“Rất xin lỗi Nam lão đại vì sự cố ngày hôm qua, chúng tôi chấp nhận bù thêm hai phần trăm giá trị của lô hàng” Hình Kiêu lên tiếng, lần này đúng là sơ suất của hắn, cũng mai là không có chuyện gì lớn nếu không thì lô hàng lần này coi như đi tong.
“Không vấn đề gì, chỉ cần anh vẫn luôn lấy hàng từ chỗ tôi là được” Nam Thiệu Hàn bình tĩnh nói, hắn cũng chẳng vui mừng khi Hình Kiêu tăng thêm giá trị lô hàng.
Hình Kiêu gật đầu cười nói “đó là chuyện đương nhiên rồi, nhưng lần này đích thân Nam lão đại đến thì tất cũng không phải chỉ vì lô hàng đúng không?”.
Quả là một người thông minh, Nam Thiệu Hàn vào thẳng vấn đề “tôi muốn mượn đội quân dưới trướng của anh”.
Hình Kiêu sửng sốt, chẳng phải người hoạt động trong thế giới ngầm đều không muốn dính dáng đến quân đội sao.
Không để người khác tò mò quá lâu, Nam Thiệu Hàn liền nói ra lý do của mình “tôi muốn đè bẹp Hoàng Tôn, khiến hắn không thể nào trở mình được nữa” Hoàng Tôn là người của quân đội quốc gia nên chỉ có thể dùng quân đội mới tiêu diệt hết dây mơ rễ má của hắn.
Hình Kiêu hơi nhăn mày, mặc dù hắn và Hoàng Tôn không cùng phe với nhau hơn nữa còn có chút xích mích nhưng đụng đến cấp cao của quốc gia không phải là một điều đúng đắn.
Hình Kiêu lên tiếng muốn từ chối “chuyện này tôi nghĩ là…”.
Nam Thiệu Hàn cắt ngang “hãy suy nghĩ kỹ, việc này rất có lợi cho anh, chỉ cần Hoàng Tôn biến mất thì sẽ không còn ai chèn ép những nghị định của anh”.
Lời Nam Thiệu Hàn nói quả thực rất đúng nhưng hắn cũng không dám đánh cược lớn như vậy, nếu chuyện này không thành công hắn phải trả một cái giá rất đắt.
Như hiểu được Hình Kiêu đang lo lắng chuyện gì, Nam Thiệu Hàn ra đòn cuối cùng “chính tôi sẽ lãnh đạo bọn họ”.
Hình Kiêu liền bị động, làm ăn với Nam Thiệu Hàn bao lâu nay hắn đương nhiên biết đây là con người tài giỏi cở nào, đối với Nam Thiệu Hàn thì không gì là không thể, nếu lần này Nam Thiệu Hàn trực tiếp ra tay thì quả nhiên hắn cũng không còn nhiều lo lắng.
Cuối cùng Hình Kiêu cũng đồng ý với Nam Thiệu Hàn “được lần này nhờ cả vào cậu, bây giờ tôi phải quay về tổng cục, không thể ở đây quá lâu được, mong Nam lão đại thứ lỗi”.
Hai người đứng dậy bắt tay nhau coi như đàm phán thành công, Nam Thiệu Hàn đạt được mục đích của chuyến đi.
____________________________________________
Nam Thiệu Hàn đẩy cửa phòng, khung cảnh bên trong không giống như trong tưởng tượng của hắn, trên giường chỉ có một đứa bé đang ngủ.
“Thưa chủ nhân, chủ mẫu đã đến trường đua xem xét” Hắc Tĩnh nhanh chóng báo cáo.
Nam Thiệu Hàn gật đầu sau đó quay người đến trường đua.
Thấy Nam Thiệu Hàn lạnh lùng rời đi, Hắc Tĩnh nhìn tiểu Trình trên giường thầm cảm thán “chủ nhân có lẽ sẽ không bao giờ chở thành người cha tốt được, thật là một đứa trẻ đáng thương, hazzz”. Có lẽ anh không biết sau này này anh sẽ cảm thấy tiếc vì lòng thương người của mình đã đặt nhầm chỗ.
Đi một vòng vẫn không thấy bóng dáng mà hắn tìm kiếm. Nam Thiệu Hàn gọi Bạch Phong đến.
“Có chuyện gì ạ?” Bạch Phong cung kính.
“Tô Mặc đang ở đâu?”
Bạch Phong sửng sốt nói “chủ mẫu không có đến đây ạ” vừa nói xong anh liền cảm nhận được một luồng khí lạnh.
Nam Thiệu Hàn lạnh giọng “tìm”.
“Vâng”.
Thời gian liên tục trôi qua cho đến khi trời sập tối cũng không thấy bóng dáng Tô Mặc, Nam Thiệu Hàn bắt đầu mất bình tĩnh.
Lúc này thiết bị liên lạc của Hắc Tĩnh hiện lên một địa chỉ lạ, hắn liền nhấn vào xem, bên trong là một hình ảnh. Hắc Tĩnh xanh mặt chạy đến chỗ Nam Thiệu Hàn.
‘Rắc’ thiết bị liên lạc trong tay Nam Thiệu Hàn vỡ nát, cả người hắn tỏa ra đầy sự tức giận khiến Bạch Phong và Hắc Tĩnh bên cạnh cũng không dám lên tiếng.