Ngọt Ấm

Chương 9: Chương 9




"Nghe nói em nhớ anh?"

Edit: Gypsy

Mặt trời mọc đằng đông lặn đằng tây, cuộc sống ngày qua ngày, hết thảy đều không có sự bất đồng nào.

Nếu nói không giống thì cũng không phải, chỉ là hiện tại ở trường không còn ai làm phiền cô nữa, đã ba năm không có ai nói chuyện, chỉ sắp khi tốt nghiệp thì mới có người đến kết bạn với cô.

Điền Noãn không để ý tới bọn họ, bọn họ không những không khó chịu mà còn đuổi theo càng mạnh mẽ hơn, đôi khi cô thật sự cảm phục bộ dáng thành thật của bọn họ.

Tất cả những điều này đều là do Hoắc Tri Hành đích thân đến trường học.

Đã nửa tháng cô không gặp anh kể từ lần anh đưa cô đến trường. Hỏi qua Kiều Uyển Ninh, bà nói rằng anh đã đến cơ sở hạng mục của Hoắc gia ở nước ngoài, vì vị trí xa, tín hiệu kém nên anh cũng không thường xuyên gọi điện về nhà mỗi ngày khi đi công tác.

Điền Noãn ngồi vào bàn học, trên bàn được đặt vài cuốn sách bài tập. Đang vùi đầu vào viết bài, cô đột nhiên ngẩng đầu, quay người nhìn lên trên giường.

"Quà đại học" mà anh tặng vẫn còn được đặt cạnh gối nằm của cô. Cô đã mặc nó vào lần đó, về sau cô vẫn luôn mặc nó.

'Cốc, cốc, cốc'

Có tiếng gõ cửa, Điền Noãn vội vàng điều chỉnh lại tinh thần rồi đi ra mở cửa.

Kiều Uyển Ninh đang đứng ngoài cửa với chiếc điện thoại di động trên tay.

"Noãn Noãn, anh trai đang gọi video, không phải mấy hôm trước con vẫn luôn hỏi về thằng bé, nói nhớ nó hay sao?"

Nói rồi đưa điện thoại cho cô.

Điền Noãn nhận lấy điện thoại, nhìn người đàn ông tuấn tú đang mỉm cười trên màn hình, trong lòng đột nhiên có cảm giác bị bắt quả tang.

Có chỗ nào muốn, chỉ là hỏi thôi mà, không hỏi nhiều thì hỏi một hai câu thôi.

"Hai đứa nói chuyện đi, chút nữa đem qua cho dì là được."

"Dạ, thưa dì!"

Cô nhanh chóng đáp ứng, chờ Kiều Uyển Ninh ra ngoài cô liền đóng cửa lại.

"Phù..."

Sau khi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô không thể không đối mặt với Hoắc Tri Hành. Có lẽ vì bị anh biết cô đã hỏi qua tin tức về anh, đồng thời tim cô lại đập nhanh đến kì lạ.

Cô hướng vào màn hình chào hỏi.

"Anh Tri Hành."

Người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn đang cười như cũ, trên người mặc chiếc áo lông vũ màu trắng xám, khuôn mặt trắng nõn đã không còn chút máu vì rét lạnh, đáy mắt có chút thâm đen, trên cằm có chút râu.

"Nghe nói em nhớ anh?"

"Ừm." Cô gái cẩn thận nhìn anh đang tự hỏi tại sao anh lại có chút phờ phạc, nhất thời không để ý nói ra lời thật lòng. Sau đó, cô lập tức nhận ra cô đang nói chuyện với anh, nhanh chóng sửa lại. "Không có!"

Hoắc Tri Hành ý cười càng đậm, sau đó bày ra bộ dáng có chút mất mát, giọng điệu cũng cố ý trầm xuống.

"Không có à, em như vậy là quá vô tâm rồi, anh nấu cơm cho em rồi còn dắt em đi chơi nữa, nuôi không quen con sói nhỏ."

Điền Noãn biết anh là đang cố ý trêu chọc mình, nhưng cô vẫn nhịn không được cúi đầu không dám nhìn bộ dáng này của em.

Sau vài giây, cô thấp giọng hừ nhẹ, "Em đang nghĩ, bao lâu nữa anh mới về?"

Người đàn ông nhướng mày hài lòng.

Cô không biết anh ấy có bao nhiêu lạnh lẽo, rõ ràng đang ở trong phòng, mỗi lời anh ấy nói ra đều có thể mang đến sương mù màu trắng.

"Không còn mấy ngày nữa đâu, muốn quà gì nào?"

"Không phải anh đã tặng nó rồi sao..."

Ánh mắt của người đàn ông chuyển động, nhớ đến chiếc váy ngủ kia.

"Đó là quà đậu đại học T."

"Cũng không hẳn vậy đâu."

Ở bên kia màn hình, mái tóc dài của cô gái nhỏ đang buông thõng trên vai một vài sợi được thả trên khuôn mặt nhỏ xinh của cô. Hai cánh môi hồng mím chặt vào nhau, mí mắt rũ xuống không biết đang nhìn đi đâu.

Hoắc Tri Hành nghĩ đến cô bé nhỏ nhút nhát dựa vào cửa đêm đó.

Ánh mắt anh dần chìm xuống, Điền Noãn phát hiện người phía trước đang nhắm mắt.

Giọng anh có chút khàn khàn, "Chắc chắn em sẽ thi đậu, vậy nên muốn quà gì nào?"

Cô gái nhỏ càng cúi đầu xuống, nhưng lời nói lại rõ ràng rành mạch.

"Ngày em thi xong, anh có thể trở về được không?"

Hoắc Tri Hành nghe xong suy nghĩ một chút, đứng dậy lật xem tờ lịch trên tường.

Còn chưa đến một tuần nữa.

"Anh sẽ cố gắng hết sức."

Đây là lời hứa hẹn duy nhất mà anh có thể cho cô.

Thấy anh có vẻ quá nghiêm túc, Điền Noãn vội vàng giải thích.

"Em chỉ thuận miệng nói thôi, anh không về được cũng không sao cả, công việc là quan trọng nhất, dù sao nhân viên cũng rất cần anh mà..."

Cứ chăm sóc cho bản thân thật tốt đi.

Lời này cô sẽ không nói ra.

"A." Anh dùng ngón tay gõ vào vị trí mũi cô trên màn hình.

"Sẽ nhanh kết thúc thôi, không làm chậm trễ công việc đâu, vốn dĩ hai ngày nữa là có thể trở về rồi. Nghĩ kỹ chưa? Thực sự không muốn quà nào khác nữa sao?"

Cô gái nhỏ mỉm cười, lộ hai cái răng khểnh trắng sáng.

"Không ạ."

"Um, còn không có lòng tham, về rồi sẽ thưởng cho em. Nghỉ ngơi sớm đi, chúc em thi đạt điểm cao."

Người đàn ông giơ ngón tay cái lên với cô, chờ cô cúp máy trước.

Anh hơi ngẩng đầu lên, từ góc độ này, anh đặc biệt đẹp trai. Cô ngay lập tức chụp ảnh màn hình, sau đó cúp máy.

Rõ ràng là không có ai ở xung quanh, càng không ai biết cô vừa làm gì, nhưng cô vẫn cảm thấy hoảng loạn bất an.

Lấy điện thoại di động của cô ra bật Bluetooth, chuyển bức ảnh cô vừa chụp trộm, sau đó đem 'bằng chứng' xóa sạch sẽ.

...

Hoắc Tri Hành ngẩn ngơ nhìn chằm chằm màn hình di động đã tối sầm được một lúc.

Vừa rồi khi Kiều Uyển Ninh nói rằng cô gái nhỏ hỏi về hành trình của anh, anh thực sự rất vui.

Trong đầu nghĩ thật không uổng công tốt với cô.

Trong phòng yên lặng một lúc, anh vẫn giữ nguyên tư thế trên ghế.

Không biết vì sao, trước mặt lại xuất hiện bộ dáng cô đang mặc bộ váy ngủ, dáng người thêm thướt tha uyển chuyển, một chút cũng không giống nét trẻ con của một học sinh trung học chút nào.

Anh lắc đầu nguầy nguậy, cố xua đi những hình ảnh không nên nhớ.

Nhưng càng không muốn nghĩ, liền càng muốn nó.

Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào