Trải qua một hỏi thăm hỏi, tiểu Trình nói “bọn chúng nói bọn chúng cũng không biết, chỉ là cảm thấy nơi này sắp không ở được nữa”.
Nam Thiệu Hàn suy nghĩ, thuộc hạ của hắn đã rà soát kĩ càng, chắc chắn không thể nào có nguy hiểm được. Tô Mặc cũng không quá để ý vấn đề này, chỉ cần tiểu Trình ăn toàn là được. Cuối cùng một nhà ba người bình an đi ra khỏi hầm rắn.
Vừa thấy người ra Bạch Phong liền xông lên “chủ nhân”. Nam Thiệu Hàn lên tiếng “rà soát lại tất cả một lần nữa”. Bạch Phong thấy ba người đều an toàn liền thở phào nhẹ nhõm sau đó nhận lệnh “vâng”.
___________________________________
“Chủ nhân, thuộc hạ đã cho người kiểm tra kỹ, không phát hiện có sự nguy hiểm nào” Bạch Phong nói .
Tô Mặc nhìn tiểu Trình đang ngủ say trên giường nhăn mày suy nghĩ, chẳng lẽ lời nói của những con rắn đó chỉ là sự tưởng tượng của tiểu Trình. Như vậy con trai của bọn họ cũng quá ngốc rồi a, chẳng có tí di chuyền nào từ cô và Nam Thiệu Hàn cả.
Nam Thiệu Hàn im lặng một lúc rồi lên tiếng “chuẩn bị kỹ càng, đợi tôi ra lệnh liền rời đi”.
Bạch Phong gật đầu “dạ” sau đó rời đi.
Người vừa ra khỏi phòng Tô Mặc liền lên tiếng “em còn tưởng thằng bé có siêu năng lực nữa chứ, thằng bé cũng quá kém cõi rồi a, anh không chê chứ?”
Nam Thiệu Hàn ôm cô vào lòng “chỉ cần do em sinh ra là được, đều là bảo bối của anh”.
Tô Mặc vô cũng hài lòng với câu trả lời này, nếu Nam Thiệu Hàn dám nói một câu không thích cô liền ôm con trai đánh hắn một trận. Mặc dù từ khi có lại ký ức khiến tính cách thay đổi, cô không còn dịu dàng yêu thương tiểu Trình như lúc trước nhưng mà thằng bé vẫn là bảo bối của cô đấy.
“Sáng mai anh đến bàn giao lô hàng cho Hình Kiêu sau đó chúng ta sẽ quay về Mỹ” Nam Thiệu Hàn trầm giọng nói.
“Thăm ba mẹ sao?” Tô Mặc thắc mắc, bình thường sau khi đi bàn việc liền nhanh chóng quay về bản doanh, lần này sao lại có tâm trạng như vậy chứ.
Nam Thiệu Hàn gật đầu “ừm”.
______________________________________
“Chết tiệt, bọn chúng lại có thể dễ dàng thoát khỏi như vậy” Hoàng Tôn tức giận đập bàn khi nghe thuộc hạ báo cáo.
Cô gái ngồi bên cạnh tức giận nói “tại sao ông không báo việc này với tôi trước khi hành động”.
Hoàng Tôn nói “tôi cũng không cần báo với cô tất cả mọi việc, chúng ta là quan hệ hợp tác, chỉ cần tiêu diệt Nam Thiệu Hàn là được, chẳng lẽ cô còn mục đích khác?”
Cô gái bên cạnh dịu lại “ông làm như vậy là bức dây động rừng, được rồi tạm thời ông đừng hành động, ông cứ chuyện tâm vào việc giải quyết mấy lão già đang chống tôi đi, còn chuyện này tôi sẽ cho người hành động”.
Hoàng Tôn hơi bất ngờ hỏi “có người của cô ở đó?”.
Cô gái gật đầu “một người có địa vị rất cao”
Hoàng Tôn nghe vậy liền vui vẻ gật đầu “được, tân bộ trưởng đúng là tuổi trẻ tài cao, tôi đợi tin vui từ cô”.
______________________________________
Sáng sớm Tô Mặc mở mắt ra, nhìn đồng hồ mới hơn sáu giờ nhưng người bên cạnh đã rời đi, biết chắc là Nam Thiệu Hàn đã đi bàn việc nên cô cũng không lo lắng. Cô hôn nhẹ lên má tiểu Trình còn đang ngủ say sau đó buồn chán mà mở máy tính lên. Một tin báo hiện lên màn hình là cùng một địa chỉ ngày hôm qua, Tô Mặc đọc nội dung bên trong, khoé môi cô nhẹ nhàng nhếch lên. Cô hôn lên trán tiểu Trình một lần rồi nhẹ nhàng nói “tạm biệt con trai, hẹn gặp lại”.
Tô Mặc đẩy cửa đi ra, bên ngoài là Hắc Tĩnh cũng một số thuộc hạ đang canh giữ. Họ đồng loạt cung kính “chủ mẫu”.
Tô Mặc gật đầu sau đó nói với Hắc Tĩnh, tôi đến trường đua ngựa xem xét một lát, canh giữ cho cẩn thận vào.
Vì ở trường đua còn rất nhiều thuộc hạ đang điều tra dấu vết ngày hôm qua nên Hắc Tĩnh cũng không lo lắng Tô Mặc sẽ gặp nguy hiểm, anh gật đầu “vâng”.
Tô Mặc mĩm cười, cô nhẹ nhàng rời đi và biến mất trong làng sương sớm.