Ngọt Ấm

Chương 7: Chương 7




Đến cuối cùng, cô cũng không nhớ ngựa gỗ đã quay được bao nhiêu vòng, chỉ biết rằng cô đã nhìn anh rất nhiều lần.

Edit: Gypsy

Hoắc Tri Hành sẽ không dỗ con gái, chỉ biết dỗ con nít. Lúc trước khi Kiều Tri Niệm không vui, khi ấy anh dỗ như thế nào, hiện tại anh đã làm như thế đấy.

Vì vậy Điền Noãn đứng ở cổng công viên trò chơi, có thể nghe rõ tiếng la hét chói tai từ tàu lượn siêu tốc truyền đến.

Người đàn ông đang đi về phía cô, giữa hai ngón tay trắng nõn của anh còn đang kẹp hai tấm vé được in hình nhân vật hoạt hình.

Trước khi đi ra ngoài, anh thay một chiếc quần tây giản dị, áo khoác ném vào trong xe, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo vẫn xoắn đến tận cánh tay. Lúc này, anh đã bớt chững chạc và trẻ trung hơn.

Người đàn ông bước đến gần cô hỏi.

"Muốn chơi trò gì?"

Điền Noãn suy nghĩ một chút, đôi mắt nhìn về phía đường chạy uốn lượn màu vàng.

" Chơi tàu lượn siêu tốc đi."

Hoắc Tri Hành thân thể cứng lại, hiển nhiên là không ngờ đến câu trả lời của cô.

"Không sợ?"

Cô lắc đầu, "Không sợ."

Khóe miệng anh hơi nhếch, tháo cà vạt trên cổ, hai tay cầm nó—

"Đi thôi."

...

Trước kia Kiều Tri Niệm chưa bao giờ dám chơi những trò chơi kích thích như vậy, vậy nên mặc dù Hoắc Tri Hành đã đến đây vô số lần, nhưng anh chưa bao giờ đi tàu lượn siêu tốc.

Một mỹ nam và một cô gái nhỏ xinh trong bộ đồng phục học sinh, sẽ không ai nghĩ rằng họ là một cặp cả. Trong quá trình xếp hàng, có hơn một người đến xin phương thức liên lạc của Hoắc Tri Hành.

Tất cả đều bị anh từ chối.

Điền Noãn nhìn cô gái kia thất vọng rời đi, liền đưa tay kéo quần áo anh.

"Anh Tri Hành, anh có bạn gái chưa?"

Người đàn ông quay lại nhìn cô, "Không có."

"Ồ."

Cô rũ mắt xuống, hàng mi dài che lại đôi mắt, lông mày khẽ giật giật.

Không có nhiều người đến công viên trò chơi vào thứ Hai, và họ không mất bao lâu liền đến lượt họ, đó là hàng đầu tiên có tầm nhìn đẹp nhất.

"Sợ thì cứ la."

Điền Noãn nâng cằm.

"Mới không sợ."

Tàu lượn siêu tốc chầm chậm bắt đầu, vài giây sau dừng lại, sau đó bắt đầu chạy, lao ra ngay lập tức.

Hoắc Tri Hành tự nhiên không sợ, anh bị gió thổi chỉ có thể nheo mắt lại, còn không quên nghiêng đầu lại nhìn Điền Noãn.

Những người phía sau la hét đến khản cả giọng, nhưng cô gái nhỏ trông vẫn bình tĩnh, ngoại trừ đôi mắt híp lại thì không khác gì mọi khi, đến khi xe dừng lại cũng không phát ra tiếng động nào.

"Anh Tri Hành." Điền Noãn quay đầu sang trái nhìn người đàn ông với một khuôn mặt vô cảm, lần đầu tiên cười lộ ra hai cái răng khểnh.

"Chúng ta chơi thêm một lần nữa đi."

Có năm tàu lượn siêu tốc trong công viên, chiều hôm đó họ đều đã chơi hết tất cả.

...

Bầu trời sập tối, công viên trò chơi về đêm thực sự rất đẹp, xen kẽ những ánh đèn đủ màu, phảng phất như đang ở trong một thế giới mộng mơ lung linh rực rỡ.

Khi cả hai đi về phía lối ra, họ tình cờ đi qua vòng đu quay.

"Muốn ngồi không? Anh đã từng đưa Niệm Niệm đến đây, con bé vốn nhát gan, cơ bản chỉ chơi những trò mà em chưa chơi thôi."

Điền Noãn gật đầu, ánh sáng và bóng tối chuyển động trong mắt cô, ngựa gỗ xoay tròn hết lần này đến lần khác.

"Vậy thì cô ấy nhất định là một cô gái rất dịu dàng."

"À." Người đàn ông cười khẽ, gật đầu với cô. "Đó chỉ là sở thích cá nhân thôi."

Điền Noãn chọn một con mà cô cho là đẹp nhất rồi ngồi lên đó, Hoắc Tri Hành đứng ngoài lan can nhìn cô.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt mềm mại của cô có chút mờ ảo, ngựa gỗ mỗi đi ngang qua anh, cô đều quay đầu nhìn anh một lần, tóc đuôi ngựa sau đầu cũng bị hất tung lên.

Đến cuối cùng, cô cũng không nhớ ngựa gỗ đã quay được bao nhiêu vòng, nhưng cô biết rằng cô đã nhìn anh rất nhiều lần.

Trên đường trở về, Điền Noãn nâng má tựa vào cửa sổ xe, nhìn chằm chằm cảnh vật bên đường đang thay đổi đến phát ngốc.

"Nuannuan, về nhà sống đi."

Hoắc Tri Hành không muốn cô quay lại ký túc xá đó nữa, mặc dù đã cảnh cáo Chu Bân nhưng anh vẫn lo lắng cô gái nhỏ sẽ gặp rắc rối.

Điền Noãn nghiêng đầu xem sườn mặt của người đàn ông.

"Em đã nói với chú và dì là em đã ở trường rồi, nên đưa em về đó đi."

Người đàn ông thở dài, đầu lưỡi thổi mạnh da thịt mềm mại trong miệng, sắc mặt xen lẫn sáng tối khi xe di chuyển về phía trước.

"Tối nay ở lại chỗ anh tối đi, anh sẽ cho người đóng gói đồ đạc của em vào ngày mai."

Anh không đợi cô trả lời, tay lái vừa chuyển trực tiếp quay đầu.

Điền Noãn nghĩ rằng anh ấy sẽ trực tiếp đến chung cư, nhưng xe lại chạy đến trung tâm mua sắm trước.

Hoắc Tri Hành vươn tay với áo khoác ở ghế sau, lấy ví tiền từ trong đó ra, rút một tấm thẻ khác đưa cho cô.

"Đi mua một bộ đồ ngủ, lấy thêm khăn tắm nữa, chỗ anh không có quần áo dành cho em."

Điền Noãn đẩy thẻ của anh ra và tự mình chạy vào cửa hàng. Cô vẫn còn tiền trong người, mặc dù ăn ở nhà họ Hoắc nhưng cô vẫn rất xấu hổ khi nhận thẻ ngân hàng từ anh.

Các trung tâm mua sắm đều có đầy đủ các thương hiệu cao cấp. Ngay cả một cửa hàng trông có vẻ khiêm tốn này, mỗi bộ quần áo trong đó đều rất đắt tiền. Điền Noãn nhìn đi nhìn lại, chỉ tìm bộ tương đối vừa túi mình.

Một bàn tay to lớn trắng nõn vươn ra từ tai trái của cô, kéo một chiếc váy ngủ có họa tiết con thỏ trên móc, đưa trực tiếp cho nhân viên mua sắm phía sau cô.

"Gói lại đi, thêm cái khăn này nữa."

Lúc đó Điền Noãn mới nhìn thấy chiếc khăn lông trên tay anh.

Nơi đặt khăn tắm của cửa hàng này hơi xa so với nơi treo đồ ngủ, có vẻ như anh đã vào được một lúc rồi.

"Con thỏ này rất đẹp, nó là quà tặng trước cho em thi đại học."

Người đàn ông biết rất rõ cách giữ gìn lòng tự trọng mỏng manh của cô gái nhỏ, nói xong anh đưa cho nhân viên tấm thẻ mà anh chưa đưa lúc nãy.

Điền Noãn cúi đầu nhìn cô gái gấp quần áo ngủ gọn gàng, con thỏ trắng trên ngực váy cũng đang đối mặt nhìn cô.

Chiếc túi xách màu bạch kim bị người đàn ông nhét vào tay cô.

"Chúc em thi đậu đại học."

Nghe anh nói xong, Điền Noãn bỗng nhiên cười, đôi mắt to mê ly híp lại, lông mi dày gần như che khuất hết tầm mắt. Miệng cô lộ ra tám chiếc răng, hai chiếc răng khểnh không tạo cảm giác đột ngột, chỉ tăng thêm phần nghịch ngợm đáng yêu.

Nụ cười ngọt ngào này làm Hoắc Tri Hành sửng sốt.

Hôm nay cô bé này rất thích cười.

"Cảm ơn anh trai, em nhất định sẽ vượt qua kì thi."

Cô đương nhiên biết anh không phải tặng quà cho cô vì kỳ thi đại học này, chỉ là muốn bảo vệ tâm tư nhỏ của cô thật cẩn thận thôi.

Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào.