[Ngôn Tình] Lưới Tình

Chương 72: Muốn chết trong thế giới của hắn




_ Em...không quấy rầy anh nữa, em đi tìm chị Bách Noãn.

_ Em quen chị ấy sao? Vào đây đàn cho anh nghe một bản đi.!!!

Hạ Giao không biết vì sao, ở trước mặt của Cố Hành Kiêu cô luôn ngoan ngoãn, bất đắc dĩ thở dài, mỉm cười, đi đến bên cạnh Cố Hành Kiêu ngồi xuống, chiếc đàn dương cầm vẫn bóng ngời.

_ Love is Blue?

Xung quanh Hạ Giao đột nhiên trở nên rất an bình và chậm rãi, dường như bồng bềnh trong đám mây, có một loại tư tưởng tự nói với mình, tôi đến thế giới này, giống như một con sông, một áng mây, Cô có chút vội vàng, tay cử động một chút, Cố Hành Kiêu lại cúi đầu nghiêm túc lướt những ngón tay phải, âm thanh nhẹ nhàng du dương, Hạ Giao mỉm cười phối những ngón tay trái lên mặt phím, Cố Hành Kiêu đè những ngón tay anh lên tay cô, cũng không ngẩng đầu đột nhiên cười, cho đến khi có chút tiếng động ngoài cửa, cô kỳ quái vừa ngẩng đầu, sững sờ, lại thấy vẻ mặt Cố Hàn Đình trầm tĩnh và không thể nắm bắt, đứng bên cửa, tròng mắt phát ra một loại tin tức có chút đáng sợ.

Cố Hàn Đình cũng không để ý đến anh trai, chỉ chậm rãi đi vào, sau đó ngồi trên ghế sa lon, khoanh tay cười như không cười nhìn Hạ Giao. Hạ Giao cũng nhìn Cố Hàn Đình, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, cuối cùng, chỉ đành phải cúi đầu, có chút sững sờ, khẽ cắn môi.

Cố Hàn Đình nhìn cô, tròng mắt hơi híp!

Lẽ ra Hạ Giao không để ý, nhưng cảm thấy ánh mắt trước mặt càng lúc càng mãnh liệt, cô nhíu mày, ngẩng đầu lên, thấy Cố Hàn Đình đã rất không vui, cô kỳ quái trợn to hai mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn:

" Anh làm sao? "

Cố Hàn Đình vẫn không nói chuyện, bình tĩnh, tao nhã khoanh tay trước ngực, ngồi trên ghế nhìn cô.

Rốt cuộc, con ngươi của Cố Hàn Đình chuyển động, nhìn về phía anh trai, trầm giọng:

_ Nhã Tịch muốn đến thăm anh, anh Cả cho người mời cô ấy đến đây.

Cố Hành Kiêu vẫn chăm chú lướt phím đàn, một lúc lâu hắn mới chậm rãi nói:

_ Cô ấy là do anh Cả mời đến không phải anh? Anh không có nghĩa vụ đón tiếp. Anh ấy thích mời ai thì tự mà đi tiếp

Hạ Giao không nhịn được, nhìn Cố Hành Kiêu hỏi:

_ Chị Nhã Tịch là đồng môn với chúng ta, bản thân anh là sư huynh lại nói như vậy. Có tâm sự sao? Còn buồn em à?

Mặt của cô vừa thu lại, biết là không lễ phép, cũng không dám nói nữa. Cố Hành Kiêu mỉm cười ngẩng đầu lên, dịu dàng, cưng chìu nhìn Hạ Giao một cái:

_ Không có, chỉ muốn được yên tĩnh. Anh Cả rãnh rỗi sinh nông nỗi.

Phốc!

Hạ Giao không nhịn được, cười thoải mái, ánh mắt lấp lánh trong suốt, cả khuôn mặt tươi cười, hoạt bát, Cố Hàn Đình nhìn nụ cười này chòng chọc, vẻ mặt càng trầm xuống, có chút không vui, nói:

_ Cho dù anh không chịu sự sắp xếp thế nào, người ta là khuê nữ lần đầu đến nhà nam nhân như vậy, cô ấy đã đến, cũng nên nhiệt tình một chút.

Hạ Giao lập tức ngẩng đầu nhìn người này.

_ Ngoài Nhã Tịch ra, còn có Tần Thư Lan cũng đến. Anh Cả thật khéo đốt nhà.

Cố Hàn Đình bất đắc dĩ nhìn Cố Hành Kiêu.

Cố Hành Kiêu giống như không nghe thấy, liền cầm điện thoại trên bàn, căn dặn người giúp việc ở dưới lầu:

_ Chuẩn bị một bát nước gừng đường đỏ.

Lời vừa nói ra đột nhiên Hạ Giao đỏ mặt, không dám ngẩng đầu lên nhìn Cố Hàn Đình. Hắn cũng nhìn cô tròng mắt híp lại.

_ Vâng, Nhị thiếu gia. Ông chủ cho gọi người xuống đại sảnh. Nhã Tịch tiểu thư đã đến.

_ Anh ấy mời đến thì tự mình đón tiếp đi, tôi không rảnh.

_ Ông chủ có chuyển lời, nếu thiếu gia không xuống thì từ nay về sau cứ ở trên lầu, khỏi cần đi đâu nữa.

Anh Cả thật biết đánh vào điểm yếu của anh.

Cố Hành Kiêu mỉm cười vươn tay kéo khăn choàng cổ cố:

_ Đừng hiểu lầm, anh thấy sắc mặt em không tốt, kêu người làm nấu một ít nước bổ máu, nhuận khí cho em. Cứ tham quan xung quanh đây. Anh có việc với anh Cả, sẽ quay trở lại ngay.

_ Vâng anh cứ đi đi.

Hạ Giao dịu dàng mỉm cười, gật đầu

Cố Hàn Đình nhìn thái độ này của cô ánh mắt nheo lại. Bình tĩnh nhìn anh trai nói:

_ Sắc mặc anh cũng xanh không kém, có cần em sai người nấu nước đường đỏ cho anh không?

Cố Hành Kiêu nghe xong chỉ hơi cười cười, hai tay đan vào nhau bước ra khỏi phòng.

Hạ Giao nhận thức được bầu không khí hơi lạ lạ, liền thức thời muốn đứng dậy thoát ra ngoài.

Cố Hàn Đình đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Giao:

_ Em luôn miệng bảo ở nhà chán nản, như bị nhốt trong lòng kính. Thả em ra thì chạy đi kiếm khủng bố, không thì đi đọ gan với mấy tên tội phạm giết người.

_ Là Ali báo cáo với anh?

_ Không có cô ấy, em và cô bạn ngu ngốc kia cũng không hiểu chữ chết viết thế nào?

Cố Hàn Đình nhếch môi:

_ Em lúc này được đằng chân lên đằng đầu, bây giờ muốn đến đây làm gì?

_ Hành Kiêu xương cốt chưa lành ở nhà có chút buồn chán, muốn cùng em nói chuyện phiếm

_ Đến nhà nói chuyện phiếm? Sao đến phòng luôn rồi?

Hạ Giao đỏ mặt nói:

_ Chỉ muốn tham quan một chút, cùng anh ấy nói chuyện, chúng em là đồng môn thưa ngài.

Cố Hàn Đình nói:

_ Nếu thế đến luôn phòng anh.

_ Không cần, phòng hai anh em anh chắc chắn giống nhau không cần phải xem.

_ Khác..

Cố Hàn Đình đứng lên, lập tức nắm chặt cổ tay Hạ Giao, kéo cô đi ra ngoài, cô lại đứng chặt bên cạnh cửa, tìm người cầu cứu.

Cố Hàn Đình hàm bạnh ra, dùng sức kéo đi, cũng đã kéo được Hạ Giao ra khỏi phòng của anh trai, sau đó bước nhanh qua hành lang thật dài đi tới đối diện đầu bên kia.

_ Tôi muốn đến phòng anh sao? Đến làm gì? đến lúc đó, anh Cả của anh nhìn thấy, nhất định sẽ mất hứng! Còn có, vị hôn thê anh có thể đến đây bất cứ lúc nào?

Hạ Giao sốt ruột giãy giụa cổ tay, đứng lại trên sàn nhà bong loáng, nắm chặt khóa cửa một gian phòng khác, không chịu đi về phía trước, Cố Hàn Đình lập tức quay đầu nhìn Hạ Giao, ánh mắt giống như bốc hỏa phát cháy toàn thân Hạ Giao:

_ Em sợ anh Cả tôi mất hứng? Hay sợ Cố Hành Kiêu mất hứng?

Hạ Giao sững sờ, nhìn hắn hỏi:

_ Anh muốn nói gì?

Cố Hàn Đình đột nhiên tiến tới gần Hạ Giao, khôi phục lại vẻ sắc sảo và nguy hiểm của hắn, nói:

_ Lúc trước tôi mù mới nhìn không ra em yêu ai? cứ nghĩ là Phương Lăng, không ngờ, người em cất giữ trong lòng lại là Hành Kiêu!! Bắt đầu từ khi nào? Rất lâu rồi?

Ở trong lòng của hắn, hắn không ngại cô không yêu hắn, nhưng ở trong lòng của Hạ Giao, anh trai như trùng trùng núi cao, loại cảm giác này mới khó chịu nhất.

Sắc mặt của Hạ Giao lạnh lẽo, cũng nhìn hắn nói:

_ Thì sao nào? Nếu thật sự người trong lòng tôi là anh ta thì sao nào?

Cố Hàn Đình lập tức nắm chặt cổ tay, bước lên dựa sát vào cô, vẻ mặt lạnh lùng, cứng nhắc, nói:

_ Tôi muốn biết, trong lòng của em, rốt cuộc hắn có bao nhiêu trọng lượng? Em đối với anh trai của tôi, rốt cuộc yêu đến bao nhiêu?

_ Tại sao tôi phải nói cho anh?

Hạ Giao không thích thái độ của hắn như vậy.

Tròng mắt sắc bén Cố Hàn Đình chợt lóe lên nhìn Hạ Giao, tay dùng sức, kéo cô nhanh chóng đi về phía trước.

Cố Hàn Đình không để ý tới cô, chỉ kéo Hạ Giao đi tới cuối hành lang thật dài, cánh cửa trầm hương,chạm trổ hoa mai 108 cánh đang ở trước mắt, hắn nắm chặt ổ khóa cửa bằng vàng, vặn một cái, cửa mở ra, hắn kéo Hạ Giao vào,

" Cạch "

một tiếng đóng cửa lại!

_ Ayyyy

Cả người Hạ Giao ngã trên ghế sa lon, hít một luồn khí lạnh, nắm chặt cổ tay của mình ửng đỏ, không thể tin được, ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Cố Hàn Đình tức giận nói:

_ Anh muốn làm gì? Bên ngoài nói chuyện không được à?

Cố Hàn Đình đứng trước mặt của Hạ Giao, vươn tay siết chặt cằm của cô, nâng mặt của cô, nhìn kỹ đôi mắt mở to của cô, bình tĩnh, nói:

_ Đối với tôi, giống như một cọp cái!! Đối với anh tôi, lại như một con nai tơ!! Cho tới bây giờ, tôi cũng chưa từng nhìn thấy em duyên dáng như vậy, em làm cho tôi cảm giác, dường như em muốn chết trong thế giới của hắn!! Cứ như vậy rạo rực? vẫn yêu thái quá sao? Nếu thật yêu thái quá như vậy, sao lại đồng ý ở bên cạnh tôi?

Hạ Giao “soạt” một tiếng, tức giận đứng lên, nhìn thẳng ánh mắt giống như con đại bàng của Cố Hàn Đình, nói:

_ Tôi muốn yêu người nào, thích người nào, lựa chọn người nào, mắc mớ gì tới anh? Muốn quản cả tâm tư tôi? Không phải là anh cũng có vợ chưa cưới sao? Anh có tư cách gì lên tiếng phê phán tôi?

Cố Hàn Đình một tay kìm chặt cánh tay Hạ Giao, nghiến răng, tức giận gầm nhẹ:

_ Nếu thật giống như em nói, chẳng quan hệ đến tôi, vậy nhiều lần em để cho tôi hôn khắp toàn thân của em, là tại sao?

Bốp ………..

Hạ Giao hung hăng tát một bạt tai lên khuôn mặt Cố Hàn Đình, tức giận đến toàn thân run rẩy, thật sự không muốn nói nữa, mặt lạnh xoay người rời đi. Sau khi Cố Hàn Đình bị một bạt tai, càng tức giận hơn, lập tức nắm chặt cổ tay của cô, ném cả người cô ngã trên ghế sa lon, nói:

_ Không cho phép đi đâu hết!!

Hạ Giao bị ném trên ghế sa lon, xanh mặt, không chịu nổi đứng lên, vừa đi ra ngoài, vừa tức giận gào lên:

_ Này, tôi muốn đi, muốn ở, quyền gì anh ngăn cản tôi? Anh hôn khắp người tôi thì bắt tôi chịu trách nhiệm với anh? Còn hôn khắp người cô gái khác thì sao? Bọn họ có bị anh ăn vạ không?

_ Chưa từng hôn cô gái khác?

_ Thật sao? Còn Tần Thư Lan?

Hạ Giao chỉ nói bừa, kiểm tra một chút, nheo mắt lại nhìn Cố Hàn Đình không trả lời. Quả nhiên!!! Hắn cũng có chủ ý trên người cô ta. Ánh mắt cô chợt co rút.

_ Phải!! Tôi động lòng trước sự mềm mại của anh ấy, tôi thưởng thức anh ấy. Cho nên anh đừng quản đến tôi.

Cố Hàn Đình níu chặt cánh tay của cô, cứng rắn kéo cô trở về, nói:

_ Không cho đi!!

_ Anh buông tay!!

Hạ Giao tức giận đẩy hắn ra, liều mạng xông đến bên cửa, Cố Hàn Đình nhìn hai tròng mắt của cô, đích xác là nổi giận, hắn lập tức thừa dịp cô muốn tông cửa xông ra ngoài, nắm chặt cánh tay của cô, hít sâu một hơi, thái độ dịu lại, thấp giọng nói:

_ Đừng như vậy!

_ Bây giờ là lúc nào? Tôi không muốn nói chuyện với anh, anh là kẻ điên, lôi tôi vào, anh cũng không sợ người trong nhà của anh nói xấu!! Tôi muốn đi ra ngoài!

Hạ Giao lại muốn vặn khóa cửa, Cố Hàn Đình lại bắt chặt cánh tay của cô, nhìn cô, nhẹ giọng nói: "

_ Không được đi!

_ Cút! Tìm vợ sắp cưới của anh mà dây dưa. Cố Hàn Đình tôi nói cho anh biết, hiện tại tôi là người tự do, được quyền yêu đương, không giống như anh!!!

Hạ Giao. thật sự tức giận đến không thể nhịn nổi nữa, cô cắn chặt răng, liều mạng giãy giụa, bây giờ Cố Hàn Đình không có biện pháp, từ sau lưng nhanh chóng ôm lấy cô, mặt chôn ở cổ của cô, nói:

_ Được rồi, Anh xin lỗi!

_ Anh như vậy là ý gì? Ai cần lời xin lỗi của anh? Xin lỗi? Giải quyết được cái gì?

Hạ Giao lạnh lùng nói xong, lại muốn ra cửa, Cố Hàn Đình nắm chặt tay của cô, sau đó kéo cả người cô trở lại, ôm vào trong ngực, cúi đầu muốn hôn cô, cô lại cắn răng, hai mắt đỏ bừng, đẩy hắn ra, tránh né nụ hôn của hắn, nói:

_ Tôi không muốn anh hôn tôi!!