên nô tài này miệng lưỡi trái lại lanh lợi.”
Lãnh Liệt nhìn Vũ phi cười đến phong tình vạn chủng, băng sương trên mặt cũng đã tan, thật có chút hứng thú, nhàn nhạt nói: “Lệnh tỷ ngươi đã gặp qua trẫm?”
Nàng trầm thấp phủ phục trên mặt đất, thầm nghĩ bọn họ gặp mặt tại phủ tướng quân, nhất định biết quan hệ của hai người không ít. Nam Cung Giác là đại tướng quân trong triều, hoàng đế đối với hắn nhất định có kiêng kị, nếu thừa nhận có quan hệ với Nam Cung Giác nói không chừng có thể tránh được kiếp nạn này. Suy nghĩ kỹ một hồi mới cẩn thận nói: “Không giấu gì hoàng thượng, gia tỷ làm việc tại phủ tướng quân Nam Cung, từng diện kiến thiên nhan. Tỷ còn nói lúc bệ hạ muốn chợp mắt một chút là tỷ ở bên cạnh hầu hạ…” Nói xong lời cuối giống như muốn nói lại thôi, mấp máy môi cũng không nói thêm gì.
Lãnh Liệt thấy thế không khỏi nhíu mày, trên mặt hiện lên vài tia lạnh lẽo, cười lạnh nói: “Lệnh tỷ còn nói gì nữa?” Vũ phi sau khi nghe xong hơi kinh ngạc nhìn Lãnh Liệt một cái, rất nhanh liền quay đầu đi.
Quả không ngoài dự đoán, hoàng đế đối với chuyện hôm đó vẫn có chút kiêng kỵ, Tiểu Di cười hì hì. Lãnh Liệt lại nói: “Ngươi ngẩng đầu lên.”
Nàng quả nhiên lại nghe lời như vậy, ngẩng đầu rũ mắt nhìn chằm chằm xuống sàn.
Lãnh Liệt hơi hơi nhếch môi: “Các ngươi trái lại lại giống nhau như vậy.”
Tiểu Di vội nói: “Hồi hoàng thượng, chúng nô tài là song thai.” Lời này tùy ý nói ra, không tự giác nhìn mặt hắn.
Nàng vừa nhìn thấy lại chợt ngẩn ra.
Toàn thân áo bào đen có thêu giao long năm móng bằng tơ vàng, đội mão tử kim, bên cạnh vẫn là một nữ tử mỹ lệ. Là hoàng đế không sai, nhưng khuôn mặt kia sao lại quen mắt như vậy?
Tiểu Di thấy hắn, phản ứng đầu tiên chính là nhớ tới tình cảnh trong mộng kia, hắn chỉ mặc duy nhất một chiếc áo bào rộng bằng da chồn, từng bước từng bước mà đi về phía nàng, nụ hôn kia còn ở bên tai, hơi thở phà ở trên mặt.
Vội vàng cúi đầu, lửa nóng nhất thời đốt tới mang tai, ngực phập phồng không ngừng lại mang theo chút e lệ. Hồi sau, nàng đột nhiên nhớ tới, tình cảnh này của nàng tựa hồ càng trả lời càng sợ, cứ nghĩ vậy cuối cùng liền quỳ như cây kim, làm như sấm sét giữa trời quang nhất thời đánh trúng mặt. Mới vừa rồi còn phiêu diêu trên điện vũ thần tiên, bây giờ lại như rớt xuống địa ngục, toàn thân không thể nào yên ổn, trên trán nhất thời rịn ra mồ hôi, một đường chạy xuống lông mi, đúng là ẩm ướt không mở mắt ra được. Nàng hoảng sợ nghĩ, cổ ngữ nói, ‘Có nhân ắt có quả’, đây là mệnh, nàng lớn mật đá hắn một cước, trốn thế nào vẫn lại tự mình xông đến. Đột nhiên nghĩ tới sát ý trên mặt Lãnh Liệt kia, nhất thời rùng mình, nàng không muốn chết. Cái loại tư vị này nàng từng trải qua, giữa trời đất duy chỉ còn lại tuyệt vọng và sợ hãi vô cùng tận, nàng không muốn thử lại lần nữa. Thầm nghĩ việc này tuyệt đối không thể thừa nhận, nàng quỳ tại chỗ, trong mắt chỉ có nền gạch vàng chói mắt, chiếu xuống bóng dáng tôn quý duy nhất của thiên hạ, chỉ cảm thấy đất trời đều muốn sụp đổ.
Nhìn thấy mặt nàng lúc hồng lúc trắng, Lãnh Liệt có chút không kiên nhẫn, chậm rãi nhíu mi. Cực lực giữ lấy bàn tay đang run rẩy kịch liệt, nàng nhắm mắt hòa hoãn nói: “Hồi hoàng thượng, gia tỷ chỉ nói thiên tử tôn quý thế nào, nô tài mới ngưỡng mộ, liều chết đến nhìn trộm long nhan, thỉnh hoàng thượng giáng tội.” Hai tay nàng đặt xuống đất, cố gắng kiềm lại giọng nói đã khàn khàn, chầm chậm dập đầu xuống, dán trên ô gạch vàng kia chỉ cảm thấy lạnh lẽo, lại nâng đầu lên, sàn nhà đã là dính đầy mồ hôi.
Lãnh Liệt thoáng nhìn túi lam trên eo nàng, không kiên nhẫn nói: “Đã là người của nội thị tỉnh thì giao cho nội thị tỉnh đến xử lý là được.” Vậy là không giết nàng, đã là ngoại lệ rồi. Tiểu Di bỗng cảm thấy thoát chết trong gang tấc trong tay Diêm Vương, lúc này lại nghe Vũ phi kia cầu xin nói: “Quan gia, nô tài này ở chỗ thần thiếp phá hỏng quy củ, giao cho thần thiếp có được không?”
Lãnh Liệt ngẩn ra, giống như sớm đã không kiên nhẫn đàm luận việc này, tùy ý nói: “Vậy tùy ý Vũ phi đi.”
Vũ phi vui vẻ nói: “Tạ bệ hạ.” Quay đầu nói với nàng: “Tuy là do kính ngưỡng bệ hạ mà gây ra, về tình có thể tha thứ, nhưng về phép thì sao có thể được. Ví như tất cả nô tài đều giống như ngươi, trong cung chẳng phải là rối loạn sao.” Nàng mỉm cười nói: “Người đâu, lôi ra ngoài đánh bốn mươi trượng.”
Tiểu Di nghe vậy sắc mặt tái mét, thân thể lung lay sắp ngã. Là ai nói Vũ phi thích hạ nhân diện mạo thanh tú, là ai nói có đụng phải cũng không bị phạt, rõ ràng là một gương mặt mị hoặc chúng sinh mà lòng dạ lại rắn rết. Đánh 40 trượng, dựa vào thân thể nàng hôm nay, cái mạng nhỏ này liền mất rồi! Nghĩ đến nàng đã bị doạ sợ đến ngây ngốc, quay đầu cầu cứu với Lãnh Liệt.
Lãnh Liệt nhìn thấy ánh mắt kia không khỏi giật mình, đôi mắt trắng đen rõ ràng, như đám sương mùa thu lan toả, giống như hoa cúc trong gió mưa, yếu đuối sinh tồn một cách đáng thương, cứ như thế nhìn hắn chằm chằm.