Ngọt Ấm

Chương 8: Chương 8




Trước đó, Điền Noãn cho rằng những hành vi quấy rối và ác ý của bọn họ là do không được dạy dỗ tốt, nhưng hiện tại xem ra không phải vậy

Edit: Gypsy.

"Anh đã thay ga trải giường cho em rồi, tắm xong thì nhớ ngủ sớm."

Hoắc Tri Hành để Điền Noãn ngủ phòng chính có phòng tắm riêng, còn bản thân ngủ ở phòng cho khách bên cạnh.

Điền Noãn cầm cốc và bàn chải đánh răng mà anh vừa tìm được vào phòng tắm, khi bước ra thì đèn ngoài cửa đã tắt.

Ban ngày cô chơi hơi hăng, đã lâu rồi không điên như vậy, cô lại mất ngủ, trên giường lăn qua lăn lại gần một tiếng đồng hồ vẫn chưa ngủ.

Cô ngồi dậy gãi đầu, tâm phiền ý loạn có chút khát, liền đứng dậy đi ra phòng khách uống nước.

Máy lọc nước đặt giữa phòng khách và phòng ăn, cô rót nửa ly nước, đang định uống thì cửa phòng của Hoắc Tri Hành đột nhiên mở ra.

Người đàn ông hiển nhiên không nghĩ cô ở đó, sau khi sững sờ hai giây, anh vội vàng trở về phòng mặc lại quần áo. Cô gái cũng sững sờ, cúi đầu xuống, mặt bỗng chốc đỏ lên.

Anh còn tưởng rằng cô đã ngủ say, nên chỉ mặt quần lót ra tắm rửa.

Chờ anh mặc quần áo xong mở cửa ra ngoài, trong phòng khách đã không còn ai, phòng ngủ chính cũng không có động tĩnh gì.

Nhớ tới vừa rồi cô ra ngoài uống nước, người đàn ông cầm ly nước gõ cửa.

Cánh cửa từ từ mở ra, cô gái gục đầu nhìn xuống đất.

Mái tóc dài buông xõa, chiếc váy ngủ mới mua vừa vặn trên người, vạt áo dài đến tận đùi, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.

Đôi mắt của người đàn ông tối sầm lại.

"Đây." Anh đưa ly nước xong liền đóng cửa lại.

Anh bước vào phòng tắm cởi quần áo, mở vòi sen, dòng nước nóng chảy xuống lưng và bụng thông qua những khe rãnh rõ rệt, nhiệt độ nước vốn rất thoải mái nhưng lại khiến anh cảm thấy khó chịu.

"Chậc!" Anh cau mày, vuốt tóc ra sau, đưa tay vặn van điều tiết từ trái qua phải, nước chảy xuống cũng xem như dễ chịu hơn.

...

Ngày hôm sau, Hoắc Tri Hành đưa Điền Noãn đến trường giống như hôm qua, cả hai đều không nhắc đến chuyện xấu hổ tối qua.

Tới cổng trường, anh nói với cô: "Anh phải rời khỏi nhà một chuyến, tối nay sẽ có tài xế ở nhà đón em."

"Dạ." Cô gái mím môi, có chút do dự hỏi: "Đi có lâu không ạ?"

Người đàn ông mỉm cười, "Có thể lắm, anh đi ra nước ngoài mà."

"Vậy thì, anh chú ý an toàn." Cô gái bước ra khỏi xe, sau khi băng qua đường cô quay đầu lại nhìn.

Bên kia Hoắc Tri Hành cũng tình cờ hạ cửa kính xuống.

Cách một đoạn đường, cô vẫy tay chào anh, khẩu hình nói "tạm biệt".

Người đàn ông chờ cô đi khuất, sau mới đạp ga rời khỏi cổng trường.



Điền Noãn bước vào phòng học lớp 7 khối 12, nhưng chỉ trong một ngày, bầu không khí trong lớp đã thay đổi.

Ngày hôm qua lời xì xầm đối với cô đã biến mất hoàn toàn, Chu Bồng như quả cà tím bị sương muối đánh tan, không còn kiêu ngạo như mọi khi nữa.

Việc Điền Noãn là con gái nuôi của Hoắc gia cũng không biết ai đã phát tán ra tin đó, ngày thường họ đều mang theo thành kiến mà nhìn cô, thỉnh thoảng có người nói móc châm biếm cô hai câu, không thì xem cô như không khí, hoặc nếu không cố tình tìm chủ đề để nói chuyện với cô, dè dặt cẩn thận xử lí mối quan hệ giữa bọn họ.

Trước đó, Điền Noãn cho rằng những hành vi quấy rối và ác ý của bọn họ là do không được dạy dỗ tốt, nhưng hiện tại xem ra không phải vậy, chẳng qua đám gia thế này nghĩ rằng bản thân làm vậy sẽ cảm thấy ưu tú hơn so với những người cùng lứa khác.

Ngay cả thái độ của Tạ Trần Vân cũng trở nên mơ hồ.

Cô mở sách giáo khoa ra ôn lại bài, chỉ cần không nhìn thấy thì sẽ không nghe thôi, chỉ âm thầm hưởng thụ cái danh "có tiền".

Tối hôm đó, tới đón cô tài xế nhà họ Hoắc.

Vào thời điểm cô quay lại, đồ đạc của cô trong ký túc xá đã được đưa vào phòng của cô.

Kiều Uyển Ninh rất vui vì cô có thể ở lại đây. Kiều Tri Niệm đang ở nước ngoài, bà thật sự mong có người ở cùng bà.

"Về đây ở là tốt rồi, ăn no ngủ kỹ."

Khi Kiều Uyển Ninh nói điều này, bà nắm cánh tay mảnh khảnh của Điền Noãn, tuy là bàn tay của bà không lớn, các đốt ngón cái và ngón giữa vẫn có thể xếp lại với nhau sau khi đi khoảng một tuần.

"Quá gầyrồi, con so với Niệm Niệm còn gầy hơn."

Vì chuyện này mà bữa tối cô được cho thêm một bát cơm, về phòng rồi còn ợ một cái.

Đồ của cô kỳ thật cũng không nhiều, thu dọn đơn giản một chút căn phòng liền yên tĩnh. Cô đặt tấm ảnh của Điền Chu lên bàn, khóe mắt thoáng thấy cặp sách trên ghế, cô dời tầm mắt đi tới mở khóa kéo, lấy quần áo ngủ ra.

Điền Noãn thất thần nhìn chằm chằm con thỏ hồi lâu, sau đó cầm váy đi vào phòng tắm.

Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào.