Thiếu niên há miệng cười, lộ ra hàm răng trắng “Bộ dạng ngươi chật vật thế này ta không đến xem, chẳng phải là đáng tiếc sao.”
Nàng tức đến độ giơ nắm tay qua, mà lại đụng đến miệng vết thương, ‘hự’ một tiếng hít hơi lạnh, trên trán cuối cùng cũng toát mồ hôi. Thiếu niên thấy nàng như vậy nhíu mày nhìn về phía mông nàng. Trong phòng không có ánh sáng chỉ có ánh trăng, hắn nhìn cũng không rõ ràng, kìm lòng không đặng đưa tay qua dò xét. Tiểu Di thấy thế liền vả vào mặt hắn một cái.
‘Bốp’ một tiếng giòn tan, thiếu niên một tay che mặt một tay chỉ vào nàng, cả giận nói: “Ngươi cái đồ điêu phụ này!”
Tiểu Di cũng không chút nào yếu thế: “Ngươi cái đồ háo sắc này!”
Hai người nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn nhau không yếu thế, đang lúc giằng co, chợt nghe bên cạnh một tiếng ngáp rất nhỏ. Tống Ngọc còn buồn ngủ dụi dụi mắt than thở: “Sao lại ồn ào như vậy?” Mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hai người, lắc lắc đầu, nhất thời thấy rõ mặt thiếu niên kia, cả kinh cứng họng: “Ngươi… ngươi…”
Thiếu niên kia quay đầu liền ký cho hắn một cái, Tống Ngọc không kịp thốt tiếng nào liền nằm úp xuống tiếp. Hắn mắng: “Chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó nuôi.” Nói xong xấu xa liếc nàng: “Ta coi như đã gặp phải đủ hai loại rồi.” Tiểu Di đang chuẩn bị cãi lại thì hắn khom lưng bế nàng lên. Mặt hai người gần trong gang tấc, hô hấp không phân rõ, Tiểu Di cứng họng trợn mắt nhìn hắn. “Ngươi… làm cái gì vậy?”
Ánh trăng vừa vặn chiếu vào mặt hắn, trên gương mặt tuấn tú hơi đỏ hồng lên, nhưng lại dời mắt không nhìn vào mắt nàng, ngoài miệng lại lạnh lùng nói: “Đồ ngu ngốc nhà ngươi ngay cả vết thương cũng không xử lý, ta cũng không giống người nào đó đi lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.”
Tiểu Di hơi nghẹn ở cổ, lại tóm lấy tay áo của hắn, không cử động nữa. Thiếu niên ôm nàng, theo cửa sổ nhảy ra ngoài.
Giữa đêm khuya hắn bước nhanh như bay. Di chuyển rất lâu trong cung mới tiếp đất, đi tới một căn phòng mái hiên, gõ nhẹ cửa sổ. Người trong phòng làm như thức dậy, có tiếng bước chân như kéo lê hài vừa đi vừa hỏi: “Ai đó?”
Thiếu niên cũng không nói lời nào, cửa sổ bị mở ra, lộ ra một khuôn mặt nữ tử, mặt trái xoan, mắt hạnh cực kỳ xinh đẹp, thấy thiếu niên kia có chút giật mình: “Ngọc…”
Thiếu niên cướp lời: “Lộng Vãn tỷ tỷ, tiểu đệ có chút chuyện tìm tỷ giúp đỡ.”
Lộng Vãn liếc nhìn Tiểu Di trong lòng hắn, vội vàng ra mở cửa: “Vào đi.”
Lộng Vãn giúp nàng bôi thuốc, lúc đi ra trời đã sáng, giống như ông trời cũng lặng lẽ chọn một phông nền mà hiện ra ngoài, rơi rớt chút ánh sáng. Nàng khập khiễng đi ra ngoài liền thấy thiếu niên đang ôm tay dựa đầu vào cửa trầm tư. Ánh sáng bình minh vốn luôn trong suốt mà lãnh đạm, xa xa cung các điện đài đỏ thắm, sương mù mơ hồ xa xăm, chiếu lên càng làm rõ hình dáng của hắn.
Nàng ‘ê’ một tiếng rất nhẹ.
Hắn quay lại nhìn nàng, cười vô cùng tươi.
Trong lòng nàng giật mình, bước qua, trên người hắn nồng đậm hương vị sương sớm, nghĩ thầm chắc đã đợi cả một đêm. Đang lúc không biết nói lời cảm tạ thế nào, hắn đột nhiên nhét vào trong tay nàng một tấm khăn. Thấy nàng kinh ngạc nhìn, hắn liền nháy mắt với nàng, chờ mong nàng mở ra, phía trên ghi: ‘Tạ Tiểu Di, cả đời làm nô bộc cho Vũ Văn, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.’ Chữ viết tinh tế, đương nhiên khác xa so với nàng.
Hóa ra hắn gọi là Vũ Văn.
Khuôn mặt Tiểu Di nhăn nhó, đem chiếc khăn xé nát. Vũ Văn cười ha ha. Tiểu Di tức giận nói: “Ta thế mà còn muốn nói cảm ơn ngươi. Ta thật sự là quá hồ đồ, đối với người như ngươi sao lại lấy lễ mà đối đãi được!” Vũ Văn cười nói: “Đối đãi với điêu phụ như ngươi, chỉ có thể ăn miếng trả miếng.” Nói xong lại ôm nàng lên, Tiểu Di tức đến đỏ mặt tía tai, la lên: “Lại làm gì nữa?”
Vũ Văn nhíu mày: “Nếu như ngươi không muốn để ta ôm, vậy ngươi ngoan ngoãn chạy về là được.” Nói xong liền muốn buông tay. Dựa vào đôi chân của nàng, sao có khả năng không tiếng động mà quay trở về, không nghĩ ngợi gì lại ôm chặt lấy hắn, Vũ Văn lại cười. Nàng đen mặt, giận đến nỗi tim gan đều muốn run lên.
Vết thương trên người vừa mới đóng vảy, Vũ phi liền sai người tới tuyên nàng. Tống Ngọc ở một bên cứ dặn đi dặn lại, sợ làm sai cái gì. Ở cùng hắn một thời gian dài biết Tống Ngọc nổi tiếng là kẻ nói nhiều, vội vàng gật đầu rồi theo cung nữ đi.
Vũ phi mặc một bộ cung trang lụa mỏng màu xanh nhạt, tóc búi cao hai nhánh, nửa nghiêng người dựa trên chiếc giường quý phi. Trong điện trầm hương đốt trong lò hương kim nghê chạm rỗng, có khói trắng bốc lên từng đợt, nồng đậm mùi hương. Nàng một tay nhẹ nhàng chống má, một tay đặt trên giường, cổ tay áo tơ lụa uốn lượn rơi xuống, lộ ra bàn tay mềm mại trắng muốt.
Biết Vũ phi này không phải người lương thiện, nàng thật cẩn thận tạ ơn. Hành lễ xong Vũ phi không hề cho nàng đứng dậy, tiện tay cầm một chiếc quạt tơ sa che ở bên môi, nhìn có chút hư vô xuất thần. Trong điện cực kỳ yên tĩnh, giống như không có tiếng động, nàng quỳ một hồi toàn thân toát mồ hôi, miệng vết thương lại ngứa cực kỳ. Nàng cắn răng gắt gao nhìn chằm chằm Vũ phi. Đồng rơi ‘đing’ một tiếng, Vũ phi mới hoàn hồn lại. Nàng ta cũng không nhìn nàng, ngữ khí sâu xa: “Trong cung đều đã đồn thổi, Quan gia ở bên ngoài có người khác.” Nàng đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đẹp sắc bén như điện: “Ngươi cũng có biết?”
Tiểu Di bất ngờ không phòng bị, thân thể không tự giác lùi về phía sau một phen, cười khan nói: “Hồi nương nương, chuyện của hoàng thượng nô tài làm sao biết được.” Nhớ đến chủ tử là vị trước mặt này, chỉ cần chút sai lầm là không giữ được cái mạng nhỏ này, vội vàng lấy lòng nói: “Có điều nương nương mỹ mạo như vậy, nghĩ chắc những hoa tàn liễu dập kia cũng chỉ có thể xếp sau lưng nương nương. Nương nương không cần để trong lòng.”
Vũ phi nghe vậy khẽ cười rộ lên: “Sớm biết miệng lưỡi ngươi lanh lợi, lại cũng không biết đầu óc lại linh hoạt như vậy.”
Tiểu Di hơi hơi ngẩn ra, nghĩ tới nghĩ lui liền có chút manh mối. Hôm đó Vũ phi rõ ràng đối với cuộc đối thoại giữa nàng và hoàng đế rất có hứng thú, hoàng đế lại ám chỉ nàng ta không được hỏi. Muốn nàng tự nói ra như vậy cũng sẽ không khiến hoàng đế chán ghét. Chỉ là nếu nàng nói, Vũ phi có khả năng lớn sẽ trốn tránh trách nhiệm, đến lúc đó cái mạng nhỏ này sẽ gặp nguy hiểm. Trong cung này, tới cùng hoàng đế vẫn là lớn nhất. Trước sau đều khó xử, nghĩ biện pháp hòa hoãn mới tốt. Mới vừa rồi nàng ta nói bên ngoài có người, có khi nào là nghĩ hoàng thượng đi phủ tướng quân là để gặp người? Suy nghĩ xong liền cười nói “Nương nương yên tâm, hoàng thượng đi phủ tướng quân không có việc gì.”
Nói một nửa, đã đủ vừa lòng.
Vũ phi nghe trong lời nói của nàng có chỗ giữ lại, chỗ dựa mỏng manh, để lộ một phần, phần còn lại trái lại lại che giấu thật kỹ, đây là buộc nàng không thể giết nàng ta. Vũ phi trong lòng tức giận hừ lạnh một tiếng. Nếu tóm được sai sót của nàng, nhất định phải trừng phạt một phen mới hả giận. Mắt thấy cung nữ Hồng La bên mình mang theo một hộp thức ăn tiến vào, khẽ nhíu mày.
Hồng La cẩn thận nói: “Nương nương, hoàng thượng nói, nếu còn phi tử nào đưa canh tới thì… sẽ ném trước mặt.”
Vũ phi chợt ném cái quạt trong tay đi, nói: “Thứ đồ vô dụng.” Hồng La cũng không dám trốn, chỉ có thể chịu trận. Cán quạt kia làm từ cây tử đàn, rất nặng, trùng hợp trúng ngay trên trán, lập tức đỏ hồng một mảng, nghĩ đến chắc là đau lắm. Tiểu Di thương xót thay, nhịn không được rụt cổ một phen.
Vũ phi cười lạnh: “Thế nào, ngươi đau lòng rồi.” Tiểu Di vội vàng dập đầu xuống: “Nô tài không dám.” Vũ phi nói: “Nô tài như ngươi trái lại lại biết thương hương tiếc ngọc, ngươi đã thương nàng thì thay nàng đưa đi. Nếu canh bên trong không vào được miệng quan gia, cẩn thận 20 trượng còn lại sẽ trả lại cho ngươi!” Nói xong lời cuối, ngữ khí lại càng sắc bén. Tiểu Di bị trượng hình dọa sợ, thân thể không nhịn được lại bắt đầu run rẩy, nhanh như chớp liền đoạt lấy hộp thức ăn trên tay Hồng La.
Vũ phi thấy thế liền cười nhạo, cuối cùng thì cũng chỉ là nô tài.