Ngọt Ngào Của Trùm Buôn Vũ Khí

Chương 97




Tô Mặc đi dạo một vòng chuồng ngựa, những con ngựa được thuần hóa hoàn toàn không lọt vào mắt cô.

Nam Thiệu Hàn lên tiếng "bà xã, nghe lời anh chọn một con ngựa đã được thuần chủng đi"

Tô Mặc lắc đầu "em muốn tự mình chinh phục nó".

Nam Thiệu Hàn thở dài thỏa hiệp "vậy không được đi quá xa"

Cô đồng ý "được", cuối cùng Tô Mặc chọn một con ngựa đen châu Phi đầy uy mãnh, một chú ngựa mới đưa đến đây được vài ngày, hoàn toàn chưa quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, đúng là rất có tính chinh phục.

Sau khi thực hiện xong các biện pháp bảo hộ, Tô Mặc nắm lấy dây cương lấy đà hoàn hảo leo lên lưng ngựa, không một động tác thừa.

Nam Thiệu Hàn vẫn không yên tâm lên tiếng "phải cẩn thận đấy, không được chạy nhanh".

Tô Mặc gật đầu sau đó quất ngựa chạy nhanh về phía trước, hoàn toàn không có vẻ gì gọi là chậm rãi, Nam Thiệu Hàn nhìn mà xanh mặt.

Con ngựa không có đáng sợ như đã nói, Tô Mặc cưỡi vô cùng thích thú, chỉ là Nam Thiệu Hàn vẫn nhìn không thuận mắt, luôn có cảm giác Tô Mặc sẽ bị ngã xuống bất cứ lúc nào, hắn nhìn lại tiểu Trình, cậu bé vẫn đang ngồi chơi với chú ngựa con, xung quanh cũng không có gì nguy hiểm.

Nam Thiệu Hàn ra lệnh cho người canh ngựa "đem ngựa lên".

"Vâng"

Nam Thiệu Hàn rất nhanh liền đuổi theo, Tô Mặc thấy vậy liền thích thú quất ngựa chạy nhanh hơn, Nam Thiệu Hàn cảm thấy tức muốn chết, sau này hắn còn nghe lời Tô Mặc nữa thì hắn chính là chó.

"Tô Mặc, chậm lại" Nam Thiệu Hàn rống lên.

"Haha" Tô Mặc cưỡi vô cùng vui vẻ, hơn ba vòng sân cô mới từ từ cho ngựa chạy chậm lại.

Nam Thiệu Hàn cưỡi ngựa đi bên cạnh cô "em không nghe lời"

"Em không điều khiển được nó"

Nam Thiệu Hàn trừng mắt "không điều khiển được còn dám chạy nhanh như vậy"

Tô Mặc nhẹ giọng "em không điều khiển được tốc độ của nó", Nam Thiệu Hàn tự nhận bản thân mình không thể nói lại được Tô Mặc.

Cưỡi một lát Tô Mặc cũng cảm thấy chán, cô dừng ngựa sau đó leo xuống, Nam Thiệu Hàn cũng xuống ngựa đi theo cô, chợt Tô Mặc dừng lại.

Nam Thiệu Hàn hỏi "sao vậy?"

"Ông xã, tiểu Trình đâu?"

"Chẳng phải đang...." Nam Thiệu Hàn nhìn lại chỗ lúc nảy cả tiểu Trình và chú ngựa trắng đều đồng dạng biến mất.

Nam Thiệu Hàn cho thuộc hạ tìm kiếm sau đó cho người gọi Lý Huyền đến.

Lý Huyền rất nhanh liền chạy tới "Nam lão đại có chuyện gì thế?"

Nam Thiệu Hàn trầm mặc nói "tiểu Trình mất tích rồi, ở đây có đặt camera không?"

Lý Huyền nhăn mặt lắc đầu, chợt hắn nhớ đến điều gì đó, liền hoảng hốt nói "phải nhanh chóng tìm ra đứa bé, ở gần đây có nuôi vài hầm rắn. Lời vừa thốt ra, không khí xung quanh liền trầm xuống. Nam Thiệu Hàn nhìn qua Tô Mặc, đây là lúc Tô Mặc cảm thấy năng lực của mình vô dụng nhất, cô có thể tìm kiếm bất cứ ai nhưng duy nhất tiểu Trình là trong một tháng nay cô đều nhìn không tới được, cô vẫn chưa tìm ra được lý do cho sự kỳ lạ này.

Nam Thiệu Hàn ra lệnh "Bạch Phong, mau tìm ra kẻ phản bội"

"Vâng" Bạch Phong nhận lệnh, tiểu Trình không thể tự dưng mà biến mất như vậy được, chỉ có thể là có kẻ đã phản bội.

Lý Hiện cảm thấy lạnh người, nếu kẻ phản bội là người của Nam Thiệu Hàn thì không có gì, nhưng nếu đó là người của anh ta thì anh ta có mười cái mạng cũng không đền nổi.

Lúc này một thuộc hạ chạy đến "chủ nhân, có một hầm rắn trên cửa có dấu hiệu bị động đến"

Tô Mặc lên tiếng "dẫn đường".

Mọi người cùng nhau đi ra phía sau chuồng ngựa, đứng trước hầm rắn Lý Huyền nói "Nam lão đại, phải mặc đồ bảo hộ và xịt thuốc thì mới vào được" Tô Mặc hoàn toàn không nghe vào tai, hung bạo mở cửa hầm, một luồng không khí ẩm ướt tràn ra, bên trong là một mảng đen tối, cô không nói hai lời liền tiến vào.